Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 39



Tai của chủ bá có phải đang đỏ không?

Có một sự im lặng chết chóc trong nhà vệ sinh.

Người đối diện mặc áo sơmi đen đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng, đánh giá cậu xong, tiến lên phía trước hai bước: “Hứa Diệp?”

Hứa Diệp trong vài giây ngắn ngủi tưởng tượng ra hàng loạt tình huống, trong nhà vệ sinh lần trước đã để lại bóng ma quá sâu.

May mắn lần trước là tai nạn, nhưng lần này thì sao?

Sẽ không thật sự có hứng thú với cậu đó chứ.

Hứa Diệp cẩn thận quan sát ánh mắt người đối diện, vẻ mặt lạnh như băng giống như áo sơmi đen trên người anh ta vậy, trong lòng Hứa Diệp nghĩ giả thiết hứng thú với cậu có thể loại trừ, bởi vì người lần này giống như muốn tìm cậu đánh nhau.

Hứa Diệp hoảng sợ: “Anh lại là ai vậy!”

Tiêu Hành chưa từng nghĩ rằng mình trong mắt học đệ bi thương lại trở thành một kẻ biến thái, chặn cửa nhà vệ sinh tìm cậu hành hung.

Nửa giờ trước, anh đứng trong văn phòng giáo sư Hồ, nói xong câu muốn thôi học, cây bút trên tay giáo sư Hồ rơi xuống đất, chỉ vào mũi anh nửa ngày mới nói ra được: “Cậu bây giờ thôi học, cậu có biết thôi học rồi ra ngoài xã hội sẽ có kết cục thế nào không?”

Anh không nghe kỹ lời giáo sư Hồ nói.

Anh dời tầm mắt vài độ, dừng lại trước giàn cây ngập nắng ngoài cửa sổ, nghĩ: Tên người người chơi bass không tệ Lục Duyên tìm thấy trước đây là gì nhỉ?

Tiêu Hành nói: “Tìm cậu có chút việc.”

Hứa Diệp lùi lại hai bước.

“Đừng tới đây.” Trong lòng Hứa Diệp âm thầm rơi hai hàng nước mắt, hoảng quá, không khỏi nhìn về phía cửa, phát hiện cửa nhà vệ sinh đã đóng, chỉ có thể lui vào buồng vệ sinh, vội vàng đóng cửa lại.

“Bang!”

Đóng cửa, khóa lại, một loạt hành động liền mạch lưu loát.

“…”

Tiêu Hành cạn lời nhìn về phía cửa: “Đi ra.”

Hai chữ này Tiêu Hành nói không có thăng trầm.

Chắc chắn, anh ta đến đánh cậu!

Hứa Diệp trốn vào trong buồng vệ sinh, ngồi xổm trên bồn cầu run bần bật nói: “Vị đại ca này, tôi không nhớ trước đây tôi đắc tội với anh ở đâu.”

Hứa diệp lại tiếp tục nói: “Tôi là một người lương thiện, kiến ​​trên đường tôi còn không đành lòng dẫm nữa mà, tôi không thích đánh nhau đâu.”

Tiêu Hành nhìn cửa ngăn trước mặt, đưa tay nhéo nhéo sống mũi, có chút đau đầu suy nghĩ: Thằng này mẹ nó bị thần kinh à?

Hứa Diệp thừa nhận bị bóng ma nhà vệ sinh kích thích, không biết chính mình đang nói cái gì, thậm chí còn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ kể lại câu chuyện huyền thoại giúp bà cụ qua đường.

Đang nói nửa chừng thì bị người bên ngoài cắt ngang: “Đừng ồn ào nữa.”

Hứa Diệp không dám nói nữa, bắt đầu gửi một tin nhắn nhóm: Cứu cứu với, tọa độ nhà vệ sinh nam phòng máy tính tầng hai.

Đúng lúc này, người bên ngoài lại lên tiếng: “Cậu là người chơi bass trước đây phải không?”

Hứa Diệp: “Hả?”

Mười phút sau, Hứa Diệp ngồi trong phòng máy tính, ủ rũ gõ bàn phím.

Cậu điên cuồng rít gào trong lòng: Hai cái người này! Không thể nói chuyện bình thường được sao hả?

Vào nhà vệ sinh muốn hù chết người ta à!

Trên màn hình máy tính của cậu là bài tập thiết kế khóa học cuối kỳ, mấy ngày nữa phải giao rồi. Thiết kế khóa học quá phức tạp ngay từ đầu khuôn khổ vượt quá trình độ hiện tại của cậu, càng đi sâu cậu càng thấy mình đào không ít hố.

Hứa Diệp vò đầu bứt tai gõ bàn phím, tay phải đang gõ có thêm một người.

