Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 57



Giám khảo cuối cùng hít một hơi thật sâu: “Tôi nói con mẹ nó bọn họ quá điên cuồng!”

Khi ban giám khảo nói cụm từ “Vent”, người dẫn chương trình trên sân khấu cũng bắt đầu niệm tên thí sinh tiếp theo, người dẫn chương trình chỉ thốt lên một chữ V, khán giả liên tục hoan hô phía sau thính phòng.

Âm thanh dâng trào từ sau ra trước như một cơn sóng thần.

Cây bút trên tay người phụ nữ chuyển động.

Quay đầu nhìn khán giả, ngược lại với ánh sáng, cô nhìn thấy những khán giả vây quanh hiện trường thử giọng đồng loạt giơ tay lên, tư thế của họ chỉ là chữ V.

Lúc này buổi thử giọng đã là ban trưa, mặt trời treo cao, bầu trời trong xanh lộng lẫy tưới xuống ánh nắng chói chang, sáng chói lóa mắt, mảnh V đó giống như phản chiếu dưới ánh mặt trời.

Có người hét lên: “Nhóm V!”

“Ban nhạc này khá nổi.” Ban giám khảo cũng choáng váng vì tiếng reo hò bất ngờ, không thể không nhìn thông tin vừa rồi, nói với người phụ nữ bên cạnh, “Nhóm ra mắt bốn năm, phát hành ba album, thành tích không tồi.”

Người phụ nữ gật đầu, ý bảo anh ta tiếp tục.

“Số lượng ban nhạc ở Hạ Kinh nhiều hơn những nơi khác, trước đó nói nơi này đáng xem nhất vì lý do này. Hơn 500 người có mặt tại hiện trường, hơn phân nửa gọi tên bọn họ, có thể được như vậy phải nói là…… “Ban giám khảo nói điều này, nhịn không được khen một câu,” Không đơn giản. “

Tay Cát Vân Bình chỉ tạm dừng một chút.

Cô đặt bút xuống, hai tay ôm ngực, đáy mắt như cũ không chút gợn sóng.

Sau sân khấu.

Vị trí Lục Duyên đứng bị tấm phông sân khấu khổng lồ dựng lên trước mặt chặn lại, chỉ cách sân khấu một bước chân.

Lục Duyên đặt tay lên vai Lý Chấn, cắn vỡ viên kẹo ngậm trong miệng nói: “Đừng căng thẳng, tôi vừa xem qua, khán giả đều là người quen, cứ xem như chỗ của chúng ta là được.”

Lục Duyên nói câu “Chỗ của chúng ta” rất đúng lý hợp tình, hầu hết căng thẳng của ba thành viên còn lại trở thành hư không: “Tố chất tâm lý cậu mạnh mẽ ghê.”

Theo thứ tự xuất hiện cố định thông thường, Lý Chấn dẫn đầu trên sân khấu.

Nhạc cụ được nhóm chương trình chuẩn bị trên sân khấu, các thành viên ban nhạc lần lượt lên sân khấu từ một bên.

Cát Vân Bình quan sát ba người phong cách ăn mặc hoàn toàn khác nhau, vest, đồng phục học sinh thể thao, còn có một thân kim tuyến đỏ rực (Làm tui liên tưởng đến Vitas đỏ =))), kim tuyến dưới ánh mặt trời lấp lánh lộng lẫy đầy hương vị đất.

Hai tay cô gõ lên mặt bàn.

Chờ kim tuyến đỏ rực tiến lên hai bước, một nửa bóng dáng phía sau cậu lộ ra.

Người nọ cầm micro trên tay, mặc một chiếc áo thun bình thường, rất bình thường như thể hắn vừa đi ra khỏi nhà một chuyến. Nhưng lại không bình thường như vậy, lông mày đinh, khuyên tai, hình xăm, khí chất nổi loạn sắc bén trên khắp cơ thể âm thầm bộc lộ. Điều khiến cô cau mày chính là dung mạo của người này, người có thể coi là hit trong làng giải trí.

