Ngủ một giấc thẳng cẳng, mất gần cả tháng trời Phong Vũ mới đặt chân ra khỏi cái phi thuyền như nhà tù kia. Quả thật là cảm động đến rơi lệ mà. (╥﹏╥)
Còn Mặc Uyên trong vòng một tháng này cũng được thả ra khỏi ngục giam, y lần đầu tiên cảm thấy từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại liền mông lung như một trò đùa. (; ̄Д ̄)
Còn Ngự Thiên thì cả người đều vô cùng hoang mang, hai chân của hắn vẫn còn đang mang dép lê thân mặc áo bệnh nhân, tay cầm giấy báo được xuất viện, mặt ngơ ngác như con nai vàng mà bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời nghiệt ngã.
Có ai thấu hiểu cho nỗi đau này không, từ đầu tới cuối hắn chẳng nói được một lời, còn chưa kịp phản ứng gì thì con mắm y tá kia cứ vô ra rồi cười thản nhiên như con điên mà khám khám xét xét.
Cuối cùng còn trực tiếp đưa ra kết luận là hắn đã khỏe, liền quăng một tờ giấy tống hắn ra khỏi bệnh viện mà không để cho hắn thốt ra một lời nào cả.
Người nào không biết còn tưởng hắn bị câm đấy, ngay chỗ thay đồ cũng không cho hắn thay.
Lần đầu trong đời, Ngự Thiên hoang mang đến không tưởng. Hắn vò đầu bứt tóc, bộ hắn đến nhầm bệnh viện toàn thần kinh hiện hữu à?! Trời ơi, mày xuống đây mà xem đây này!!!! ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
(Thiên đạo: tao đéo rảnh!!!! <( ̄ ﹌  ̄)>)
Ngữ Ngôn và Cửu Minh thì sau khi tỉnh lại liền bắt đầu thăm dò thế giới này, cũng may tiểu nhân ngư rất đơn thuần dễ dụ nên toàn bộ những gì hắn biết đều bị moi đến sạch sành sanh.
Ngữ Ngôn hoàn toàn không phụ danh tiếng bà hàng xóm của mình, 19 đời tổ tông người cá cũng bị hắn moi ra cho bằng được.
Sau khi hiểu biết hoàn toàn về nơi này, cũng hiểu về nhóc người cá Nhã Qua này, cả hai liền đem đứa nhỏ thu làm con nuôi của mình, bởi vì Nhã Qua thật sự rất ngoan ngoãn, sau khi trở thành con của cả hai lại càng ngoan hơn nữa.
Làm hai tên nhặt được tiện nghi nào đó cười đến không khép được mõm, về ngoại hình của Nhã Qua cũng rất dễ nhìn, tuy có hơi ốm yếu nhưng dưỡng béo là không hề vấn đề.
Vì thế, cả hai quyết định đem đứa nhỏ trời ban này gấp gáp tìm kiếm thân nhân để khoe với họ.
Về phần Tĩnh Kỳ thì cuối cùng hắn cũng mang Hắc Sát ra khỏi cái nơi lạnh giá kia, cả hai tiến vào được một thành phố gần đó.
Biểu cảm của hai người khi thấy thành phố thì cứ như nhà quê lên tỉnh vậy, còn quần áo lại vô cùng bắt mắt người nhìn. Hoàn toàn là một bộ dáng trẻ em thiểu năng trí tuệ lạc đường vậy.
Nên hai người bất đắc dĩ đành phải ẩn thân rồi bắt đại tên nào đó mà dò xem ký ức của tên đó, tìm hiểu về cái nơi đất lạ quê người này.
Xong, điều khiến cả hai người đều cảm thấy tâm thần bất ổn nhất là chữ viết kia, một chữ bọn hắn cũng không biết được nó là cái gì.
Mịa kiếp cảm giác từ học giả biến thành thất học này ai thấu đây.
Hai phu phu này lại một phen đi cướp bóc tinh tệ của cái kẻ xấu số bị bắt kia một phen, rồi thuê đại nơi nào đó, đăng ký mạng ảo tinh tế rồi tạo hai nhân vật trẻ em.
Lại phải đi học lại toàn bộ một lần nữa, cả hai liền ngậm ngùi rơi lệ. (T▽T)
Cũng may cả hai đều là chân tiên, khả năng học tập cùng ghi nhớ vô cùng biến thái mới có thể dễ dàng trong vòng một tháng trời thông thấu trở thành nhà thông thái lại như cũ cũng hòa nhập với xã hội cực nhanh chóng, không thì ăn cám cả lũ rồi.
Còn Phong Vũ vừa tới nơi liền quăng của chạy lấy người, hắn ỷ vào một thân tu vi của mình mà chạy tung ta tung tăng khắp nơi không sợ người khác nhìn thấy.
Nhưng cưng à, đời đâu như là mơ.
Từ lúc hắn phi thân rồi biến mất giữ không trung thì đã có máy quay ghi hình lại rồi. Rất nhanh hình ảnh này đã bị cục an ninh gửi cho cao tầng để báo cáo, thế là đời em thiu.