Tiêu Hành bước đến máy tính trống bên cạnh cậu, kéo ghế ra ngồi, anh ngồi rất tự nhiên  —— Ở cùng Lục Duyên lâu rồi, anh cũng rất thoải mái khi ngồi như vậy.

Hai người không ai nói chuyện.

Sau khi ngồi xuống đọc mã lệnh trên màn hình Hứa Diệp, Tiêu Hành vươn tay ấn công tắc máy tính ở bên cạnh.

Yên lặng một lúc.

Hứa Diệp nghe thấy tiếng gõ bàn phím.

Hứa Diệp nhịn một lúc lâu, ban đầu còn tưởng người này định giở trò quỷ gì đó, nhưng thời gian gõ bàn phím quá lâu, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, cậu ngạc nhiên khi thấy màn hình máy tính bên cạnh là một đoạn mã quen thuộc, người này sao chép tất cả mã lệnh của cậu.

Nói là quen cũng không quá quen.

Những mã này rõ ràng khác với của cậu ở một số chỗ, Hứa Diệp chỉ có thời gian nhìn được một nửa mã lệnh này, nhận ra một số vấn đề khiến cậu gặp khó khăn một thời gian dài đã được giải quyết dễ dàng.

“Anh biết ngôn ngữ C?!” Hứa Diệp hỏi.

Tiêu Hành không nói gì.

“Chỗ này……”

Hứa Diệp đang chuẩn bị thò lại gần hỏi anh chỗ này phải xử lý như thế nào.

Tiêu Hành gõ hai dòng cuối cùng rất nhanh, thu nhỏ trang, kéo chuột từ từ mở một trò chơi nhỏ, bắt đầu chơi bài poker.

Hứa Diệp: “…”

Hứa Diệp sắp phát điên.

Cậu có cảm giác như một mâm đồ ăn đặt trước mặt, chỉ được ngửi mà không được ăn.

Tiêu Hành dựa vào lưng ghế, một tay đặt lên chuột, đợi đánh xong một ván rồi mới hỏi: “Muốn biết không?”

Khóa học máy tính năm hai không khó, những nội dung này còn sót lại từ lần chơi trước của anh.

Hứa Diệp điên cuồng gật đầu.

Màn hình máy tính trước mặt Tiêu Hành vẫn là giao diện trò chơi, nhưng bàn tay gõ chuột của anh dừng lại, bàn tay đặt phía trên, gõ gõ ngón tay: “Nhưng tôi có một điều kiện.”

Hứa Diệp: “Cái gì?”

Tiêu Hành tiếp tục: “Bài hát của ban nhạc bọn họ, cậu có nghe qua chưa?”

Câu hỏi này quá đột ngột.

Lần trước chỉ là một tai nạn, cậu cũng không nghĩ đến việc nghe bài hát của ban nhạc kia.

“Tôi không ép cậu tham gia ban nhạc, lựa chọn như thế nào là việc của cậu”, Tiêu Hành gõ ngón tay lên chuột quay lại giao diện mã, anh để lại mã trên màn hình máy tính, trước khi đi nói, “Điều kiện của tôi là trước khi cậu đưa ra lựa chọn, đến nghe một lần đi. “

Đến nghe một lần.

Đến nghe nhạc của hắn một chút.

Lục Duyên tiếp tục sự nghiệp phát sóng trực tiếp tuyệt vời của mình vào buổi chiều.

Sau khi mắng Tiêu Hành qua điện thoại, hắn cúp máy muốn chuyển tiền bộ tổng hợp cho anh.

Đây là một ý tưởng không tồi.

Nhưng vấn đề nằm trước mắt hắn:

Hắn, không, có, tiền.

Lục Duyên thở dài, đau đầu mở phần mềm phát sóng trực tiếp.

Mặc dù lần trước xảy ra tai nạn khi đang phát sóng trực tiếp, xong việc hắn đã kiểm tra số dư tài khoản, phát hiện ngắn ngủn hơn một giờ phát sóng trực tiếp nhận được gần 100 phần thưởng.

Đổi được chút tiền, hiệu quả và lợi ích còn được.

Lục Duyên không nói rõ thời gian phát sóng trực tiếp, buổi phát sóng trực tiếp thứ hai kém nổi hơn nhiều so với lần đầu tiên.

Để khán giả mới biết về ban nhạc ‘ Vent ‘, Lục Duyên dành mười phút trước khi phát sóng để kể lại lịch sử hình thành ban nhạc, không quên thưởng cho thành viên mới Đại Pháo không gian quảng cáo riêng: “Tay ghi-ta mới này của ban nhạc, thực lực không thể khinh thường nha… “

Một số khán giả hỏi có thể đặt một bài hát không.

