Hoa Tuyết vui vẻ về nhà đón bà São đến chung cư của cô và Ưng Điềm ở.
– Từ nay mẹ ở đây nhé, con sẽ cho người hầu qua dọn dẹp ở với mẹ cho vui, mỗi ngày con sẽ qua thăm mẹ hoặc đón mẹ qua chỗ con chơi, mẹ muốn ở lại cũng được.
Bà São thích thú lắm, nhưng bà vẫn cứ lo lo.
– Còn ông ấy…?
– Mẹ à, không lo gì hết. Mẹ và ông ấy vốn dĩ không có hôn thú, nên mẹ ra đi là chuyện bình thường, con và ông ấy cũng không cần xác nhận danh phận ba con nữa.
– Không, ý mẹ hỏi. Chuyện của ông ấy, con có dính líu gì đến không?
Hoa Tuyết ôm lấy mẹ, cười mãn nguyện.
– Chuyện của ông ấy do trời phạt, mẹ đừng lo lắng nhé.
– Um, mẹ hi vọng là không dính líu đến con, mẹ hi vọng con được sống hạnh phúc, bình an cả đời.
– Nhất định vậy mà mẹ.
Ông Hoắc Ngạo ấy, ngồi tù ngần ấy năm rồi sẽ ra tù. Con người đầy thủ đoạn như ông ta chắc chắn sẽ tìm cô trả thù. Từ giờ đến lúc đó, cô đã chức vị cao, đứng trên đầu thiên hạ. Ông ta căn bản sẽ không thể động đến cọng lông chân của mẹ con cô. Từ giờ cô đã có thể cho mẹ cô cuộc sống mơ ước rồi.
– Hoa Tuyết, hôm nay ăn cơm ở đây nhé, mẹ sẽ nấu mấy món ngon. Mời chồng con về cùng ăn cơm.
– Vâng, được ạ. Để con gọi cho anh ấy.
Reng… reng…
Hoa Tuyết liền bắt máy khi thấy số điện thoại quen thuộc.
– Chồng à, em đang định gọi cho anh. Hôm nay…
Câu nói của Hoa Tuyết bị Ưng Điềm cắt ngang.
– Em đang ở đâu đấy?
– Vợ đang ở chung cư, hôm nay vợ đưa mẹ về đây ở.
– Anh đến đón em, đi đây với anh một lát.
– Đi đâu hả chồng? Mà sao anh nói chuyện nghe lạ vậy?
– Anh không sao, em chuẩn bị đi, anh đến giờ.
– Vâng.
Hoa Tuyết cúp máy, không hiểu sao hôm nay Ưng Điềm xưng hô với cô lạ thế. Cô nghĩ chắc mấy hôm nay thay thế Ưng Trạch giải quyết chuyện công ty nên quá mệt mỏi chăng. Lát nữa cô nói mẹ nấu món gì tẩm bổ cho Ưng Điềm mới được.
Hơn 30 phút sau Ưng Điềm đến nơi, anh gọi Hoa Tuyết xuống chứ không lên nhà như mọi khi. Hoa Tuyết thấy lạ lắm.
– Chồng ốm à, có sao không? Vợ thấy chồng rất mệt mỏi luôn.
– Anh không sao, đi thôi.
– Đi đâu vậy chồng?
– Đến nơi em sẽ rõ.
Trên suốt đường đi Hoa Tuyết cũng lo lắng lắm, tự nhiên giác quan thứ 6 báo với cô có điều gì đó không lành. Vì căn bản Ưng Điềm ở bên cô luôn nói chuyện cho cô vui chứ không im lặng trên suốt đường đi thế này. Chiếc xe dừng lại ở một xưởng gỗ cũ, Hoa Tuyết hoang mang.
– Đây… đây là đâu? Sao chúng ta phải đến đây?
– Vào trong sẽ rõ.
Ưng Điềm đi trước, Hoa Tuyết nối bước theo sau. Vào đến nơi thấy Trương Lập cô liền hiểu mọi vấn đề. Thấy Hoa Tuyết, Trương Lập vội kêu cứu.