Khi hắn bước về phía trước, Lục Viễn ngước mắt lên đi đến bên dưới khán đài, giọng nói hắn phát ra từ micro——

“Chào các vị ban giám, chúng tôi là Vent.”

Khán giả dưới đài rất nhiều.

Trong số các giám khảo có những ca sĩ được yêu thích vừa đoạt giải Giai điệu vàng năm nay.

Người phụ nữ ngồi giữa còn lạnh lùng hơn người trên poster, người phụ nữ này có lẽ là nhân vật thường xuyên ra lệnh, môi mím chặt, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Không cần lo lắng?

Có chỗ nào không lo lắng chứ?

Lục Duyên xoa dịu cảm xúc của các thành viên khác trong ban nhạc, quên mất bản thân mình là người phải điều khiển cảnh quay.

Sau khi Lục Duyên giới thiệu ngắn gọn về ban nhạc, hắn thản nhiên đi vòng quanh sân khấu hai bước để xoa dịu tâm trạng, nhưng vẫn không biết rằng, dù nói với tư thế nào hay bước trên sân khấu, chỉ để lại cho ban giám khảo ấn tượng “Thí sinh này trông hơi bị chảnh”.

Lần này chọn một bài hát cũ của ban nhạc, Lục Duyên hơi hụt hơi khi đoạn dạo đầu ghi-ta vang lên.

Lục Duyên đưa tay niết vành tai giữa tiếng trống của Lý Chấn.

Tiêu Hành hôm nay phải đến công ty nói chuyện đầu tư, thật sự không thể phân thân, nhưng Lục Duyên cảm thấy nhiệt độ mà người này để lại trên người lúc sáng vẫn chưa tiêu tan, thần kỳ lại phát huy tác dụng.

Hàng ghế giám khảo đối diện với sân khấu dường như lần lượt biến mất.

Hắn đang đứng trên sân khấu ngoài trời, mặt trời ấm áp trên đầu là ánh sáng của hắn.

Khi Lục Duyên theo thói quen xoay micro, tâm trạng của hắn hoàn toàn bình tĩnh trở lại —— Đây là nơi của riêng họ.

“Giọng ca không tệ.” Nghe được một nửa, vài vị giám khảo thì thầm nói nhỏ.

Nhưng mà xung quanh quá ồn ào, nhạc cụ, tiếng hát và khán giả bị trộn lẫn vào nhau.

Một giám khảo khác hét lên: “Anh nói gì——?!”

“Tôi nói hát không tệ!!!”

Lần này giám khảo nghe rõ: “Ừ, tôi cũng thấy vậy, sắp xếp ca từ cũng đáng giá thưởng thức.”

“Thật điên rồ,” Giám khảo cuối cùng nói, “Đây là địa bàn của chúng tôi hay của bọn họ vậy?”

Lại một trận thét chói tai từ khán giả.

“-—— Gì?”

Giám khảo cuối cùng hít một hơi thật sâu: “Tôi nói con mẹ nó bọn họ quá điên cuồng!”

Ban nhạc đầu tiên không để giám khảo vào mắt.

Cùng với hàng trăm khán giả rơi vào trạng thái điên cuồng như nhảy Disco sau khi bắt đầu màn trình diễn, vài vị giám khảo cho rằng chính mình có phải đi nhầm chỗ rồi không, đặc biệt là giọng ca chính tóc tím, hát xong còn cùng các khán giả tương tác.

Giọng ca tóc tím vẫn đắm chìm trong bầu không khí vừa rồi không phát ra tiếng, hát xong câu cuối liền nhảy khỏi loa, vạt áo bay theo gió, một tay để bên tai, thấp giọng thì thầm: “Tiếng nhỏ quá, nghe không thấy.”