“Có thể đặt chứ,” Lục Duyên nói, “miễn là bài hát của ban nhạc, cứ tùy ý chọn, dù ở nơi nào cũng có thể giao tận tay bạn.”

Trong số người xem, có những người đã xem buổi phát sóng trực tiếp lần trước, họ dần dần hiểu được thói quen của Lục Duyên, bắt đầu đạn ‘ ha ha ha ‘.

Người xem: Thật mất công anh tải xuống phần mềm trực tiếp miễn phí nha.

Lục Duyên tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, hắn vẫn theo họ hát vài bài nổi tiếng.

Đang hát được nửa chừng, trong đoạn dạo đầu, người nào đó trong phòng phát sóng trực tiếp không nhịn được hỏi: Có phải tôi là người duy nhất tò mò người lần trước là ai không?

Dòng đạn này như câu mở đầu.

Những người xem khác không kìm nén được tâm tình hóng bát quái.

– Thật ra, tôi cũng muốn hỏi, không biết mặt mũi thế nào.

– +1, tuy không nhìn rõ mặt nhưng bàn tay và giọng điệu đó, tôi chết đây.

– Hôm nay anh trai đó có ở đây không?

Khi Lục Duyên nhìn thấy hàng chữ này, hắn theo thói quen nhìn ghế máy tính trống không.

Người xem đạn càng lúc càng kịch liệt, đủ loại suy đoán kỳ quái, Lục Duyên muốn nói đó là hàng xóm của mình, nhưng không hiểu sao lại biến thành: “Không phải, hắn là ba tôi.”

“…”

Đệt.

Hắn muốn tự cho mình một cái tát.

Phòng phát sóng trực tiếp như bùng nổ, người xem sôi nổi nói: Ba? Thật kích thích nha.

Lục Duyên cảm thấy mức độ nổi tiếng của Tiêu Hành trong phòng phát sóng trực tiếp còn cao hơn hắn không ít, vài lần cố gắng bỏ qua chủ đề này, và lần nào cũng bị người xem túm trở về.

“Hắn thực sự là ba tôi, không, là hàng xóm của tôi mới đúng.”

“Tôi mẹ nó đang nói cái quái gì vậy.”

Lục Duyên cuối cùng nói: “Mọi người có thể tập trung vào giọng hát tuyệt vời của tôi được chưa?”

Phát sóng buổi chiều của Lục Duyên kéo dài hơn ba giờ.

Đang chuẩn bị kết thúc, có người gõ cửa.

“Vào đây.”

Cánh cửa vốn không đóng, Tiêu Hành – Người hàng xóm nổi tiếng hàng đầu của phòng phát sóng trực tiếp, đẩy cửa bước vào.

“Cảm ơn người anh em ‘ Nhĩ đóa thổ ‘ đã tặng hoa.”

Lục Duyên bận đọc danh sách cảm ơn, tạm thời không rảnh lo Tiêu Hành vào đây làm gì, chờ hắn đọc xong, ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Hành đang tháo máy tính hỏng ban đầu của mình trên bàn máy tính xuống, đặt thùng máy màu đen mới tinh trong tay vào: “…”

Lục Duyên không hiểu hành động này của anh: “Anh làm gì vậy?”

Tiêu Hành: “Đặt máy tính.”

Lục Duyên: “Tất nhiên là tôi biết anh đang đặt máy tính, tôi muốn hỏi tại sao máy tính của anh lại đặt ở đây?”

Tiêu Hành có lý do chính đáng: “Phòng tôi không có bàn máy tính.”

“Không có mạng.”

“Không có ghế.”

“Không có tiền.”

“…”

Bốn câu không làm cho Lục Duyên câm nín.

Tiêu Hành lại đặt màn hình lên, nhìn cái trên mặt đất vừa bị anh thay thế, nói: “Máy tính bị hỏng của anh, anh tìm chỗ khác để được không?”

Triệt để loại bỏ máy tính của hắn đúng là quá xúc phạm nó rồi.

Lục Duyên tức đến bật cười: “Cho nên anh mua bộ tổng hợp gì đó?”

Giá của bộ tổng hợp ước tính không chênh lệch nhiều so với máy tính mới lắp đặt.

Tiêu Hành đang sắp xếp dây điện, anh dựa vào bàn máy tính nói: “Tôi muốn mua nó cho anh.”

Lúc nói lời này, anh cũng không có nghĩ nhiều, lời này nói xong không chỉ riêng Lục Duyên, anh cũng sửng sốt.

Không có lý do.

Chỉ muốn mua nó cho anh thôi.

Số lượng đạn trong phòng phát sóng trực tiếp của Lục Duyên tăng đột biến.

