Trong lúc các ấu long còn đang nghĩ ngơi thì đã có người lục tục gửi quà “hỏi thăm” trước rồi.
Mấy món tục vật kia thì làm sao vào mắt được mấy tên thổ hào nhà chúng ta cơ chứ, ngoài thức ăn ra thì đám Ngự Thiên ngay cả một ánh mắt cũng không cho mấy thứ kia.
Nhưng bọn họ vẫn nhận quà cáp tới, rồi đem tặng lại cho Vũ Hàn cùng lão gia tử như quà cáp bình thường.
Vũ Hàn & Thừa Minh “……….” Mấy tên kia mà biết quà mà bọn hắn tặng đến rồi sẽ vào tay bọn họ, có tức đến sùi bọt mép không nhỉ?! (; ̄Д ̄)
Cuộc sống của các ấu long dần dần đi vào quy luật, tu luyện, ăn, ngủ, đi dạo, thỉnh thoảng đi ra ngoài kiếm đồ phá……
Còn đám người cao tầng nào đó cứ tặng quà cáp mãi thế mà chẳng được bất kỳ ai đáp lại hay nhắn nhủ một câu gì hết liền đùng đùng nổi giận.
Một số căn cứ lớn hơn cũng bắt đầu nhận ra số lượng tang thi đang giảm dần, gần như biến mất. Đây vốn là một sự kiện vui mừng nhưng một số lãnh đạo cao của căn cứ lại thấy nó không đơn giản như vậy.
Nhưng cho dù bọn họ có bỏ ra bao nhiêu nhân lực hay tài lực đi nữa thì vẫn không có cách nào tìm kiếm đầy đủ thông tin.
Thừa Minh cũng rất muốn bảo Vũ Hàn đi nhờ mấy người đó hỗ trợ một phen, nhưng Vũ Hàn lại nhất quyết không đồng ý, không thể lúc nào cũng nhờ vả người ta mãi thế được.
Còn chưa kịp gây chuyện cho các ấu long thì đã có việc kinh động hơn tạp dập mỏ các ấu long mất rồi.
Như thường ngày, các ấu long kéo bè kéo phái chạy ra bên ngoài để luyện tập này nọ. Nhưng khác với thường lệ là lúc này có một thiếu niên đang cùng một nam nhân đang đứng nhìn bọn họ cười đến vô cùng nguy hiểm làm người người rợn da gà.
Không những thế, bọn họ còn từ từ chậm rãi mà quăng bom nữa cơ, một trái bom có sức phá hoại hơn hẳn cả nguyên tử đã phá hoại thần kinh suy nghĩ của các ấu long.
“Khụ, bọn ta là phụ thân của các con!!!”
Ngự Thiên “………” Σ(O_O)
Phong Vũ “………” (O_O;)
Ngữ Ngôn “……….” (゚ロ゚) !
Mặc Uyên “………..” (o_O) !
Hắc Sát “……….” (⊙_⊙)
Cửu Minh & Tĩnh Kỳ “……….” Ha ha!!! |_ ̄))
FUCK!!!!!! CÁI ĐỆT GÌ ĐANG XẢY RA THẾ!!!!
“Thế ả Minh Ngọc năm đó là chuyên thế éo nào vậy!!”
“Ngươi không biết thì làm sao bọn ta biết chứ!!!”
“Mịa nó, có cần cẩu huyết đến thế không?! Bộ chơi 3p mới ra bọn mình hả!!!”
“Gớm, đừng tưởng tượng loạn xạ lên như thế!!!”
“Vậy thế éo nào mà ra tận hai thằng cha vậy!!!”
Cả năm đứa hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của hai “thằng cha” trong miệng bọn nó mà thảo luận kịch liệt như cả thế giới này chẳng còn ai.
Thiên An & Minh Phong “………….” ( ̄ー ̄ ) Mấy đứa con của bọn hắn bị thiểu năng không hề nhẹ đâu nhỉ!!!
“KHỤ KHỤ!!!”
Đợi mấy cặp mắt kia đổ dồn lên người mình, Minh Phong mới chậm rãi nhìn thẳng vào bọn họ mà ôn như cười, trong cặp mắt kia còn mang theo nhè nhẹ sủng nịch.
Cảm giác thân quen như đã từng gặp khiến các ấu long càng thêm thả lỏng cảnh giác với hai người kia.
Minh Phong thấy vậy cũng mỉm cười,y dùng huyết mạch để nói cho mấy đứa nhỏ của y biết, y là phụ thân của bọn nó.
Giống như huyết mạch tương liên giữa các huynh đệ của ấu long thì giữa phụ thân và hài tử cũng thế, huyết mạc kêu gọi nhau không thể nào làm giả được.
Nhận thấy sự kêu gọi huyết mạch trong cơ thể, đám Ngự Thiên cơ hồ đều kinh ngạc đến đần mặt ra. Nhưng trong mắt của hai tên phụ thân thì biểu cảm của họ lại thành ( ̄□ ̄) trông cực kỳ ngốc nghếch lại đáng yêu đến lạ.
Đáy mắt của Thiên An khẽ lướt qua một tia tiếu ý, nhìn mấy người trước mặt mình đang trao đổi. Hắn bước lên nắm chặt lấy tay của Minh Phong, mới bất đầu kể lại cho đám hài tử đang phạm xuẩn của hắn nghe.
