Sau khi trở về nhà, Ngự Thiên liền nhào thẳng lên cái giường king size siêu êm, siêu mềm, siêu mịn của mình mà bắt đầu vừa ăn vặt, vừa coi những bộ phim cung đấu đang rất thịnh hành hiện nay, cũng đang được chiếu đến đoạn cao trào.
Vì nỗi niềm say mê với những thước phim đấu đá hoàn mỹ trên màn ảnh kia, nên Ngự Thiên hầu như vẫn chưa ý thức được bước ngoặt của đời mình đã xảy ra như thế nào.
Vào lúc này, mấy kẻ te tua tơi tả bên góc đường lúc trước đều đã biến hóa đến nghiên trời lệch đất, khó mà hình dung được, giống như một giống loài chó bị ghẻ bỗng chớp mắt liền thành chó bông đầy lông vậy và họ là cũng thế.
Sau khi thay mấy bộ đồ như giẻ rách kia ra, thì vẻ đẹp trai của cả đám đều được tút lại một cách hoàn mỹ không góc chết. Tuy trên mặt vẫn còn hằn dấu những vết thương nhưng nó cũng không gây trở ngại gì tới nhan sắc của bọn họ cả và hiển nhiên nó lại thành một loại trang trí nào đó khiến bọn họ trông càng thêm khí phách.
(Tác giả: tao tả mà tao nghe nó nhứt nách vờ lờ ra!
Ngự Thiên: nói thật nghe mày kể tao cũng thấy nhứt nách lắm á, mà thôi ráng nhịn cho đời nó yên ổn! Cho gia đình sau này nó bình yên!!)
Được bu ở giữa một đám nhặ . . . à nhầm . . . một đám người là một nam nhân, cả người hắn đều toát ra lệ khí âm trầm dọa người. Đôi mắt vốn thâm sâu cũng đã không che giấu nổi lửa giận của hắn.
Ở nơi bão tố đang đổ bộ, ánh mắt thâm trầm của hắn như sực nhớ ra được thứ gì đó liền nhanh chóng hiện ra một tia nghiền ngẫm đầy thú vị nơi đáy mắt hắn.
Những người đứng bên cạnh hắn như cũng hiểu ra được suy nghĩ của vị trước mắt này, chẳng cần một câu phân phó tất cả đều rời đi để làm việc mình cần làm.
Có thù ắt phải báo.
Chẳng bình yên được bao lâu, cửa nhà Ngự Thiên liền bị người gõ khai. Tức tối tắt ti vi, Ngự Thiên cả khuôn mặt đều lạnh như băng sương mà lết xuống nhà để xem là thần tiên phương nào dám đến làm phiền y luyện phim cung đấu.
Mang theo bực tức trong người mà lết xuống lầu, y mở cửa ra nhướn mi nhìn ba nam nhân đang đứng nghiêm chỉnh trước cửa nhà mình. Một tên khuôn mặt mỉm cười chuẩn lịch thiệp, một người còn lại thì đang thẳng thừng nghiên cứu y.
Nhưng y lại chú ý đến nam nhân còn lại sau cùng hơn chỉ bởi vì đôi mắt như bầu trời đêm của hắn, đôi mắt ấy đem lại cho y cảm giác sâu thăm thẳm, ngút ngàn cứ như đang nhìn bầu trời rộng lớn vậy.
Tề Quân nhìn thấy thanh niên trước mắt đang chú ý tới mình liền không tiếng động ưỡn ngực ra với một độ cung siêu nhỏ như để tranh thủ chút hảo cảm của vị thanh niên lạnh lùng trước mắt này.
Mắt phượng lấp lánh đầy ánh sáng nhìn thẳng vào mắt hắn chăm chú, hàng lông mi cong vút như móc câu câu lấy cảm xúc vốn giấu kín của hắn ra vậy.
Khiến cho tâm vốn không gợn sóng của hắn bắt đầu có những cơn sóng li ti, làm náo động hồ nước vốn tĩnh lặng bấy lâu nay.
Đè xuống cảm giác lạ lùng vừa nảy sinh ra, Tề Quân dùng mắt ra hiệu cho hai tên bên cạnh mình.
Lý Triết bên cạnh thấy lão đại ra hiệu liền cười rất niềm nở mà tiến lên bắt chuyện với vị cao thủ ẩn danh trước mặt này.
“Khụ, xin chào!! Chúng tôi có một số thứ muốn bàn với anh, chẳng hay anh có thể cho chúng tôi vào nhà chứ?! Ở ngoài bàn chuyện thì thật là không hay lắm đâu, nhỉ!!!”
Nhìn nụ cười tươi rói này, Ngự Thiên bỗng cảm thấy rất là gai mắt, y không nhanh không chậm câu khóe môi.
“Không sao, muốn thì cũng có thể nói ở đây mà!! Tôi cũng chẳng ngại đâu!!!”
