Ngoan Đừng Sợ Anh

Chương 21: Anh sẽ luôn ở bên cô



Du Hàn nói xong lời này thì ngồi thẳng người lại. Bối Doanh Doanh cảm giác như có một dòng điện chạy dọc khắp người cô, làn da trên cổ cô như có lửa đốt, nhanh chóng trở nên nóng muốn bỏng.

Cô xấu hổ đến mức vùi đầu vào tờ giấy kiểm tra, không dám nhìn anh, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả tay cầm bút cũng đổ mồ hôi.

Cô liếm môi, nhìn sang phía không có anh, dịch qua một chút, sau đó lại nhìn một chút —

Lại dịch sang một chút…

Du Hàn nhìn cô càng dịch càng xa, giống như một con thỏ nhỏ, mở to đôi mắt ướt sũng, dáng vẻ bị người ta dọa sợ đến ngây người.

Con mẹ nó, đáng yêu quá đi.

Bối Doanh Doanh cúi đầu định giả chết, đột nhiên cảm giác được hơi thở của nam giới bỗng ập tới.

Cô dời về sau thêm bước nhỏ nữa, ai ngờ anh bước thêm một bước dài, sát lại gần cô. Anh đè khóe miệng đang cười xuống, thấp giọng hỏi cô: “Trốn cái gì? Lại sợ tôi rồi?”

Bối Doanh Doanh: …

Sắc hồng trên mặt cô còn chưa vơi đi, gương mặt lại bắt đầu đỏ lên, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Không có…”

“Thế thì sao cậu ngồi xa như vậy, sao tôi giảng đề cho cậu được, hả?”

Giọng nói trầm thấp của anh cất lên, chữ hả cuối cùng dường như bị anh day day giữa hai cánh môi rồi mới nhả ra, giống như đang dỗ dành cô.

Dáng vẻ xấu hổ của cô giống như sắp khóc đến nơi, đẩy bài kiểm tra đến trước mặt anh.

Anh vẫn duy trì tư thế nghiêng người về phía cô, thản nhiên cảnh cáo cô: “Sau này xem cậu có dám không tập trung nữa không.”

Bối Doanh Doanh: Hu hu hu.

Du Hàn cầm lấy bút trong tay cô, đang định bắt đầu giảng đề thì có người đẩy cửa vào.

“Là nơi này à…”

“Hey, anh Hàn — ”

Hai nam sinh đi vào, bọn họ nhìn thấy Du Hàn đang ôm một bạn học nữ vào trong ngực, tư thế rất mập mờ.

Hai người: Má ơi???!!!

Hai người ngạc nhiên đến mức nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.

Bối Doanh Doanh nghe ngoài cửa có tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện của bọn họ, mặt cô lập tức đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

“Anh Hàn… Hai người… Có phải bọn em đến không đúng lúc rồi không?”

Trong lòng bọn họ như có hàng ngàn con ngựa chạy qua, hồi học lớp mười Du Hàn hoàn toàn không đến gần các bạn nữ, bình thường cũng chưa từng chủ động nói chuyện với các bạn nữ. Bọn họ đều trêu chọc Du hàn không cảm xúc, đừng nói đến chuyện cậu ta sẽ ở chung một căn phòng với một bạn học nữ!

Mà bây giờ, thế giới quan, nhận thức của bọn họ đều bị phá vỡ.

Không ngờ vừa lên lớp mười một, con đường tình yêu của anh Hàn đã rộng mở rồi…

Du Hàn còn đùa chưa đã cơn nghiện của mình, suy nghĩ trong đầu lúc này bị bọn họ nói trúng. Anh đứng dậy, bình tĩnh nói: “Hai đứa mày đến trễ đấy. Hai người này là bạn học hồi lớp mười của tôi, Vương Thụ Trạch, Viên Gia. Còn người này là Bối Doanh Doanh.”

Vương Thụ Trạch cao ráo, nước da ngăm đen, từ nhỏ đã quen bị người ta đặt cho biệt danh “Than Đen”.Viên Gia thì có vẻ ngoài nhã nhặn hơn, cậu ta đeo kính, khuôn mặt thư sinh, nhưng đầu óc cực kỳ “đen tối”.

Vương Thụ Trạch vỗ đầu: “A, hóa ra cậu là Bối Doanh Doanh! Bọn tôi còn tưởng cậu là bạn gái của anh Hàn đấy.” Hóa ra là đồng đội.