Bên đội tinh anh cũng đã trở về tổng cục, bọn họ khóc lóc ỉ ôi kể lể thêm mắm dặm muối vào sự tình, lúc này cao tầng bên đế quốc cũng bắt đầu có nghi ngờ liền lôi ảnh đang bay trên trời của Tĩnh Kỳ cũng hình ảnh trước khi ẩn thân của Phong Vũ ra.
Và sau khi được mấy người này chứng thực thì giấy truy nã của Phong Vũ chỉ trong một đêm liền truyền ra khắp đế quốc.
Phong vũ được liệt vào danh sách tội phạm phản động chống đối đế quốc thuộc loại cao cấp trong vũ trụ.
(Thiên đạo: ha ha, chúc mừng mày à!!!)
Truy nã vừa ra liền khiến toàn bộ tinh tế oanh động cùng sợ hãi khi biết tên này đang núp ở đâu đó, còn cái kẻ bị truy nã thì hoàn toàn chẳng biết mô tê gì cả, hắn hiện tại cứ như người mù sờ voi vậy.
Cái gì cũng mới cũng lạ, hiện thân cũng không dám hiện chỉ sợ bị người ta chú ý liền bị bắt đi triễn lãm như mấy con thú lạ thì báo nữa.
Phong Vũ lười biếng ngủ cả tháng trời nên vẫn không biết gì về đế quốc cả, còn bốn tên nào đó đã trải qua rửa tội khốc liệt ở nơi đây liền dùng máu và nước mắt để thấu hiểu nó.
Khi hắn đang cà lơ phất phơ dạo chơi khắp nơi, thì bốn tên nào đó đã gặp được nhau.
Ngự Thiên dùng huyết mạch tìm tìm mấy đứa em mình, rốt cuộc bốn người cũng tụ lại một chỗ, còn mỗi một đứa lẻ loi đâu đó thì kệ nó.
Ngự Thiên một thân quần áo bệnh vẫn chưa đổi, tay vẫn nắm chặt giấy báo được xuất viện mà lệ tràn rưng rưng. “Đù móa, rốt cuộc cũng được nói chuyện một câu đàng hoàng tử tế, thiệt là không dễ dàng gì mà!!!!” QAQ
Mặc Uyên thì một bộ quần áo tù tội, trắng tinh như sắp bị xử bắn tới nơi, cả người đều như ở trong sương mù. Khi nhìn tới thân nhân của mình thì câu đầu tiên của mà y thốt ra lại là “Đồ ăn trong ngục chả ngon tí nào cả, giám ngục lại nhiệt tình thái quá!! Lỗ tai đều mọc kén rồi nè!!!”
Ngữ Ngôn và Cửu Minh mỗi người nắm một tay của đứa trẻ xa lạ đang lo lắng hồi hợp mà nhìn mấy người lớn kia, nhìn tạo hình của huynh đệ nhà mình cả hai người liền sáng suốt ngậm miệng.
Không cẩn thận liền ngậm hành mà sống mất, mấy tên này mà không gặp may mắn thì bọn họ đừng mong sống yên ổn, hạnh phúc gì.
Tĩnh Kỳ và Hắc Sát đã không khác gì người tinh tế ở đây rồi, ngay cả mua hàng qua mạng cũng đã rành rọt rồi.
Cả bốn huynh đệ gặp nhau liền một phen nuốt lệ vào tim, đem một tháng đau thương kia dìm xuống đáy lòng.
Cả đám kéo nhau đến chỗ nhà ở hiện tại của Hắc Sát, trao đổi kiến thức một phen. Hắc Sát bỗng nhiên quay lại hỏi một câu như trời giáng lôi kiếp.
“Vậy bây có biết chữ chỗ này chưa?!”
Mọi người “………..” Đù, đùa nhau đấy à?! Còn để cho nhau con đường sống không?! Nghiệp tích tụ quá nhiều rồi nên giờ nó quật hả trời!!
(Thiên đạo: đấy, nhìn xem chúng có rời bỏ được ta đâu?! Phật ở trên kia cao quá mãi mãi không độ tới mày! Tạo nghiệp tùm lum từa lưa thử hỏi ai độ cho mày!!!)
Nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của đám nào đó, Hắc Sát liền có được câu trả lời đủ để an ủi tâm hồn tổn thương bấy lâu của cậu rồi.
Hắc Sát cùng Tĩnh Kỳ lại lặp thêm 5 tài khoản trẻ em nữa, để mấy người còn lại đi lên học lại chữ viết cũng thuận tiện học lướt wed đồ.
Và lần đầu tiên cả đám cùng nhau lướt quét là . . . gặp phải cái lệnh truy nã tên huynh đệ ngu xuẩn nào đó đỏ chói mắt chó của họ ngay trên trang bìa.
Mọi người “………..” Ha hả, quen nó không vậy?! Hình như không quen thì phải, ha ha!!!!
Mây tên người lớn cực kỳ bình tĩnh mà lôi bắp rang của mình từ trong không gian ra, cũng đưa cho Nhã Qua một phần. Cả đám cực kỳ bình tĩnh mà nhai bắp rang tiếp tục lướt wed, cứ như bọn hắn chưa nhìn thấy gì đi.