Đấy ngủ xong dậy lại không biết làm gì, tôi lại xuống phòng tìm bà Lam, lại trò chuyện và tâm sự với bà ấy.
– Tiểu Di à, ta dẫn cháu đi mua chút đồ.
– Mua gì ạ, cháu đầy đủ đồ rồi ạ.
– Đầy đủ là kệ cháu, nhưng mua là chuyện của ta. Đi thôi nào.
Tôi chỉ biết nghe theo thôi, không dám cãi lại. Vì bây giờ sinh mạng hay tất cả đều nằm trong tay bà ấy, với được mua đồ cho thì thích quá còn gì.
Khu trung tâm thương mại lớn ơi là lớn, trong đó có nhiều gian hàng bán đồ khác nhau. Tôi cùng bà Lam và 1 cô hầu nữa đi theo thôi đặt chân vào một cửa hàng váy vóc thời trang khá sang trọng. Nhân viên trong đó liền ra cúi chào.
– Chào lão phu nhân.
– Được rồi, hàng mới về ở đâu?
– Dạ thưa bên kia ạ.
Bà Lam nhìn sang tôi rồi nắm tay tôi kéo qua bên kia.
– Tiểu Di cứ chọn gì cháu thích.
Tôi thật sự rất e ngại, nhìn cách bài trí thì biết ngay là đồ mắc tiền rồi, từ nhỏ đến giờ tôi toàn mang đồ từ thiện mà thôi.
– Cháu…cháu… có thể không mua được không ạ? Thật sự cháu có đồ rồi.
– Quà của ta không được từ chối.
Tôi mặc dù thích lắm, nhưng chỉ dám nở nụ cười méo xệch. Bà Lam mua gì tôi lấy nấy thôi. Đến gần tối về, tôi lại được biết bao nhiêu đồ từ váy, giày, túi xách, mỹ phẩm… thật sự là không thiếu gì luôn.
Về đến nhà, người đàn ông ngồi trên ghế sopha đang cầm tờ báo đọc, báo to che đi khuôn mặt đàn ông điển trai. Bà Lam thấy người đó, nét ngài tươi tắn rạn rỡ.
– Ưng Điềm, cháu về rồi à?
Tờ báo che mặt được hạ xuống, người đàn ông này đúng là đẹp trai thật, nhưng sao thần thái của anh ta toát ra khí lạnh như băng. Vầng trán cao rộng cũng nhíu lại từ lúc nào.
– Bà nội à, bà nội không khỏe sao không ở nhà, chạy đâu linh tinh vậy?
– Kệ bà nội, Ưng Điềm à, đây là Tiểu Di, người mà bà nội đã nói với cháu.
– Bà nội à, bà biết tình cảm cháu dành cho Hoa Tuyết mà. Sao lại tự tiện dẫn một kẻ ăn mày về mà gán ghép cho cháu.
Con ngươi tôi mở to, khi vừa nghe từ cái miệng quyến rũ ấy 2 từ “ăn mày”. Anh ta giàu đến đâu mà coi khinh người khác như vậy chứ. Bình tĩnh, tôi phải giữ bình tĩnh, nể mặt bà Lam mà bình tĩnh chứ không tên kia đã bị ăn tát từ nãy rồi.
Bà Lam sắc diện thay đổi khi nghe anh ta nhắc đến người con gái đó.
– Hoa Tuyết? Lại là nó, không phải trước đây nó theo đuổi Ưng Trạch sao? Sao đùng một phát lại yêu ngay cháu vậy?
– Cô ấy chẳng qua chỉ là cảm nắng anh hai thôi, cô ấy nói đối với cháu mới là tình yêu thật sự. Cháu yêu cô ấy.
– Ta không hiểu nó đã bỏ bùa gì cháu, con bé đó ta nhìn thấy ngay dã tâm nó không tốt. Chỉ là tham tiền của nhà này.
Rồi bà Lam nắm lấy tay tôi dẫn đến trước mặt anh ta.
– Cháu xem, Tiểu Di vừa ngoan hiền lại vừa dễ thương. Mông lại to, nên rất dễ sinh nở. Đứa chắt của ta phải có người mẹ hiền lành mới được.
Từ câu chuyện nãy giờ hai người họ nói với nhau, tôi đã đoán được mang máng là chuyện gì rồi. Hóa ra tôi được mang về đây để sinh chắt cho nhà họ. Và giọt máu ấy lại là của cái người đáng khinh kia, thật là đáng ghét mà.
– Cháu nói rồi, đời này cháu chỉ lấy Hoa Tuyết.