Bối Doanh Doanh xua tay, sốt ruột phủ nhận: “Không phải…”

Vương Thụ Trạch, Viên Gia: Hiểu rồi, một thời gian nữa sẽ phải thôi.

Không hiểu sao khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý này của hai người bọn họ, cô bối rối quay đầu nhìn Du Hàn, người ở phía sau liếc nhìn hai người bọn họ: “Có uống gì không đây? Không uống thì bắt đầu nói chuyện chính.”

“Uống, nhất định phải uống, anh Hàn hôm nay anh có mời khách không? Anh bao thì em sẽ uống hai ly.”

Du Hàn nhếch môi, “Tao mời mày uống ba ly, mày uống không hết thì đừng đi học.”

“Là anh nói đó nha, ông chủ gọi món.”

Bối Doanh Doanh thấy Vương Thụ Trạch thật sự gọi ba ly. Sau khi đồ uống được mang lên, cô nhìn cậu ta đang ngậm ống hút với vẻ mặt ngạc nhiên.

Viên Gia cười cười: “Giải thích một chút, cậu ta bị thận hư do uống quá nhiều nước đó.”

“Phụt — ”

Du Hàn nhìn mấy ly nước trên bàn, nhíu mày, “Vương Thụ Trạch chỗ này đủ cho mày rồi chứ.”

“Viên Gia, con mẹ mày mới bị thận hư!”

Viên Gia cười cười, “Được thôi, nhưng sao tao bằng mày được, mày một tuần hai lần…”

Bối Doanh Doanh hoàn toàn không nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, thắc mắc quay đầu nhìn Du Hàn, ánh mắt lạnh như băng của anh liếc về phía hai người ngồi đối diện. Viên Gia lập tức nhớ ra trong phòng còn có nữ sinh, cậu ta lập tức mím chặt miệng.

Bốn người bắt đầu bàn chuyện chính, Viên Gia từng tham gia thi biện luận nên có kinh nghiệm, kể lại toàn bộ quá trình đi thi cho bọn họ.

Bối Doanh Doanh nghe xong, mới dần dần nhận ra thi biện luận không hề đơn giản như cô tưởng tượng, đòi hỏi kiến ​​thức sâu rộng và sự chuẩn bị kỹ càng, một lối suy nghĩ cực kỳ logic, từ ngữ sử dụng phải có sức hút, hơn nữa trên đấu trường phải suy duy trì bình tĩnh.

Đây không phải một chuyện dễ dàng.

“Doanh Doanh nếu như cậu lần đầu tiên cậu tham gia, cậu có thể thử tranh luận thử trước không?” Biện luận cũng khá dễ, nhưng để kiếm được điểm ở phần mở đầu thì như mò kim đáy bể, và ấn tượng đầu tiên của ban giám khảo là quan trọng nhất.

Phần thi biện luận gồm bốn thí sinh tranh luận về ưu nhược điểm của chủ đề được đưa ra, ngoài việc tự do tranh luận, các thí sinh khác nhau sẽ tranh luận về các phần khác nhau, ví dụ như phần chất vấn, tổng kết nội dung tranh luận, vân vân.

Cô gái nhỏ lo lắng gật đầu, Viên Gia cười cười: “Xem ra cậu rất căng thẳng nhỉ? Thật ra thi luận luận cũng gần giống như diễn thuyết thôi, trước đây cậu từng tham gia cuộc thi nào tương tự chưa?”

“Chưa từng…”

Du Hàn mở miệng, “Có thể đăng ký tham gia cuộc thi này đã rất can đảm rồi, cho dù trước đó chưa có kinh nghiệm cũng không sao.”

Trong lòng Bối Doanh Doanh dâng lên cảm giác ấm áp: “Mình cảm thấy mình cần một chút thời gian chuẩn bị, nhưng mình sẽ cố gắng không làm cản trở mọi người đâu.”

Vương Thụ Trạch uống một ngụm trà sữa, xua tay nói: “Không sao mình mới là cục tạ đây này, khi mình căng thẳng đầu lưỡi sẽ líu hết cả lại, lần này nếu không phải bố mình ép mình phải tham gia mới cho mình tiền sinh hoạt, mình sẽ không dám tham gia đâu.”

