Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 16: Chương 16



Chương 16
Dẫu sao, ngày hôm đó cũng không phải là ngày xui tận mạng của Bảnh Trai.
Còn hai mươi phút hết giờ trực, khách mượn sách tản dần.
Còn mười lăm phút hết giờ trực, Bảnh Trai đã sung sướng chễm chệ trên chiếc ghế bên cạnh Tóc Ngắn.
Tóc Ngắn nhìn qua, khen:
– Bữa nay có bạn, đỡ ghê!
Bảnh Trai chộp ngay cơ hội:
– Lần sau tới phiên trực thư viện, tôi và bạn đi nữa!
– Lâu lắm! Còn xoay vòng nữa chi!
Nhắc nhở của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai thở hắt ra. Mặt nó lập tức xịu xuống.
Tóc Ngắn nhìn lom lom vào mặt bạn, ngạc nhiên:
– Bộ bạn thích đi trực thư viện lắm hả?
– Ðương nhiên rồi! – Bảnh Trai khấp khởi đáp, thấy cơ hội đột nhiên quay trở lại.
– Vậy tuần sau tới phiên Hột Mít trực, bạn kêu nó dẫn bạn đi!
Vừa tươi lên được một chút, Bảnh Trai đã lại ĩu xìu:
– Thế thì nói làm gì!
Tóc Ngắn không hiểu?
– Sao lại không nói làm gì?
Vẻ hồn nhiên của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai méo xệch miệng. Nó không biết phải nói như thế nào với con nhỏ khờ khạo này.
Ðã vậy, trong khi nó đang nhăn mày nhíu trán, Tóc Ngắn lại cầm tay nó lay lay:
– Làm gì trầm ngâm lâu lắc vậy? Trả lời đi chứ!
Bảnh Trai không trả lời, chính xác là không biết làm sao trả lời. Nó tặc lưỡi lảng sang chuyện khác:
– Tóc Ngắn nè.
– Gì?

– Tôi hỏi bạn điều này nha.
– Hỏi đi!
Bảnh Trai chớp mắt:
– Ở trên đời bạn quý mến ai nhất?
– Tất nhiên mình quý mến ba mẹ mình nhất! – Tóc Ngắn đáp không cần suy nghĩ.
Bảnh Trai gật gù, đi bước thứ hai:
– Thế ngoài ba mẹ bạn?
– Là ông nội mình.
Bảnh Trai liếm môi:
– Ngoài ông nội bạn?
– Là thầy Bàng.
– Ngoài thầy Bàng?
– Là thằng Mí.
– Thế ngoài thằng Mí?
– Là con Mi.
Bảnh Trai thấy Tóc Ngắn hào hứng kể lần lượt hết người thân này đến người thân khác, nó bồn chồn quá, chẳng biết chừng nào cái danh sách đó mới chấm dứt, liền sốt ruột hỏi tắt ngang:
– Thế còn tôi, Tóc Ngắn có quý mến không?
– Sao lại không? – Tóc Ngắn trợn mắt – Bạn bè mà không quý mến, còn quý mến ai!
Ðược Tóc Ngắn liệt vô hàng quý mến mà sao Bảnh Trai chẳng thấy vui. Cái kiểu ban phát tình cảm của nó sao thấy tràn lan quá. Bạn bè thì cả chục đứa chứ đâu phải mình Bảnh Trai này!
– Bộ Tóc Ngắn sắp tôi đồng hạng với Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận, Tóc Bím hở? – Bảnh Trai nhún vai, giọng bất bình.
Tóc Ngắn nhận ra ngay. Nó toét miệng cười:
– Phân bì hả? Thôi để tôi nâng bạn lên hạng bảy, trả công bạn giúp đỡ tôi lâu nay. Còn mấy bạn kia đồng hạng tám.
Xếp hạng bảy tức chỉ xếp sau ba mẹ, ông nội, thầy giáo và hai đứa em của Tóc Ngắn, như vậy là được ưu đãi quá rồi, chẳng còn chi để đòi hỏi nữa! Bảnh Trai hí hửng nhẩm trong đầu và bắt đầu ba hoa:
– Hai đứa em của Tóc Ngắn học lớp mấy rồi? Chắc tụi nó học giỏi lắm hả?
– Hai đứa em nào? – Tóc Ngắn ngơ ngác – Mình là con một làm gì có em!
Câu hỏi lại của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai chưng hửng:
– Ủa, chứ con Mi nào đó?
Tóc Ngắn cười khì hì:
– Con Mi là con mèo nhà mình.
Bảnh trai tái mặt:
– Vậy thằng Mí…
– Là con chó nhà mình.
Sém chút nữa, Bảnh Trai đã rớt ra khỏi ghế. Trong một thoáng, nó thấy mặt đất quay ào ào dưới chân. Con nhỏ ác nhơn này nó xếp mình sau cả con chó con mèo nhà nó thì còn thổ lộ gì được nữa hở trời!
Tóc Ngắn đâu có đọc được tâm trạng của Bảnh Trai. Thấy thằng này lảo đảo muốn ngã, nó quýnh quíu quay về phía cô thủ thư ngồi ở góc phòng:
– Cô ơi cô, cho em mượn chai dầu gió đi cô!
Bạn khác với Hạt Tiêu và Tóc Ngắn. Bạn không làm cho đứa bạn trai nào phải xức dầu gió vì bạn.
Bắp Rang và Ria Mép là những tên tiểu quỷ đáng yêu, không chỉ với bạn mà với cả Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít.
Gần đây, bạn chơi thân với Răng Chuột. Răng Chuột lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn nhưng tuyệt nhiên không kiếm cớ đi trực thư viện chung với bạn.
Trong thời giờ thể thao cũng thế, bạn đăng ký học bơi, Răng Chuột đăng ký học judo. Chứ không như Bảnh Trai, đang học bơi, thích Tóc Ngắn liền bỏ ngang, xin chuyển qua học judo chung với nhỏ ưa đấm đá này.
Nhưng tình bạn giữa bạn với Răng Chuột vẫn có điều gì đó không hoàn toàn thân thiện và cởi mở như với Ria Mép hoặc Bắp Rang.
Ấy là tại vì Răng Chuột ít nói quá. Ở điểm này, nó hoàn toàn trái ngược với tụi Bắp Rang, Bảnh Trai, Ria Mép.