Liếc mắt một cái tất cả đều là dấu chấm than.

Lục Duyên sững sờ một hồi mới nhớ ra điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp, tỉnh táo lại muốn bấm “Tắt máy”, trên màn hình nhìn thấy dòng đạn mới nhất.

Người xem: Tai của chủ bá có phải đang đỏ không?

Lục Duyên tắt máy, ngồi trên sô pha yên lặng một lúc, nghĩ đến câu đạn vừa rồi, hắn do dự đưa tay sờ lên dái tai.

Độ ấm từ đầu ngón tay một đường đi xuống.

“…”

Sau khi thay máy tính, Tiêu Hành ngồi vào vị trí ban đầu gõ bàn phím.

Người này khi chạm vào máy tính không còn phân biệt ngày hay đêm nữa.

Đến nửa đêm, Tiêu Hành vẫn đang gõ, ngoại trừ giữa chừng hay tạm dừng, có lẽ dừng lại vì một luồng suy nghĩ nào đó, nhưng không dừng lại quá lâu.

Lục Duyên nhìn thoáng qua, không hiểu: “Trang web của anh vừa rồi không phải mới bán sao?”

“Ừ, cái này khác.” Tiêu Hành nói.

Lục Duyên muốn nói quá liều mạng rồi đấy.

Lần trước cường độ công việc vượt quá tải của một người bình thường, mới vừa giao xong lại nhận tiếp, không muốn sống nữa à.

Tiêu Hành như nhìn ra được hắn muốn nói gì, dừng động tác, ngả người ra sau, nói: “Hôm nay tôi về trường làm thủ tục thôi học.”

Ban ngày Lục Duyên gọi cho anh có nghe thấy tiếng còi xe, không ngờ tới anh lại đi làm thủ tục thôi học, mấy câu trong miệng nghẹn không nói ra được, cuối cùng chỉ nói: “Anh nghĩ kỹ rồi?” “

Tiêu Hành không nói lời nào, anh thu gọn nội dung mình đang viết, lại mở ra một tài liệu — Là một kế hoạch phát triển phần mềm.

Mặc dù Lục Duyên đối với phương diện này hiểu biết không sâu, xem qua vài trang tài liệu, hắn có thể chắc chắn đây không phải bộc phát ý tưởng, không có kế hoạch rõ ràng. Ngược lại, cách viết rất trật tự.

Tiêu Hành cúi đầu, châm một điếu thuốc nói: “Nghĩ kỹ rồi.”

Lục Duyên không nói những người khác, “Không nên bỏ học.” Giọng hắn rất thấp, nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai anh như một chiếc lông vũ.

“Nếu đã nghĩ tốt thì làm thôi.”

Tay Tiêu Hành chợt dừng lại.

Mọi người đều nói với anh, “Tại sao lại bỏ học?”

Anh vứt bỏ đường lui đã có sẵn, được ăn cả ngã về không, Lục Duyên đứng bên cạnh nói với anh: Nếu đã nghĩ tốt thì làm thôi.

“Con đường dẫn đến thành công không chỉ có một,” Lục Duyên vừa nói, vỗ vỗ vai Tiêu Hành, sau đó cao giọng nói: “Chỉ cần không ngại gian khổ, không biết mệt mỏi, khi gặp khó khăn đừng bỏ cuộc!”

Tiêu Hành bật cười: “Anh quên mình là miệng quạ sao?”

Lục Duyên: “Mẹ nó, đó là ngoài ý muốn thôi, được chưa? Mọi người gọi tôi là Ngôi sao may mắn nhỏ khu 7 đó, không tin hỏi anh Vĩ đi, cái thẻ cào trúng thưởng độc đắc của anh ấy là tôi mua đó.”

Tiêu Hành: “Giải thưởng độc đắc là bao nhiêu?”

Lục Duyên sờ sờ cái mũi: “Mười tệ thì phải.”

Tiêu Hành không thể ngừng cười.

Lục Duyên lúc đầu bảo “Đừng cười”, cuối cùng lại không nhịn được nở nụ cười: “Đệt.”

Tác giả có lời muốn nói: Đã tới chậm, trước đó thời gian có chút vấn đề, ta đợi chút tu một tu, cẩu cha ( ân cũng không biết cái nào bảo bối lấy tên) đại bốn muốn thượng khóa đều là phía trước quải khoa trùng tu khóa, sau đó Bass tay còn có một vòng liền cuối kỳ nghỉ ( trung tuần tháng 7), đàn ghi-ta tay thi đại học xong tới tìm người ( chín tháng phân khai giảng)……= = ta hôn mê, ta đầu óc đâu, ta vì cái gì không mang theo đầu óc viết văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.