Vương Thụ Trạch sinh ra trong một gia đình giàu có, chỉ là không thích học hành, người trong nhà vừa cưng chiều vừa trách mắng cậu ta, nghĩ hết tất cả các loại biện pháp để cậu ta ở trường của có thể nghe lời một chút. Viên Gia là bạn cùng bàn của cậu ta, nên lần này thi biện luận cậu ta kéo theo Viên Gia tham gia cùng.

Cô gái nhỏ nghe mọi người cổ vũ minh, trong lòng cảm giác yên tâm hơn một chút, thấy sắp đến giờ học nên cả bốn người chuẩn bị rời đi.

Ba ly trà sữa trước mặt Vương Thụ Trách, đã cạn sạch.

Vương Thụ Trạch vỗ vỗ cái bụng: “Anh Hàn, nói lời phải giữ lấy lời.”

Du Hàn: “Mày giỏi đấy.”

“… Vương Thụ Trạch mày ra vẻ nghèo rớt mồng tơi làm cái gì.” Viên Gia nói với cậu ta.

Bối Doanh Doanh đi theo Du Hàn ra quầy tính tiền, cô hiếu kỳ nói: “Bình thường cậu ấy cũng uống nhiều như vậy sao?”

Du Hàn khẽ cười, “Cậu ta thích uống trà sữa.”

Chủ quán cà phê nhìn hóa đơn, “Chào cậu, của cậu tổng cộng hết tám mươi ba tệ, quán mới khai trương được giảm giá còn bảy mươi ba tệ.”

Du Hàn lấy điện thoại ra, Bối Doanh Doanh khẽ nói với anh: “Để mình tự trả cũng được?”

Anh nhìn cô một cái, tiếp tục động tác trên tay, “Không cần.”

“Nhưng mà…”

Quầy thu ngân vang lên tiếng báo “Thanh toán vào tài khoản”, Du Hàn đi ra ngoài tiệm sách, cô đuổi theo, “Du Hàn, hay là mình chuyển tiền cho cậu nhé? Mình cảm thấy bình thường cậu không tiêu nhiều tiền tiêu vặt như vậy…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị anh lạnh giọng cắt ngang: “Cậu cảm thấy tôi mời không nổi?”

Cô giật mình, nhận ra anh nhất định đã hiểu sai của cô. Có lẽ bởi vì hoàn cảnh kinh tế gia đình của anh, nên chuyện liên quan đến tiền bạc rất nhạy cảm, vừa rồi cô tranh trả tiền với anh là vì không muốn để bản thân cảm thấy gánh nặng, nhưng cô lại chưa cân nhắc đến lòng tự tôn của anh.

Du Hàn đi đằng trước, anh cảm giác ống tay áo của mình bị người phía sau khẽ giật, quay lại thấy cô ngẩng gương mặt trái xoan trắng mịn của mình lên nhìn anh, đôi mắt trong vắt, giọng nói nhẹ nhàng.

“Mình không nghĩ như vậy đâu, Du Hàn, cậu hiểu lầm mình rồi.”

Một câu mềm mại này của cô đánh tan toàn bộ kích động cùng cảm giác sa sút. Anh sợ hãi quay lại nhìn cô một chút, cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng không kìm nén được. Anh chỉ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rời ánh mắt đi, khẽ “Ừ” một tiếng.

Cô nhìn điện thoại, “Vậy bọn mình trở về lớp thôi nào, sắp không kịp rồi!”

Cô chạy bước nhỏ, đến ngã tư đường chờ đèn xanh, lúc này học sinh ở đây cũng rất nhiều, xe cộ cũng đông, cô quay đầu nhìn lại thấy Du Hàn vẫn đang thong thả đi tới.

Người này không hề gấp gáp chút nào.

Cô quay lại bên cạnh anh, nghe thấy anh bất đắc dĩ nói: “Chạy nhanh như vậy làm gì? Không phải vẫn phải chờ đó sao.”

Cô bĩu môi, ngẩng đầu nhìn đen xanh sáng lên, “Đi thôi!”

Cô đang muốn đi theo mọi người đi về phía trước, đột nhiên bả vai bị anh giữ lại không nhúc nhích được, cô ngẩng đầu nhìn quai hàm góc cạnh của anh, anh cụp mắt nhìn cô ——

“Chờ một chút, không được chạy nhanh như vậy, rất nhiều người.”

