Chiếc ô tô dừng lại trong khu vực đỗ xe của chùa, vì trên đường đến đây tôi luôn mừng khấp khởi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ và cười, vì đây là nơi tôi đã lớn lên. Vừa bước xuống xe tôi đưa mắt nhìn quanh cảnh quan quen thuộc một lần, con bé Bánh Bao đang quét sân thấy tôi liền gọi lớn và chạy lại.
– Chị Tiểu Di…. chúng mày ơi, chị Tiểu Di về rồi này.
Tôi ôm lấy bé Bánh Bao, nay trông nó lớn hẳn ấy.
– Em nhớ chị quá à.
– Chị cũng nhớ em lắm, nay có ngoan chưa? Còn tè dầm không?
Tuy mới 8 tuổi chứ bé Bánh Bao biết ngượng rồi nhé, bé đưa mắt nhìn những người đi cùng rồi nũng nịu với tôi.
– Hết rồi, người ta làm gì còn tè dầm đâu.
Ở đâu đó từ trong chùa, lũ trẻ con kéo ra mười mấy đứa, vây lấy tôi. Còn anh ta chỉ nhìn mà mặt không hề có chút phản ứng.
Tôi nhìn lũ trẻ rồi lên giọng với chúng.
– Thế các em đã chào ai chưa nào? Gặp người lớn thì phải sao?
Lũ trẻ nhanh chóng xếp thành 3 hàng dọc, mỗi hàng tầm 3 đến 4 đứa vòng tay cúi người chào hỏi.
– Chúng cháu chào lão bà bà, chúng cháu chào chú đẹp trai, chúng cháu chào ông đội mũ (chú tài xế).
Bà Lam vô cùng thích thú vì lũ trẻ con này, nhà bà neo người nên bà thèm tiếng cười tiếng nói của lũ trẻ lắm. Nếu hai đứa cháu trai của bà nghiêm khắc thì nhà bà đông vui phải biết.
– Ngoan… ngoan lắm. Nào lại đây bà cho quà.
Từng hộp bánh được chính tay bà Lam trao cho lũ trẻ, khỏi phải nói thái độ của bọn chúng thích thú như nào. Tôi e dè xin xỏ.
– Bà ơi, cháu có thể đi vào thăm các em ấy được không ạ?
– Được, cháu cứ đi, xong việc ta sẽ gọi.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn bà.
Tôi nắm tay lũ trẻ và khuất dần phía sau của chùa. Bà Lam giọng nhẹ nhàng.
– Haizzz, tội con bé. Nó mồ côi từ nhỏ, lớn lên ở đây. Được về nhà nên thích thú lắm.
Bà Lam là cố ý nói cho Ưng Trạch nghe, nhưng thái độ anh vẫn dửng dưng như vậy.
– Thôi chúng ta vào lễ phật nào.
– Vâng, bà nội.
Sau khi lễ phật xong, bệnh tình của Ưng Trạch lại tái phát, bà Lam vô cùng lo lắng.
– Ưng Trạch à, cháu như thế này ta thật sự không yên tâm. Hãy để con bé Tiểu Di bên cạnh chăm sóc cháu, như vậy ta sẽ yên tâm hơn.
– Tùy bà sắp xếp.
Bà Lam nhìn Ưng Trạch cười hài lòng. Ưng Trạch là đứa cháu mà bà cưng nhất, từ nhỏ đến lến, chỉ cần bà Lam vui thì anh luôn nghe theo mọi sắp xếp của bà. Bà Lam không vì thế mà cửa quyền, bà chỉ là quan tâm đến sức khỏe của Ưng Trạch mà thôi, còn những chuyện khác bà không hề can dự vào.
[…]
Bà Lam là người làm ăn lớn nên rất tin vào phong thủy, tin vào bói toán và đặc biệt tin vào phật. Bà chuyển phòng của Ưng Trạch kế bên phòng tôi, cái phòng mà chỉ cần vặn tay khóa cửa là sẽ nhìn thấy nhau. Còn căn phòng cũ sẽ dùng làm việc và đọc sách.
Sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, bà Lam gọi tôi lại phân phó.
– Tiểu Di à, Ưng Trạch của ta từ nhỏ sức khỏe không ổn lắm. Lúc đi học cho đến lúc làm việc ở công ty thì thời gian ở nhà nhiều hơn, nhưng nó luôn luôn hoàn thành mọi thứ tốt nhất, không để trễ nãi hay để người khác phải phàn nàn vì nó. Sau 4 năm sống thực vật giờ nó đã tỉnh, nhưng ta lo lắm, cháu có thể nào bên cạnh nó chăm sóc cho ta được không? Hãy làm người hầu riêng của nó. Trước đây ta hay Ưng Điềm đều theo nó, nhưng nay ta già rồi, Ưng Điềm có việc riêng của nó.Cháu giúp ta nhé.
Tôi nhoẻn miệng cười đau khổ, tai bay vạ miệng mà. Tự mình nói ra làm gì cho bây giờ nó ứng vào người thế này.
– Vâng, bà muốn gì cháu đều làm theo.