Khán giả tuôn ra một trận so vừa rồi càng vang hô lớn.

Giám khảo: “…”

Sau khi Lục Duyên giao lưu với khán giả xong mới nhớ ra vẫn còn một bài đánh giá.

Bốn người đứng thành hàng, chờ lời bình.

Lục Duyên hậu tri hậu giác: “Tôi vừa rồi có phải hơi quá đáng không?”

Lý Chấn: “Cậu còn biết… Tôi vừa rồi ở phía sau gọi cậu, không nghe thấy à?”

Đại Pháo: “Đại ca của tôi không hổ là đại ca của tôi.”

Hứa Diệp: “Tôi nghĩ lại còn muốn phát lạnh.”

Một số giám khảo thì thầm với nhau nhận xét ngắn gọn, câu đầu tiên là một câu nói đùa: “Thật bất ngờ khi tôi có thể được thưởng thức một buổi biểu diễn cá nhân ở đây hôm nay.”

“Trước hết, bài hát của các bạn rất hấp dẫn đối với tôi, mạnh mẽ và có đặc sắc riêng, nhưng cho các bạn một đề xuất nho nhỏ. Tôi có thể nghe được các bạn muốn làm phong phú thêm cách sắp xếp ca từ cùng nhiều âm sắc, nhưng vẫn chưa thực sự phát huy hết công hiệu của âm sắc phải không?”

“Điểm thứ hai, phạm vi tần số có vấn đề.”

Bọn Lục Duyên viết ca khúc theo phong cách hoang dã, không có thiết bị tinh vi, lần đầu tiên họ nghe thấy loại bình luận chuyên nghiệp này: “Cảm ơn lão sư.”

Giám khảo: “Được rồi, trở về chờ thông báo đi.”

Buổi thử giọng diễn ra nhanh chóng, người dẫn chương trình bắt đầu gọi thí sinh tiếp theo.

Trong hàng chục nhóm này, biển tuyển phải cắt cử ít nhất một nửa số người.

Sau khi bước xuống đài, giám khảo hỏi người phụ nữ bên cạnh: “Vừa rồi, cảm giác thế nào?”

Cát Vân Bình không nói nhiều, cô giơ tay xem qua thông tin của ban nhạc tiếp theo.

Người đại diện kim bài này có quyền uy tuyệt đối trong ngành, giám khảo không thể phân biệt cô cảm thấy thú vị hay nhàm chán với ban nhạc, vì vậy chỉ có thể im lặng.

Một lúc lâu sau, đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ khẽ mở ra, trả lời câu hỏi vừa rồi.

Cô nói: “Rất thú vị.”

Vào cuối buổi thử giọng, Lục Duyên ngồi trên chiếc mô tô của anh Vĩ, nhấp vào điều hướng chuẩn bị trở về.

Nhưng mới vừa mở điều hướng, phát hiện Tiêu Hành gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn.

Trước khi bắt đầu buổi thử giọng, 9:58.

[Tiêu Hành]: Đừng lo lắng.

[Tiêu Hành]: Chắc chắn có thể qua.

Lúc tuyển, 12 giờ rưỡi.

[Tiêu Hành]: Đến mấy mới lên sân khấu?

Lục Duyên gõ: Thi xong rồi, còn hỏi gì nữa.

Tiêu Hành nhanh chóng trả lời, tin nhắn được gửi đến trước khi hệ thống định vị có thể phản ứng.

[Tiêu Hành]: Để xem còn kịp chạy đến hỗ trợ bạn trai không thôi.

Lục Duyên gõ ngón tay vào tay lái mô tô vài cái mới nhắn lại: Cần anh hỗ trợ sao? Hôm nay đám đông khán giả đều là fan của ban nhạc em, giám khảo còn choáng nữa mà.

Tiêu Hành: Ồ, là anh mắt chó coi thường người khác rồi.