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên, xấu hổ không dám nhìn anh, đợi sau khi mọi người đi gần hết, bàn tay đang ôm bả vai của cô di chuyển đặt lên cặp sách sau lưng cô khẽ đẩy một cái: “Đi nào.”

Cô bắt đầu di chuyển, dường như cô cảm nhận được bàn tay của anh vẫn để trên cặp của cô…

Sao cảm giác giống như anh đang dắt trẻ con đi thế nhỉ???

Vài ngày sau, trường học thông báo, buổi chiều tất cả các học sinh tham gia cuộc thi biện luận có mặt ở phòng học trên lầu hai để họp, thông báo một chút lịch trình thi đấu.

Sau khi hết tiết, Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn đi đến địa điểm họp, hôm nay bọn họ tan học sớm nên lúc đến nơi có rất nhiều người vẫn chưa đến.

Du Hàn gửi tin nhắn cho Vương Thụ Trạch xong, dẫn cô gái nhỏ đi qua bên ghế sô pha ngồi xuống.

Bối Doanh Doanh ngồi trên ghế sô pha, Du Hàn ngồi bên cạnh cô, cúi đầu nghịch điện thoại, cô chống cằm nhàm chán ngẩn người, “Du Hàn…”

Anh quay đầy nhìn cô, “Ừm?”

“Cuối tuần này chúng ta sẽ bắt đầu thi trận đấu đầu tiên rồi nhỉ?”

“Ừm.” Anh hỏi lại, “Sao thế?”

Cô còn chưa trả lời, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tiếng nói ——

“Sơ Nhan, lần này nhóm chúng ta toàn những người mạnh, chuyện đi thi cấp thành phố chắc chắn sẽ không thành vấn đề.”

“Cậu nói cậu bận rộn như vậy vẫn giành ra thời gian chuẩn bị cho cuộc thi này, cậu giỏi thật đấy?”

“Tạm thôi, cuộc thi này cũng khá thoải mái…”

Bối Doanh Doanh quay đầu lại theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Bối Sơ Nhan và ba nữ sinh khác đang đi về phía này.

Bối Sơ Nhan đứng ở giữa, tóc đuôi ngựa buộc cao, môi đỏ cong lên, vẻ đẹp khiến lòng người xao xuyến.

Cô ta đi vào trong, ánh mắt tùy tiện nhìn một vòng, ai ngờ chạm phải ánh mắt của Bối Doanh Doanh cũng đang nhìn cô ta.

Nụ cười trên mặt Bối Sơ Nhan lập tức tắt ngúm.

Điều khiến cho cô ta càng khiếp sợ hơn là, đứng bên cạnh Bối Doanh Doanh là —— Du Hàn.

Sao bọn họ lại ở đây???!!!

Bối Doanh Doanh cảm giác cây gai trong lòng đang nhói lên, cô ép buộc bản thân không nhìn nữa, nhưng Du Hàn ở bên cạnh đã thu hết biểu cảm của cô vào trong mắt, dịu dàng nói với Bối Doanh Doanh ——

“Biết vì sao cậu muốn thi biện luận rồi nhé.”

Bối Doanh Doanh run lên, cô không biết nên nói thế thế nào với Du Hàn rằng cô tham gia thi đấu là vì cô biết được Bối Sơ Nhan cũng sẽ tham gia, cô muốn cho bản thân một cơ hội đánh bại Bối Sơ Nhan.

Chi là kiểu suy nghĩ này có khiến anh cảm thấy cô quá thực dụng không…

AI ngờ, anh hơi cúi người xuống, nói với cô:

“Rất tốt, cậu nghe hiểu lời của tôi rồi nói đó.”

Bối Doanh Doanh khẽ thở phào một hơi, khóe mắt liếc thấy Bối Sơ Nhan vẫn đang nhìn về phía bên này, dường như chị ta đang giám sát từng hành động của cô và Du Hàn, cảm giác cực kỳ khó chịu.

Cô đứng lên, “Mình đi vệ sinh.”

Một lúc sau, khi cô đi ra khỏi phòng vệ sinh thấy Bối Sơ Nhan đang đứng bên ngoài cửa.

Cô biết Bối Sơ Nhan nhất định sẽ tìm mình.

Bối Doanh Doanh đi ra, xung quanh không có người, Bối Sơ Nhan khoanh tay trước ngực, cau mày, lời chất vấn như mưa trút xuống: “Sao hôm nay em ở chỗ này? Chẳng lẽ em cũng tham gia thi biện luận?”

