Chương 18
Từ bữa đó, lớp phó trật tự là bạn bớt cằn nhằn Răng Chuột về tội đi trễ.
Lớp phó học tập Bảnh Trai bớt làu bàu Răng Chuột về tội không thuộc bài.
Lớp trưởng Hột Mít bớt đòi xách tai Răng Chuột về tội không chịu tham gia các phong trào của lớp.
Thằng Răng Chuột nhận ra ngay những thay đổi đó. Và không hiểu tại sao.
Cũng như nó không hiểu hàng loạt chuyện khác nữa xảy ra vào những ngày tiếp theo.
Chẳng hạn một hôm, bạn rút từ trong cặp ra một cây bút xóa mới tinh, chìa sang:
– Cho bạn nè.
– Ở đâu vậy?
– Chú mình mua cho.
– Bạn giữ mà xài.
Bạn đập tay lên chiếc cặp:
– Mình còn một cây trong này.
Răng Chuột cười sung sướng:
– Cảm ơn nhé.
Hôm khác, Hạt Tiêu bước lại:
– Răng Chuột ơi.
– Gì thế Hạt Tiêu?
– Bạn thích cái này không?
Vừa nói Hạt Tiêu vừa chìa ra một cuốn sổ đẹp thật đẹp.
Hết Hạt Tiêu tới Tóc Ngắn.
Tóc Ngắn là một con nhỏ háu ăn nên trong cặp bao giờ cũng có một món gì đó. Nó giúi vào tay Răng Chuột một gói xôi:
– Xôi gất nè. Ngon lắm đó.
Lần này thì Răng Chuột thấy mắc cỡ quá, tại dính đến ăn uống mà. Nó lắc đầu:
– Tóc Ngắn ăn đi. Tôi ăn sáng rồi.
– Bạn ăn rồi thì để dành trưa ăn! – Tóc Ngắn cố nhấn gói xôi vào tay Răng Chuột.
Thằng này đành phải cầm lấy. Nó cầm lấy mà mặt đỏ bừng. Ðỏ vì xấu hổ cũng có, mà đỏ vì cảm động cũng có.
Sau Tóc Ngắn là những đứa khác.
Hột Mít tặng Răng Chuột một cục gôm.
Kiếng Cận tặng Răng Chuột một con mèo bằng vải.
Lúc Kiếng Cận chìa con mèo vải ra, Răng Chuột ngó sững món quà:
– Gì thế?
– Còn không biết hả? – Kiếng Cận nheo mắt – Mèo đấy!
Hết ngó sững món quà, Răng Chuột lại ngó sững người tặng quà:
– Bạn trêu tôi hở? Mèo để bắt chuột chứ gì!
Kiếng Cận mỉm cười:
– Mình không ác ý thế đâu. Con mèo này không phải dành cho bạn, mà cho em gái bạn.
Răng Chuột thoáng ngẩn ngơ:
– Sao bạn biết tôi có em gái?
Ðang hứng khởi, Kiếng Cận quên phắt cảnh giác. Nó hào hứng khoe:
– Mình không những biết bạn có em gái, mà còn biết tối tối bạn vẫn đi dạy thêm nữa cơ đấy.
Mặt Răng Chuột tái xanh:
– Bạn…
– Việc gì bạn hốt hoảng thế. Chẳng lẽ nghị lực của bạn không đáng để cho bọn mình khâm phục sao? – Kiếng Cận ngó thẳng vào mặt Răng Chuột, nói giọng điềm tỉnh.
Như không chịu nổi cái nhìn của người bạn gái, Răng Chuột hấp tấp ngó lơ chổ khác.
Và trong lúc quay mặt đi như thế, giọng nó bỗng nhiên thấp xuống:
– Bạn đừng có nói cho em gái tôi biết nhé!
– Ðừng nói chuyện gì?
– Chuyện tôi đi dạy thêm ấy mà.
– Ừ.
Kiếng Cận gật đầu, mặc dù nó không hiểu tại sao Răng Chuột lại dặn nó một câu kỳ cục như vậy. Em gái Răng Chuột chẳng đã biết anh trai mình mỗi ngày phải ra khỏi nhà vào lúc bốn giờ rưỡi chiều để đi dạy kèm đó sao!
Bây giờ thì Răng Chuột rõ rồi. Rõ tại sao bỗng dưng bạn bè đối xử với nó khác thường như vậy.
Nó chỉ không rõ tụi bạn làm cách nào biết được hoàn cảnh của nó thôi.
Nó xích lại gần bạn, giọng băn khoăn:
– Tóc Bím nè.
– Gì?
– Làm sao Kiếng Cận biết tôi có em gái?
– Mình nói.
– Nhưng tôi đâu có nói với bạn là tôi đi dạy thêm?
– Ừ, chuyện này thì bạn không nói.
Răng Chuột thắc mắc:
– Vậy sao Kiếng Cận lại biết?
Bạn tặc lưỡi:
– Có thể Kiếng Cận tình cờ trông thấy.
Răng Chuột nhíu mày, lẩm bẩm:
– Lạ thật đấy!
Khi lẩm bẩm như vậy, trông nó có vẻ bồn chồn lắm.
Bạn thấy tội tội, liền nhoẻn miệng cười:
– Ðùa đấy thôi! Hôm nọ Ria Mép, Bắp Rang, Kiếng Cận và mình có đến nhà bạn.
– Ðến nhà tôi? – Răng Chuột tròn xoe mắt.
– Ừ.
– Hôm nào?
Bạn nói hôm.
Răng Chuột bán tín bán nghi:
– Ðường nào?
Bạn nói đường.
Răng Chuột thở ra:
– Thảo nào!
Rồi nó nhìn bạn, giọng trách móc:
– Theo dõi hén?
Bạn trề môi:
– Ai bảo bạn khất lần khất lừa chi!
Răng Chuột thở ra lần thứ hai:
– Chỗ tôi ở chật chội quá, không tiện tiếp khách.
Bạn nhún vai:
– Mình không phải là khách. Mình là bạn nè.
Răng Chuột mỉm cười:
– Bạn bè mà đứng ngoài cửa nghe lỏm, không chịu vào nhà.
– Tụi này đâu có cố ý! – Bạn bối rối đáp, mặt ửng đỏ.
– Tôi nói chơi ấy mà! – Răng Chuột vội vàng nói – Ðã biết nhà rồi thì hôm nào rảnh bạn cứ ghé chơi.
– Trưa thứ năm này nhé.
– Ừ, trưa thứ năm.