Lục Duyên đối với câu mắt chó cười nửa ngày: Anh còn ở Tấn Thành không? Hẳn là bàn xong rồi chứ?

Công nghệ Tấn Thành là một công ty nhỏ khởi đầu từ một công ty phát triển app việc làm, cũng là công ty thứ ba mà Tiêu Hành chạy nhà trong thời gian này. Đầu tư không tốt, giá cả không hợp, quan niệm phát triển không giống nhau, còn không ngừng nói cần phải xem xét.

Game vi mô chỉ là bàn đạp, đúng như Tiêu Hành đã tự dự đoán trước đó, sức nóng khủng khiếp sẽ sớm giảm nhiệt, cái tên XH đã thực sự nổi lên trong ngành.

Tiêu Hành đánh chữ khi điện thoại đè bản kế hoạch phía dưới: Vẫn chưa.

Lục Duyên: Đừng làm việc riêng, không phải nói công ty này có ý định hợp tác cao sao?

Tiêu Hành: Nhớ em cũng coi như làm việc riêng à?

Nhắn câu này xong, Tiêu Hành có lẽ thực sự bận rộn, không trả lời lại.

Lục Duyên cuối cùng bỏ lại câu “Lát nữa tan họp đừng đi”, thoát khỏi khung chat, gõ hai ngón tay lên màn hình, đổi điểm đến từ khu 7 thành “Công nghệ Tấn Thành”.

Lục Duyên nhắn câu tan họp đừng đi, làm Tiêu Hành đứng dưới cao ốc đợi gần nửa giờ.

Vừa rồi trong phòng họp công nghệ Tấn Thành, bầu không khí không được hài hòa cho lắm.

Với tư cách là đại biểu, Tiêu Hành tham gia vào liên kết đàm phán lợi ích sau khi thể hiện bài phát biểu.

Vài người trước mặt đều là những nhân vật tàn nhẫn ăn thịt không nhả xương trong thương trường, dù không đạt được kỳ vọng về mặt tâm lý, cũng coi như có cái đầu.

Tiêu Hành thật sự không còn kiên nhẫn chờ, gọi qua một cuộc, bên kia tiếp trong vài giây.

“Em muốn tới tìm anh, hay là bận rộn tìm người khắp nơi, dự định cùng anh đánh một trận đây? Duyên Duyên à, rùa đen còn nhanh hơn em nữa đó.”

“Không phải,” Lục Duyên nói, nhìn con đường trật tự ngay ngắn trước mặt, “…Hôm nay đường hơi tắc.”

Té.

Kẹt xe cũng trật tự được như vậy?

Tiêu Hành nghe thấy tiếng xe cộ phía đối diện: “Không phải giờ cao điểm buổi tối, cũng mẹ nó không phải trung tâm thành phố, kẹt thế nào được, hiện trường tai nạn xe cộ sao?”

Thiết lập ban đầu của Lục Duyên, hắn hẳn phải lái mô tô nhất kỵ tuyệt trần, vô cùng phong cách mà chạy đến Công nghệ Tấn Thành. Trước khi cởi mũ bảo hiểm, lại huýt sáo với Tiêu Hành, nói “Soái ca lên xe không.”

Nhưng bây giờ trước mặt hắn, là con đường xa lạ, những ngã tư đèn đỏ đối diện đi qua không biết chỗ nào.

“Có thể đừng vạch trần được không? Vất vả lắm mới lái xe chở anh đi hóng gió mà.”

Lục Duyên cuối cùng giữa tiếng gầm rú của động cơ xe mô tô cảm khái: “Con người cả đời này, khó tránh khỏi phải đi nhiều đường hơn một vòng mà.”

“…” Tiêu Hành đưa tay nhéo nhéo sống mũi, “Bật chia sẻ vị trí.”

Lục Duyên tấp vào lề, dừng lại.

Sau khi mở tính năng chia sẻ vị trí, hai chấm nhỏ màu đỏ cách nhau không xa xuất hiện trên giao diện điện thoại: “Đã bật”.