Bối Doanh Doanh nhìn thẳng vào mắt chị mình, một lúc lâu sau mới nói: “Không được sao?”

Bối Sơ Nhan không thể tin được, “Em??? Tham gia thi biện luận?” Cô ta cười, “Em bị giáo viên chỉ định đi thi à?”

Cô nhìn nụ cười mỉa mai trên môi chị ta, khóe môi hơi cong lên: “Em tự đăng ký.”

Bối Sơ Nhan phát hiện chuyện khiến cô ta khiếp sợ nhất trong năm nay, là cô em gái hướng nội không thích nói chuyện này lại muốn tham gia thi biện luận.

“Có phải em bị cái gì kích thích không?” Bối Sơ Nhan hỏi, “Cuộc thi này không thích hợp với em đâu, em ngay cả nói chuyện cũng không nói rõ ràng, hay là đừng thi làm gì cho mất mặt.”

Bối Doanh Doanh run lên, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Sao vậy, không phải trước đó chị hy vọng em tham gia thi cuộc thi này sao?”

Bối Sơ Nhan: “…”

Không biết vì sao, trong lòng Bối Sơ Nhan dấy lên một loại cảm giác không thoải mái, giống như một người nhát gan như thỏ đế đột nhiên thay đổi, vượt ngoài tầm kiểm soát của cô ta.

Trong lòng cô ta, Bối Doanh Doanh vĩnh viễn là con nhỏ quái gở.

“Vậy… Du Hàn thì sao? Vậy em giải thích sao em lại ngồi cùng một chỗ với cậu ấy?” Nụ cười trên khuôn mặt Bối Sơ Nhan chợt tắt.

“Du Hàn là đồng đội của em.”

Bối Sơ Nhan sửng sốt, nghe thấy câu tiếp theo của Bối Doanh Doanh ——

“Hơn nữa chuyện giữa em và cậu ấy, không cần phải giải thích với chị?”

Bối Sơ Nhan nghe vậy nắm chặt nắm đấm, “Lời cảnh cáo của chị nói với em lúc trước như gió thổi ngoài tai đúng không? Chị đã nói với em Du Hàn là người rất hung ác rồi, em không nghe hiểu sao!”

“Ai là người thế nào trong lòng em khác tự biết.” Bối Doanh Doanh mỉm cười, “Em quay về phòng họp trước, kẻo có người nhìn thấy hai chúng ta nói chuyện, lại gây rắc rối cho chị.”

“Em…” Bối Sơ Nhan nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, cảm giác như vừa đấm vào bông, trong lòng rất bí bách.

Mấy giây sau, cô ta nghĩ đến chuyện gì đó, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cho dù Bối Doanh Doanh tham gia thi luận luận thì thế nào? Kết quả ra sao cô ta cũng có thể đoán trước được, Bối Doanh Doanh không hề ảnh hưởng đến chuyện cô ta sẽ đi thi cấp thành phố. Con nhóc đó tham gia chỉ có tự khiến bản thân nó mất mặt thôi.

Hơn nữa, không thể nào có khả năng Du Hàn thích Bối Doanh Doanh được.

Bối Sơ Nhan lạnh giọng cười một tiếng.

Ngay cả cô ta Du Hàn còn thấy chướng mắt…

Nói chi là Bối Doanh Doanh.

Bối Doanh Doanh quay lại phòng chờ, Du Hàn vẫn đứng ở ngoài cửa chờ cô, cô đi về phía anh, hỏi Vương Thụ Trạch và Viên Gia đã đến chưa?

“Bọn họ vào bên trong trước rồi.” Du Hàn cụp mắt nhìn sắc mặt không được tốt lắm của cô, sau đó ánh mắt nhìn thấy Bối Sơ Nhan từ trong phòng vệ sinh đi ra, anh liền đoán được nguyên nhân.

“Cô ta tìm cậu à?” Anh hỏi.

“… Ừm.” Cô gái nhỏ mím môi, “Dù sao mình cũng quen rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là cô làm cái gì, Bối Sơ Nhan sẽ âm thầm hoặc ngay trước mặt bố mẹ đều sẽ châm chọc cô mấy câu.

“Bối Doanh Doanh, ngẩng đầu.”

Cô thắc mắc ngước mắt nhìn lên, anh đỡ lấy gáy của cô, để cô đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh ——

“Loại như như này sau này sẽ càng ngày càng ít, đừng lo lắng.”