– Không được, cháu muốn ta tức chết phải không? Thôi được rồi, để ta đi theo ba mẹ cháu rồi cháu muốn làm gì làm.
– Bà nội… bà nội à..
Bà Lam kéo tay tôi đi về phòng của bà ấy.
Vào đến phòng bà Lam và tôi cùng ngồi lên ghế sopha, lúc này bà Lam mới thổ lộ với tôi.
– Tiểu Di, chuyện lúc nãy cháu đã nghe và đã hiểu hết rồi phải không?
Tôi khẽ gật đầu.
– Vâng, cháu nghe hết rồi.
– Ta xin lỗi vì đã làm thế này với cháu, ta nghĩ chắc ta cũng đã ích kỷ quá rồi. Ích kỷ với sự hạnh phúc của Ưng Điềm rồi. Nhưng thật sự ta không thích con bé đó chút nào. Nếu được ta muốn cháu lấy Ưng Điềm.
– Cháu? Tên đó? Thật sự không ổn đâu bà à.
Bà Lam thở dài.
– Ừ, ta thấy cũng không ổn thật. Thôi cháu về phòng đi, ta muốn nghĩ ngơi rồi.
– Để cháu dìu bà vào giường.
– Ừ.
Tôi dìu bà Lam lại giường, đặt bà ấy nằm xuống, tôi còn quan tâm bà ấy nữa.
– Bà có mệt chỗ nào không? Cháu giúp bà xoa bóp nhé.
– Ừ, vậy cháu xoa lưng cho bà nhé.
– Vâng ạ.
[…]
Ưng Điềm về phòng, bực bội buông người lên chiếc giường lớn, miệng lầm bầm.
– Tại sao bà nội lại cổ hủ vậy chứ? Hoa Tuyết thì sao, chẳng phải đều toàn diện về mọi mặt à? Chẳng phải cô ấy là đứa con dây mà nhà nào cũng muốn rước à? Quan trọng là mình và cô ấy yêu nhau. Chắc chắn 1 ngày bà mình sẽ làm cho bà nội đổi ý.
Reng… reng…
Tiếng điện thoại rung lên, Ưng Điềm lười nhác cầm máy, nhưng thấy tên thì lại hào hứng ngay.
– Hoa Tuyết? Anh nghe.
Bên kia đường dây là một giọng nói nhỏ nhẹ, ấm áp khiến trái tim cũng như con người lạnh giá như Ưng Điềm tan chảy.
– Ưng Điềm, anh về nhà chưa?
– Anh về rồi, em thì sao?
– Vẫn còn ở trong bệnh viện đây. Nhớ anh lắm.
– Nhớ lắm á, mai anh lại bay sang với em nhé?
– Không cần, mai anh ra sân bay đón em nhé?
– Sân bay? Là sao Hoa Tuyết?
– Mai em được về trước kỳ học nâng cao, vì em đã hoàn thành suất sắc bài thi.
– Thật á, sao không báo anh sớm.
– Giờ em báo rồi nè. Mai gặp, yêu anh.
– Um, mai gặp, yêu em.
Ưng Điềm còn không quên hôn lên điện thoại 1 cái trước khi tắt máy. Anh yêu Hoa Tuyết đến vậy kia mà, ai có thể chia cắt được chứ.
[…]
#4
Tại sân bay Trung Quốc, mùa này có tuyết rơi nhẹ, nhưng không khí vẫn lạnh. Ưng Điềm tay đút túi quần, lưng tựa ngay lan can trong sân đợi. Khi thấy cô gái xinh đẹp trong lòng xuất hiện, Ưng Điềm liền tiến lại gần, cô ấy cũng chạy nhanh đến nhảy cẫng lên, Ưng Điềm ôm trọn cô ấy trong lòng, mũi hít thật sâu mùi hương quen thuộc. Giọng trầm khàn.
– Hoa Tuyết, anh nhớ em nhiều lắm.
Cô gái giọng thỏ thẻ.
– Em cũng thế.
Rồi đặt lên môi Ưng Điềm một nụ hôn sâu.
Hoa Tuyết nhẹ nhàng buông cánh môi Ưng Điềm ra rồi cười nhẹ.
– Về chỗ cũ nhé.
Ưng Điềm hôn lên vết sẹo dài tầm 2 lóng tay từ đuôi mắt xuống đến thái dương của Hoa Tuyết.
– Um. Về đó anh tặng quà cho em.
Hoa Tuyết cười vui vẻ, khuôn mặt hớn hở.
– Quà gì thế?
– Về rồi biết.
Hoa Tuyết được Ưng Điềm nắm tay cho vào túi áo ấm áp, rồi cùng nhau sánh bước khỏi sân bay.