Răng chuột chỉ hỏi những gì nó cho là cần thiết. Ðại loại như “Bạn có đem cuốn bài tập hình học theo đó không?”, “Ngày mai lớp mình bắt đầu trực đội Sao Ðỏ hở?”
Răng Chuột chỉ hỏi những gì nó cần, nó quên. Mà những chuyện như thế thì ít xỉn xìn xin.
Ở lớp, hầu như Răng Chuột chẳng chơi thân với ai. Ngay cả bạn, đôi khi bạn cũng chẳng rõ nó có thân với bạn hay không, mặc dù ngày nào nó cũng xách cặp giùm bạn lên xuống cầu thang một cách vui vẻ.
Do đó, chẳng có gì ngạc nhiên nếu Răng Chuột là một đứa không tích cực tham gia các phong trào của lớp. Trừ một chân trong đội bóng đá, còn thì nó xù tất.
Văn nghệ không.
Báo tường không.
Câu lạc bộ sinh ngữ cũng không.
Các cuộc đi chơi do lớp tổ chức, nó chẳng bao giờ có mặt.
Mới đây, cả lớp rủ nhau đi Ðầm Sen. Bạn hỏi Răng Chuột:
– Lần này bạn đi chứ?
– Không.
– Sao bạn chẳng khi nào đi chơi với lớp thế?
Răng Chuột giở lý do quen thuộc.
– Mình còn nhỏ em gái ở nhà.
Câu trả lời của Răng Chuột xưa như trái đất. Nó còn mấy câu xưa như trái đất nữa. Bạn biết nếu bạn hỏi tiếp “Chứ mẹ bạn đâu?”, chắc chắn nó sẽ bảo “Mẹ mình ở chỗ khác”, nếu bạn tiếp tục hỏi “Còn ba bạn?”, nó sẽ bảo “Ba mình ở chỗ khác nữa”.
Biết vậy nên bạn không hỏi. Mà đề nghị:
– Hôm nào mình đến nhà bạn chơi nhé!
– Ờ… ờ…
Răng Chuột ấp úng. Cái lối ậm ừ của nó chả rõ là đồng ý hay không.
– “Ờ, ờ” là sao? – Bạn nhìn chằm chằm vào mặt Răng Chuột – Như vậy là bạn đồng ý rồi phải không?
– Ờ… ờ…
– Vậy hôm nào mình ghé chơi được?
– Ờ… ờ…
Lần này thì tiếng “ờ, ờ” kia bắt buộc bạn cau mày:
– “Ờ, ờ” là hôm nào?
– Hôm nào hở? – Răng Chuột bối rối gãi cổ – Cái đó mình phải… sắp xếp.
Bạn phì cười:
– Cái gì mà sắp xếp? Mình có phải là nguyên thủ quốc gia chuẩn bị đi thăm nước láng giềng đâu!
Trêu như vậy, nhưng bạn không muốn dồn thằng Răng Chuột vào chân tường.
Bạn chờ nó “sắp xếp”.

Nhưng lâu thật lâu, bạn chẳng thấy nó “sắp xếp” gì cả.
– Sao sắp xếp lâu thế?
– Chưa được! Mình đang chuẩn bị dọn sang chổ ở mới.
Một thời gian sau, bạn hỏi:
– Dọn nhà xong chưa?
– Xong rồi.
– Vậy ngày mai mình đến chơi nhé.
Răng Chuột lắc đầu:
– Chưa được đâu.
Bạn nhíu mày:
– Sao chưa được?
– Mình sắp chuyển sang chỗ ở khác nữa.
Răng Chuột làm bạn ngẩn ngơ quá đỗi:
– Chuyển gì chuyển hoài vậy?
– Ừ.
Bạn chán quá, không buồn chờ Răng Chuột “sắp xếp” nữa.
Hôm sau tan học, bạn kêu Ria Mép chở bạn bám theo Răng Chuột.
– Con gái bám theo con trai? – Ria Mép trợn mắt – Bạn định bắt chước Tóc Ngắn hôm nọ hở?
– Mình muốn biết nhà Răng Chuột ở đâu.
– Chi vậy?
– Nó bảo nó phải ở nhà trông em nên chẳng bao giờ đi chơi với lớp được. Mình muốn biết có đúng thế không.
Ria Mép nhớ ra, cũng lấy làm tò mò quá. Thế là nó gò lưng chở bạn rượt theo thằng Răng Chuột.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.