Anh sẽ luôn ở bên cô.

Buổi chiều, trong buổi họp nhà trường thông báo lịch thi cụ thể của các trận đấu. Lần này được chia thành vòng bán kết sơ loại và vòng chung kết, các cuộc thi cùng năm sẽ thi đấu trước, cuối cùng sẽ chọn ra đội xuất sắc nhất toàn trường để đại diện trường tham gia thi đấu với các đội khác đến từ nhiều trước trung học khác nhau. Đội chiến thắng sẽ nhận được số tiền thưởng hậu hĩnh và phần thưởng đặc biệt.

Nhóm của bọn họ chọn Viên Gia làm nhóm trưởng, lấy tên nhóm này “NR” ý nghĩ là “No rival” (không đối thủ), Vương Thụ Trạch chửi cậu ta trẩu tre, nhưng Viên Gia khăng khăn với cái tên này: “Tên nhóm bố đời như này mới có thể xưng bá thiên hạ chứ.”

Vương Thụ Trạch: …

Nhưng vận khí của Viên Gia thật sự rất kém, rút thăm chọn đối thủ vòng loại lại bốc trúng đội “Không Sợ Hãi”, đội “Không Sợ Hãi” năm ngoái chỉ thua mỗi đội của Sơ Nhan, là đội giành giải nhì.

Lúc đi ra khỏi phòng họp, Vương Thụ Trạch như quả cà héo mặc người đánh đập, “Chúng ta ngay cả vòng sơ loại cũng không qua được mất, bọn họ đều là cao thủ không đó,” cậu ta bực bội đánh Viên Gia một cái, “Vận may của mày là cái vận may khỉ gió gì thế hả!”

Viên Gia cũng không biết nên nói gì, bởi vì năm ngoái đội của cậu ta cũng thua dưới tay đội Không Sợ Hãi, cậu ta biết rõ thực lực của bọn họ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Vương Thụ Trạch, nhanh như vậy mà mày đã tính bỏ cuộc rồi à, cmn tao không hèn như mày…”

“Tao là dùng lý trí tỉnh táo phân tích!”

“C** á, mày là đồ hèn…”

Hai người bắt đầu ồn ào cãi qua cãi lại, nam sinh đi đằng trước đột nhiên quay đầu lại, môi mỏng phun ra mấy chữ sắc lạnh: “Ồn ào đủ chưa? Bây giờ quay đầu lại đi, trở về phòng họp, nói thẳng với giáo viên bỏ thi, tao ở đây chờ bọn mày.”

Vương Thụ Trạch và Viên Gia cùng dừng bước, cả hai chìm vào trong im lặng.

“Anh Hàn, em chỉ là cảm thấy… Bọn mình căn bản không thể chơi lại họ.” Vương Thụ Trạch đá hòn đá bên cạnh.

Cậu ta là một người cực kỳ sĩ diện, nếu như đến lúc đó thua thì sẽ rất mất mặt.

“Vừa rồi tao đi vệ sinh, nghe thấy đội trưởng bên đó nói với đồng đội của cậu ta một câu, ‘Trận đầu tiên bọn mình đã đấu với người máy (ý chỉ kém cỏi), quá nhàm chán’.” Một tay Du Hàn đút vào túi, nhìn bọn họ. “Nếu bọn mày không muốn bị sỉ nhục ở trên sàn đấu, tốt hơn hết thì bây giờ bỏ cuộc luôn đi đỡ mất thời gian của mọi người.”

Bối Doanh Doanh nghe anh nói vậy, nhịp tim cô vô thức đập nhanh hơn.

Vương Thụ Trạch nghe lời này, nháy mắt xù lông lên, “Anh nói cái gì??!! Bọn họ dám nói chúng là người máy??!! Cmn cũng quá đáng rồi! Em nhịn không nổi! Phải đấu, hơn nữa nhất định phải thắng!”

Viên Gia trêu cậu ta: “Thái độ của mày thay đổi hơi nhanh rồi đấy?”

“Tao… Không phải vì lúc đầu không có động lực sao? Nếu bọn mình bỏ cuộc, có khi sau này bọn họ sẽ lấy chúng ta ra làm trò cười đó.” Thà chết trên chiến trường cũng không muốn làm một tên nhát gan chạy trốn.