Trước kia, thật lâu, hắn là ma tôn của ma giới. Trong lúc rời khỏi ma giới đi tầm bảo trong bí cảnh thì gặp phải Minh Phong, rồi hắn che giấu thân phận của mình kết bạn cùng Minh Phong.
Xong lại bị y chơi cho một vố, tức đến trào máu họng ra nên quyết định truy đuổi người ta để báo thù.
Ngươi trốn ta truy như thế, lại qua một thời gian dài. Thiên An cũng trả thù được Minh Phong, nhưng là hắn trả thù trên giường cơ.
(5 con ấu long đều hiện ra một biểu tình khinh bỉ)
Sau đó, cả hai kết đạo lữ rồi kết phường làm bậy quậy phá khắp nơi.
Rồi có một lần Thiên An chiếm được từ trong cái bí cảnh nào đó một giọt huyết chân long cùng long quả liền khiến cho Minh Phong từ một bạch xà tâng bậc trở thành một bạch long.
Nhưng khi Minh Ngọc, muội muội của Minh Phong nghe được liền chạy đến ma giới của hắn ồn ào đòi máu chân long cùng long quả giống y liền khiến hắn tức giận đánh nàng một trận ra trò.
Minh Ngọc liền ôm hận mà rời đi, rồi lúc khi Minh Phong mang thai hắn càng thêm điên cuồng mà càn quét đồ tốt, bảo vật của tu chân để cho ái nhân nhà mình dưỡng thai.
Hắn còn cố gắng tìm về tuyệt ưu thảo cho các hài tử chưa ra đời của mình nữa, nhưng khi năm hài tử của hắn vừa ra khỏi bụng của ái nhân nhà mình thì tai họa bất ngờ ập tới.
Đệ đệ của hắn và muội muội của Minh Phong bắt tay nhau bày kế bọn hắn.
Cả hai người rơi vào đường cùng liền chia nhau ra, hắn ở lại ngăn địch, Minh Phong ôm hài tử rời đi.
Nhưng bất hạnh thay, hắn ngã xuống còn Minh Phong cũng chẳng khá hơn là mấy. Y bị Minh Ngọc đâm lén, phải ném bỏ thân thể của mình đem một mạt tàn hồn cuối cùng đẩy vào Tịnh cung mà năm xưa hắn xây nên tặng cho y.
Minh Ngọc bắt được những quả trứng của ca ca mình, liền đem bọn nhỏ chưa chào đời kia nuốt vào bụng để thôn tính huyết mạch chân long của bọn nhỏ.
Vốn cả năm đều là ấu long chân chính vậy mà lại bị thôn tính huyết mạch đến mức rớt xuống trở thành giao long như lúc phá vỏ ra vậy.
Nàng lòng tham không đáy, ăn luôn cả tuyệt ưu thảo của bọn nhỏ. Nhưng cuối cùng lại vật quy nguyên chủ, khi nàng ăn xong lại bị các ấu xà chưa chào đời vì huyết mạch mỏng lại mà bắt đầu nóng nảy hút luôn dinh dưỡng trong cơ thể nàng, cùng một ít huyết mạch của nàng.
Minh Ngọc vô cùng tức giận mà lôi đám trứng kia ra khỏi người mình, lại kinh ngạc phát hiện bọn nhỏ cư nhiên đổi màu.
Đã không còn là màu tinh khiết như cha bọn hắn nữa rồi, cho nên ả mới tha cho mấy cái trứng một mạng.
Cũng không nghĩ đến mấy cái trứng kia cư nhiên lại nở đúng lúc gớm, ả ta thương tình quăng mấy cái nhẫn vô dụng mà ca ca ả để lại cho mấy đứa nhỏ, coi như tròn trách nhiệm rồi bỏ đi.
Cho khi các ấu xà kết phường rời nhà đi chơi, rồi lại vào đúng Tịnh cung cũng khiến Minh Phong gặp lại được bọn nó một lần nữa trước khi tan biến.
Y gỡ bỏ hết các tầng phong ấn cùng nguy hiểm của Tịnh cung để khiến cho hài tử của y có thể vui chơi một lúc, rồi đem bọn nhỏ dẫn tới chỗ mà hắn cùng y tạo nên để sau này có thể dạy con bọn họ trở thành ác bá ức hiếp cả tu chân.
Nhưng nay y lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn nhỏ tự mình cố gắng học mà không có sự trợ giúp, hỗ trợ của hắn và y.
Cuối cùng y mang theo chút đau lòng này hòa lẫn cùng nuối tiếc mà tan biến, không ngờ lại được trọng sinh đến nơi này.
Thiên An thì đã đến nơi này trước cả y và hắn đang chờ y trở về bên cạnh hắn.
Hiện tại bọn họ tương phùng, cũng có thể gặp lại các hài tử xấu số của bọn họ là thiên đạo ưu ái một nhà bọn họ.
Các ấu long nghe xong đều trầm mặc thật lâu, nếu như thế liền có thể thông được rồi, Minh Ngọc hận bọn họ cũng hiểu rồi. Nhưng tiện nhân kia cứ thế mà ngang nhiên nhận làm mẫu thân của bọn hắn thật lâu, mợ tức quá mà!!!