– Hoa Tuyết… cứu tôi… cứu tôi… họ đòi chặt tay chân tôi… cứu tôi.
Hoa Tuyết hoang mang, thái độ rất là luống cuống.
– Anh.. anh là ai… tôi không quen anh…
– Cô đừng chối nữa… tôi đã khai hết rồi… cứu tôi… tôi mất tất cả rồi…
– Tôi không quen anh… không quen anh…
– Tôi đã giúp cô tông chết chủ tịch Vương mấy năm trước, đàn em tôi ngồi tù… giờ còn giúp cô tráo hàng… mua chuộc bao nhiêu người… giờ thấy tôi sắp chết nên cô phủi tay sao…
– Đừng nói láo… do mấy người… do mấy người kia đánh hắn.. ép hắn nói xằng bậy chứ gì… tôi kiện mấy người, tôi kiện mấy người…
– Cô đủ rồi đó, tôi có bằng chứng đây… cô đừng có lật lọng…
Người đàn ông kia liền lấy cái điện thoại trong người Trương Lập, đưa cho hắn mở. Tất cả các cuộc ghi âm của hăn và Hoa Tuyết, từ vụ này đến vụ kia, phúc lợi như thế nào hắn đều ghi âm lại hết. Hoa Tuyết sợ xanh mặt, giọng nói lắp bắp van xin Ưng Điềm.
– Em… xin anh.. xin anh tha thứ cho em… xin anh…
Ưng Điềm vẻ mặt đầy lạnh lùng, tâm trạng anh bây giờ như một cái nồi áp suất vậy, chỉ cần mở nắp mọi thứ sẽ nổ tung.
– Tôi không ngờ cô là con đàn bà như vậy đó, bao nhiêu năm tôi yêu thương cô, tôi đối tốt với cô, cô lại hãm hại anh trai tôi như thế. Cô là vì cái gì.. vì cái gì hả… thật đáng ghê tởm…
– Anh trách em gì cũng được… lúc đầu em chỉ muốn nắm lấy quyền lực để có thể cứu mẹ em ra khỏi cái địa ngục ấy. Nhưng bây giờ đối với anh, em yêu thương thật sự…
– Yêu thương thật sự mà lại lợi dụng tôi? Biến thôi thành kẻ bất nhân bất nghĩa, cõng rắn cắn gà nhà. Cô thử hỏi xem tôi biết làm thế nào bây giờ hả???
– Em xin anh… tha thứ cho em một lần đi… em trả thù được ba em rồi, em đưa mẹ em ra khỏi cái địa ngục được rồi… chúng mình lại hạnh phúc như xưa mà anh..
– Hạnh phúc? Cô nghĩ sau chuyện này tôi và cô còn hạnh phúc được không? Thử hỏi cô tôi phải làm thế nào, một người là thân duy nhất của tôi, một người tôi yêu hơn cả bản thân tôi. Thử hỏi cô tôi phải làm gì bây giờ??? Tha thứ cho cô ai sẽ tha thứ cho tôi???
– Em biết sai rồi… mọi thứ em làm đều sai…chỉ có yêu anh là điều em làm đúng nhất trong cuộc đời…
– Tôi ghê sợ con đàn bà ghê tởm như cô, ba cô cô còn hại được, anh trai tôi cô còn hại được… vậy trong đầu cô còn mưu tính gì nữa không?
Ưng Điềm hất tay Hoa Tuyết ra và bỏ đi, Hoa Tuyết chỉ còn biết ngồi đó khóc mà thôi. Mọi tính toán của cô đến lúc này đều đúng, chỉ là cô chưa tính được đến nước này mà thôi.
[…]
Ưng Trạch đã ổn định được 70%, mỗi ngày tôi luôn dìu anh ấy tập đi lại. Nhiều lúc nghĩ mình đáng thương, chứ anh ấy còn đáng thương hơn. Nhưng trách sao được, số phận đâu phải tự bản thân mình chọn là được.
Tập đi xong tôi đỡ Ưng Trạch về giường.
– Anh ngồi đây đi, tôi rót cho anh miếng nước.