Viên Gia vỗ vai cậu ta, “Được rồi, cùng lắm thì thua thôi, ai sợ thua chứ.”

“Nếu tao nghiêm túc sao có thể thua được?!”

Bối Doanh Doanh nhìn tinh thần chiến đầu của bọn họ đột nhiên tăng cao, cũng thấy vui vẻ theo bọn họ. Du Hàn quay đầu nói, “Tao đi trước.”

“Tạm biệt anh Hàn!”

Bối Doanh Doanh cũng vẫy tay chào tạm biệt Vương Thụ Trạch và Viên Gia, sau đó đuổi kịp Du Hàn, cô cười nói với anh: “Du Hàn, cậu nói mấy câu mọi người lập tức khôi phục tin thần.”

“Muốn trị bọn họ phải dùng chiêu khích tướng.”

“Thật ra lúc nãy mình cũng rất sợ…”

Anh quay đầu nhìn cô, “Sợ cái gì?”

Bối Doanh Doanh cúi đầu, thật ra cô cũng rất để ý chuyện thắng thua, dù sao thì Bối Sơ Nhan cũng tham gia cuộc thi này.

Cô đang suy nghĩ, Du Hàn búng trán cô một cái, anh nói ——

“Đừng sợ, có tôi ở đây với cậu, chắc chắn sẽ thắng.”

Anh chưa từng nghĩ đến sẽ thua.

Buổi tối vè nhà, trên bàn cơm, Bối Sơ Nhan nhai nhai miếng thịt kho rồi nuốt xuống, sau đó nói một chuyện quan trọng với Bối Hồng và Viên Man Hà: “Bố mẹ, con đã đăng ký thi biện luận rồi,” cô ta nhìn về phía Bối Doanh Doanh, bỗng cười một tiếng, “Mà vui hơn nữa là Doanh Doanh cũng tham gia thi ạ.”

Viên Man Hà ngạc nhiên, “Doanh Doanh, con cũng đăng ký thi?”

Bối Doanh Doanh nhìn thằng vào gương mặt tươi cười của Bối Sơ Nhan, khẽ gật đầu. Viên Man Hà nhìn Bối Hồng, cười nói: “Anh xem Doanh Doanh này, thật tuyệt.”

Bối Hồng cũng thấy có hơi ngạc nhiên, Bối Sơ Nhan lập tức nói thêm: “Bố mẹ, Doanh Doanh tham gia thi có thể rèn luyện bản thân một chút cũng rất tốt, đến lúc đó con có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm cho em ấy.”

Bối Hồng gật đầu: “Con nên nhờ chị con chỉ bảo con nhiều hơn, từ nhỏ Nhan Nhan đã tham gia rất nhiều cuộc thi biện luận, kinh nghiệm cũng rất nhiều.”

“… Vâng.”

Sau khi ăn cơm xong, Bối Doanh Doanh lên lầu, đang định vào trong phòng thì Bối Sơ Nhan ở phía sau gọi cô lại.

“Em nên cố mà trân trọng lần tranh tài duy nhất này đi. Không phải chị đang dọa em hay gì đâu, chỉ là nhóm của em cơ bản không phải là đối thủ của Không Sợ Hãi.” Bối Sơ Nhan nhếch môi, “Nhưng mà em cũng coi như giỏi rồi, dám tham gia cuộc thi này.”

Cô vào trong phòng, khoanh chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, nhìn ra bầu trời xanh xám ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh sáng rực rỡ của bầu trời.

Cô khẽ thở dài.

Đúng vậy, tương lai không ai biết trước được.

Chủ đề của vòng sơ khảo của cuộc thi biện luận lần này là “Bạn bè cần số lượng hay ít mà chất lượng”. Nhóm của Viên Gia là bên ủng hộ “Bạn bè nhiều không bằng ít mà chất lượng”.

Mấy ngày qua, nhóm bọn họ đã bắt đầu viết bản thảo và luyện tập diễn thuyết, nhưng Bối Doanh Doanh lại gặp một vấn đề rất lơn. Cô chưa từng tham gia cuộc thi tranh tài, hay là biện luận như thế này. Cô thuộc túp người rụt rè ít nói, nói chuyện với âm lượng lớn là một chuyện rất khó khăn với cô.

Cô sợ hãi đám đông, khi căng thẳng giọng nói sẽ nhỏ dần rồi dần dần sẽ tắt hẳn.