– Vậy thì tốt quá rồi, ta nhờ cháu mọi chuyện nhé. À, trong phòng cháu có cái chuông, chỉ cần nghe tiếng chuông cháu qua phòng Ưng Trạch nhé.
– Vâng, cháu biết rồi ạ.
Giờ tôi đã biết chủ nhân của cái phòng bên cạnh rồi, thật là đáng ghét quá đi mà. Cái tên kiêu ngạo ấy kiểu gì cũng cho tôi ăn hành đây mà.
Mỗi ngày đều đặng tôi cứ phải đi theo Ưng Trạch, ở cùng anh ấy, ăn cùng anh ấy đến lúc đi ngủ tôi mới được về phòng mình. Anh ấy cũng không hành hạ hay sai vặt tôi mấy, lúc cần thì anh ấy mới nói thôi. Tôi cứ như cái đuôi của anh ấy vậy, mà đặc biệt anh ấy rất kiệm lời. Thay vì nói “cho tôi ly nước”, thì chỉ được vỏn vẹn 1 chữ “nước”. May mà anh ấy biết nói chứ không tôi lại tưởng anh ấy bị tự kỷ ngôn ngữ ấy chứ. Mà tôi cũng đâu có vừa, anh ấy không nói tôi cũng không thèm hỏi, tôi là con người nên có tự tôn của mình.
[…]
Ăn tối xong, anh ấy không cho tôi theo lên phòng nên tôi đành ngồi dưới phòng khách tám chuyện với bà Lam. Đến khi anh ấy xuất hiện, tôi như bị đóng băng ấy, tự thấy mình mê trai quá cỡ rồi. Nhưng cũng khó trách tôi lắm, bình thường đi làm thì sơmi trắng, quần âu, áo vest, ở nhà thì toàn áo thun trắng. Còn giờ thì áo sơmi đen, hở nút một chút lại phơi bày ngực trần úp úp mở mở, đã thế lại còn mùi nước hoa nam tính, tôi đoán chắc kiểu gì cũng đi chơi với gái đây mà.
Bà Lam nhìn Ưng Trạch rồi bỏ dỡ miếng bánh đang định cho vào miệng xuống.
– Ưng Trạch cháu muốn ra ngoài sao?
– Vâng, cháu đi gặp bạn một lát.
– Thế cháu đã gọi Ưng Điềm chưa?
– Em ấy có việc bận rồi, bà nội à không sao đâu. Cháu đi một lúc rồi về.
– Ây dà, như thế không được đâu. Cháu dắt Tiểu Di theo đi, bà nội mới an tâm được.
– Vâng.
– Tiểu Di à, mau lên thay đồ đẹp đi nào.
Tôi thái độ luống cuống, không biết phải làm sao.
– Cháu… cháu…
– Không cần đâu bà nội à, người hầu thì vẫn là người hầu thôi.
Thiệt là muốn đạp cho hắn một phát, lại giở cái giọng khinh người ra đây mà.
– Vâng, mời đại thiếu gia ra xe, người hầu tôi sẽ nối bước theo sau.
Ưng Trạch và tôi chào bà Lam rồi ra ngoài.
Chiếc siêu xe màu đen này là loại gì đây nè, chắc mắc tiền lắm nên mới có hai chỗ ngồi thôi. Anh ấy còn không kịp cho tôi gài dây an toàn thì liền phóng xe đi vút, may sao tôi đập đầu vào thành xe rồi.
Điểm đến của chúng tôi là một quán bar to ơi là to, nhạc cũng to ơi là to. Tôi theo Ưng Trạch vào bên trong và đến bàn có mấy người ngồi sẵn. Cả nam lẫn nữ ở đó, nam thì ăn mặc sành điệu, nữ thì ăn mặc hở hang, đã thế trang điểm rất chi cầu kỳ.
Một người trong bàn lên tiếng.
– Cậu đến rồi sao,lâu quá mới gặp.
– Ừm, sao không dắt vợ theo.
– Ôi thôi, dắt theo thì mấy em xinh đẹp ở đây buồn lắm. Mà ai kia.
– Người hầu thôi.
Cô gái bên cạnh cười lớn.
– Hèn gì, quê mùa muốn chết.
Cả bàn lại được dịp cười lớn hơn nữa, tôi tức lắm nhưng vẫn cố kìm chế. Vì không kìm chế được, thân phận cũng đâu có thay đổi. Ưng Trạch ghé tai tôi.
– Cô ngồi bàn bên cạnh, muốn ăn uống gì cứ gọi, tôi trả.
Tôi hiên ngang bước qua bàn bên cạnh, không cần phải cúi đầu. Người hầu cũng có cái giá của người hầu chứ. Bọn họ uống rượu nói chuyện vui vẻ, tôi cũng uống rượu vậy, đã thế phải gọi cho đắt vào mới được.
Khi nhân viên đến hỏi tôi.
– Chị muốn dùng gì ạ?
– Cho tôi một chai rượu đắt nhất ở đây, 1 dĩa trái cây to nữa nhé.
– Vâng, chị chờ cho một lát.
Năm phút sau, nhân viên đã đặt lên bàn những thứ tôi gọi. Tôi mở cờ trong bụng, chắc mẩm lần này anh ấy phải tốn lắm đây