“Đứng yên, anh qua đây.”

Mặc dù thiết lập của Lục Duyên đã hoàn toàn tan vỡ, khi Tiêu Hành đi qua ngã tư, nhìn thấy một chiếc mô tô màu đen được mặt trời chiếu sáng từ xa, không thể phủ nhận rằng Lục Duyên đạp một chân trên mặt đất, tấp vào lề chờ người vẫn rất bắt mắt.

Người đàn ông một tay để trên đầu xe, cả người hơi nghiêng, ánh sáng từ kẽ lá chiếu xuống, vừa vặn chiếu xuống tay đang cầm điện thoại.

Lục Duyên cầm điện thoại di động, bấm đánh giá kém cho phần mềm định vị.

Sao dám nói dẫn đường chính xác!

Có thể cứ ba con phố không bắt đầu “Điểm đến đã ở gần, điều hướng kết thúc” không, trước tiên cho nghỉ việc luôn đi!

Lão tử! là một người đóng phí thường niên!

Làm chậm trễ thời gian hẹn hò với bạn trai thì ai chịu trách nhiệm đây? !

“Nhìn cái gì vậy?” Tiêu Hành bước tới, không nhìn thấy cái khác, hai chữ hẹn hò rất dễ thấy. “… Hẹn hò?”

Lục Duyên đưa ra đánh giá tiêu cực: “Ừa, không phải lúc nào cũng rảnh rỗi đâu.”

Sau khi Lục Duyên ngẩng đầu lên, không thể không huýt sáo với Tiêu Hành: “Hôm nay ăn mặc rất tuấn tú nha, đại thiếu gia.”

Để thu hút đầu tư, hôm nay Tiêu Hành ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng sự chỉn chu này đã biến mất sau khi anh rời khỏi cao ốc.

…Nhìn như dáng vẻ của một tay xã hội đen thượng lưu.

“Có rảnh là có rảnh,” Tiêu Hành lại kéo mở ống tay áo, “Chỉ là vị tài xế này, có thể lên xe không?”

Lục Duyên đưa cho anh mũ bảo hiểm: “Tài xế lão làng, có cái gì không yên tâm chứ?”

“Không biết đường, còn dám gọi tài xế lão làng.”

“…” Lục Duyên bị mắc kẹt, “Không phải với anh.”

“Kéo được đầu tư không?”

“Xem như đi, nhưng hy sinh còn lớn hơn mong đợi.”

“Vạn sự khởi đầu nan, phần sau thì tốt rồi, khi em mới làm ca sĩ chính, đánh gãy chân cũng không có quán bar nào sẵn sàng nhận, nhưng dựa vào ý chí kiên cường của mình và…”

Điều hướng hình người Tiêu Hành vỗ đầu qua mũ bảo hiểm: “Biết em trâu bò rồi, nói đi, đi chỗ nào đây?”

Câu hỏi hẹn hò ở đâu thực sự khó trả lời.

“Xem phim được không?” Lục Duyên vắt hết óc, “Đến rồi nói sau.”

Sau Vua dạ dày lần đó, cả hai đều quá bận rộn, Tiêu Hành bận bán game thu hồi vốn đăng ký, còn Lục Duyên thì bận rộn với album mới. Buổi hẹn hò tốt nhất là những ngày Lục Duyên trở về từ phòng thu âm, chơi vài game bên cạnh anh trong quán net.

Tiêu Hành đã nhìn thấy Lục Duyên lái chiếc mô tô này nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh ngồi.

“Ôm eo anh trai cho chắc nha.” Lục Duyên trước khi vặn ga nói một câu.

Sau đó, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thoảng qua.

Tác giả có lời muốn nói: A! Trước nhắn một phát, tiếp theo tôi viết orz không thể từ bỏ tôn nghiêm

*****


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.