“Đầu tiên, theo cá nhân tôi, thêm một người bạn có nghĩa là nhiều hơn một con đường … Hôm nay tôi cần phải qua sông, tôi chỉ biết bơi, nhưng các bạn của tôi có mái chèo, có thuyền, có tàu cao tốc, thậm chí người bạn đó có thể vì tôi mà xây cả một cây cầu. Điều này sẽ tạo rất nhiều điều kiện cho sự phát triển cá nhân của chúng ta trong xã hội … ”

Trong lớp học trống không, ba nam sinh khác đang ngồi dưới bục giảng, Viên Gia bất đắc dĩ phải cắt ngang lời của cô:

“Doanh Doanh, mình cảm thấy cậu thế này… không được đâu. Chưa nói đến chuyện có logic hay không, có thuyết phục được ban giám khảo hay không, nhưng với cách nói chuyện này của cậu… Chúng ta sẽ hết thời gian đấy.”

Bối Doanh Doanh mím môi, ủ rũ cúi đầu: “Xin lỗi, mình căng thẳng quá…”

Vương Thụ Trạch: “Thực ra thì không có gì phải lo lắng cả. Vòng sơ tuyển chỉ có vài giám khảo thôi, còn chưa có khán giả ngồi dưới xem đâu.”

Bối Doanh Doanh cố gắng thêm vài lần nữa. Phía dưới Viên Gia lắc đầu nhỏ giọng nói: “Doanh Daonh vẫn không thể thả lỏng được, cách nói chuyện quá câu nệ.”

Du Hàn từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng, anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn lên sân khấu.

Bối Doanh Doanh đứng trên sân khấu cũng cảm giác được bản thân diễn thuyết không hề có chút sức hút. Cô chậm rãi dừng lại, buồn bã vỗ đầu: “Xin lỗi, để mình thử lại lần nữa…”

Cô còn chưa nói hết câu, Du Hàn ở phía dưới bỗng đứng dậy, đi lên sân khấu, nắm lấy cổ tay của cô.

Anh nhìn về phía Viên Gia và Vương Thụ Trạch: “Tao dẫn cậu ấy ra ngoài một chút.”

Vừa dứt lời anh kéo cô rời đi.

Anh dẫn cô đến một khúc cầu thang không có người, cô nhìn vẻ mặt căng cứng của anh, đoán rằng nhất định anh đang tức giận.

“Du Hàn, mình liên lụy mọi người rồi… Trở về mình nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.

Ý định ban đầu của cô khi đăng ký tham gia cuộc thi biện luận này là hy vọng bản thân có thể làm gì đó để thay đổi hiện tại và vượt qua những giới hạn của bản thân. Nhưng khi cô thật sự trở thành gánh nặng của mọi người cô mới biết bản thân nhỏ bé đến nhường nào.

Mỗi lần đứng trên sân khấu, cô đều thắc mắc không biết mọi người có cười nhạo mình không, lại cảm thấy bản thân ăn nói rất kém. Suy nghĩ này tác động rất lớn đến tinh thần của cô khiến cô không thể thả lỏng bản thân được.

Du Hàn nhìn cô đan những ngón tay vào nhau, giọng nói rất nhẹ nhàng, giống như đứa trẻ mắc lỗi, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng:

“Đội của Bối Sơ Nhan từng giành giải nhì trong cuộc thi cấp tỉnh. Cô ta và một người trong nhóm đó cũng được mệnh danh là người đoạt giải vàng, nhóm của bọn họ là đội có thành tích tốt nhất của trường chúng ta cho đến thời điểm hiện tại.” Anh dừng một chút, “Nếu mục tiêu của cậu là bọn họ, nhưng cậu thậm chí lại không thể đánh bại nỗi sợ của bản thân thì lấy cái gì để đứng trên sân khấu đấu với Bối Sơ Nhan? Cô ta thậm chí còn đoán được dáng vẻ của cậu khi đứng trên sân khấu sẽ thế nào.”

Đúng vậy, nếu cô không thể vượt qua được nỗi sợ hãi của bản thân thì cô lấy cái gì để khiêu chiến với đối thủ trong lòng đây.

Bối Doanh Doanh cảm thấy vai mình bị anh nắm chặt, cô ngẩng đầu lên, đối diện cô là đôi mắt của Du Hàn:

“Chỉ cần cậu thay đổi, chắc chắn sẽ tốt hơn ngày hôm nay.”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.