Lý Triết ” . . . . . . ” Cao nhân đúng là cao nhân, không màn lễ nghi và chẳng theo lẽ thường gì hết.
Nhìn ba tên đang câm lặng, đứng hình này, Ngự Thiên cũng chỉ có thể nén buồn bực mà mở rộng cửa nhà cho bọn họ chui vào mà thôi. Ai bảo y là người tốt làm chi chứ.
Nhìn cả ba đều yên vị trên sofa của mình, Ngự Thiên càng lúc càng cảm thấy mấy tên này càng thêm gai mắt, không cần cùng bọn họ vòng vo, y rất mất kiên nhẫn mà vào thẳng vấn đề.
“Ta ghét nhất vòng vo, lôi thôi. Có chuyện gì liền nói thẳng ra đi, các người tới đây để làm gì? Hình như tôi cũng đâu có biết các người đâu?”
Phun ra một đống lời lẽ hùng hồn, Ngự Thiên thật sự rất hào lòng khi thấy vẻ mặt hóa đá của mấy tên còn lại kia. Dường như họ cũng chẳng ngờ tới y lại là cái người thẳng như ruột ngựa vậy, muốn gì liền nói ra, thái cực cũng chẳng thèm đánh nữa liền vào thẳng vấn đề.
“Khụ, thật ra hôm qua rất tình cờ bọn tôi đã trông thấy thân thủ của anh, vì vậy tôi muốn đề nghị rằng nếu có thể anh hãy trở thành vệ sĩ cho tổng tài của bọn tôi, phụ trách bảo vệ sếp tôi có được không?”
“À, về phần lương bổng thì anh không cần lo, bọn tôi ra giá gấp mười thị trường 50 vạn 1 tháng, thêm ca đều được tính thêm vào lương!”
Lý Triết vốn rất tự tin vào hợp đồng lần này nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy ghét bỏ của y thì thế giới này hóa đá cả rồi. Không cần nói, hắn cũng biết được người này đang nghĩ gì, khinh bỉ hiện lên rành rành thế kia cơ mà.
“50 vạn? 1 tháng? Thuê ai? Ta hả?”
“Xì, há há há, ta không thiếu nhất chính là tiền, càng không muốn vận động này nọ, ta lười lắm, thuê ta sao, mộng của các ngươi thật đẹp nha!!”
“Không kí kết gì hết, ta không làm việc càng chẳng thiếu tiền, đặc biệt là mấy đồng bạc lẻ như tiền lương vừa rồi chẳng hạn, nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với ta đâu!!”
“Tỉnh mộng đê!!”
Từ khinh bỉ chuyển sang ghét bỏ, rồi từ ghét bỏ chuyển sang khinh bỉ, Ngự Thiên khinh người khinh đến mức cực kỳ thuần thục quả là được luyện đến mức lô hỏa thuần thanh rồi.
Ba người trước mắt này hình như chưa từng gặp qua trường hợp này thì phải, cả ba cùng nhau hóa đá rồi trở về với cát bụi cuộc đời.
Chỉ trong nháy mắt, Ngự Thiên liền hạ knock-out ngay thư kí vạn năng Lý Triết, thẳng đến cả ba người đều bị tiễn tống ra khỏi biệt thự, mới hoang mang xực nhớ đến mục đích chính xác của chuyến đi ngày hôm nay.
Nhìn cánh cửa hệt như cánh cửa tâm hồn của bọn họ vừa “ẦM” một tiếng vang dội đóng lại, cả ba người thân thể như trụy lạc vào hầm băng vậy. Mama, hảo lạnh nha, cao thủ ẩn cư quả thật là không dễ giao tiếp mà.
Nói nãy giờ, ngay cả tên của người ta cũng chẳng biết nữa, thanh niên này hoàn toàn chẳng chiếu theo lẽ thường mà làm a, đánh người liền đánh liền tay, mặt khóc mặt cười gì cũng tát liên tục cả.
Kiểu người dầu muối đều không ăn này là khó đối phó nhất a.
Cả ba liền đứng trước cánh cửa uy vũ kia cảm khái một lát, liền rời đi.
Bây giờ không phải lúc thì lần sau lại tới, không vội không vội. Dẫu sao vẫn còn rất nhiều thời gian a.
Mặc dù suy nghĩ là thế, nhưng ấn tượng đầy kì ba về Ngự Thiên đã khắc sâu vào não của một số người, khiến y sau này cho dù biểu hiện tốt như thế nào đi chăng nữa, đều chẳng có ai tin rằng đó là bản tính thật sự của y cả.
Đó là một bi kịch đau đớn về sau.
Còn hiện tại, y đang nỗ lực với các bộ phim hót hòn họt như bộ Hậu cung như ý truyện, Diên hi công lược, . . .
Ngày tháng cày phim không lối về . . . .