– Khoan…
– Có chuyện gì? Anh đau ở đâu à?
Ưng Trạch đưa tay lên chùi đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán tôi, trên má tôi nữa.
– Cô vất vả rồi…
Tự dưng được người thương đụng chạm, quan tâm tôi thấy giống như có dòng điện 220V chạy qua vậy, tê tái hết cả người. Hai má nóng lên hây hây đỏ hồng.
– Không… không sao…
– Cô bị ốm à, sao hai má đỏ thế kia…
– Tôi bảo tôi không sao…
Tôi toan bỏ đi, Ưng Trạch kéo tôi lại bất ngờ ngã nhào lên người anh ấy. Mắt chạm mắt, tôi có thể nghe được nhịp đập từ con tim anh ấy, bờ môi anh ấy cứ thế tiến sát môi tôi, tôi biết sắp diễn ra điều gì. Tôi liền nhắm tịt mắt chu miệng ra…
– E… hèm…
Tiếng người đàn ông lạ vang lên, khiến tôi và Ưng Trạch đều bối rối, tôi nhảy ra khỏi lòng anh ấy, sửa sang lại tóc và váy áo.
Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai đen tiếng lại chỗ anh ấy, rất thân thiện.
– Xin lỗi đã phá hỏng giây phút đẹp đẽ của hai người.
Tôi huơ tay cố giải bày.
– Không có, anh hiểu lầm rồi.
Ưng Trạch nghiêm mặt lại hỏi người đàn ông kia.
– Kiên Chính, kết quả thế nào rồi.
Kiên Chính nhìn qua tôi, có vẻ gượng gạo.
– Kết quả….
– Không sao đâu, cô ấy là vợ tôi, tin được.
Tôi nghe hai từ “vợ tôi” mà thẹn hết cả người, nhưng được cái thích vì anh dám công khai thân phận của tôi trước mặt người khác. Kiên Chính tiếp tục.
– Hôm anh bị ám sát, em đã cho anh Ưng Điềm biết sự thật. Sợ có người hại đến anh.
– Cậu ấy thế nào rồi?
– Có vẻ rất hỗn loạn, và buồn nhiều.
– Xin lỗi đã không hỏi ý anh mà làm như vậy.
– Được rồi, cậu làm tốt lắm.
– Đây là tất cả bằng chứng, em gởi lại cho anh.
– Được rồi cảm ơn cậu.
– Chào anh.
Kiên Chính bước đi, vẫn không quên cúi người chào tôi. Lúc này Ưng Trạch mới lấy ra một số giấy tờ rồi còn bấm điện thoại lúc nãy Kiên Chính đưa để nghe gì đó. Tôi thắc mắc.
– Ai vậy?
– Đó là Kiên Chính, mấy năm trước tôi cứu cậu ta trong lần bị truy sát, cậu ta mang ơn và làm những việc tôi sai. Lúc trước khi Hoa Tuyết ngỏ lời, lúc đó tôi cũng muốn xem gia thế cô ấy thế nào, liệu kết hôn với cô ấy có được lợi nhuận không.
– Và anh đã sai Kiên Chính điều tra?
– Đúng vậy. Và sau đó tôi bị tai nạn, đến lúc tỉnh thì cũng được một số thông tin kha khá.
– Oa, anh cũng ghê quá ha, sau lưng còn nuôi cả gian hồ nữa.
– Ai trong giới làm ăn cũng có 1 người sau lưng như thế.
– Vậy kết quả thế nào, có liên quan gì Hoa Tuyết?
– Có liên quan nhiều, chắc bây giờ Ưng Điềm đang rất sốc. Hãy để cậu ấy thời gian bình tĩnh lại.
– Vậy anh tính sao với Hoa Tuyết?
– Mọi chuyện Ưng Điềm đã biết, thôi thì để cậu ấy tự giải quyết.
– Um, thôi tôi lấy trái cây anh ăn nhé, còn phải uống thuốc và uống yến nữa.
– Cô thấy tôi chưa đủ lăn sao?
– Vẫn còn phong độ lắm nhé.