Cuối cùng các ấu xà cũng thoát ra khỏi cái hành lang dài dằng dặc kia rồi.
Ra khỏi hành lang là một vùng thảo nguyên xanh mơn mởn. Làm chúng ấu xà cứ ngỡ là nằm mơ rồi chăng.
“Chát!!” Hắc Sát dùng đuôi tát vào mặt Phong Vũ một cái để kiểm tra hư thực ra sao.
Các ấu xà trợn to mắt nhìn lại “……”
Phong Vũ mất một lúc mới hồi thần từ cú tát đó “Chossss!!! Tại sao lại tát ta mà không phải tự tát vào mặt ngươi chứ!!”
Hắc Sát chính khí lẫm liệt hùng hồn “Tự tát đau lắm!!”
Phong Vũ cùng ba ấu xà “…….”
Ngữ Ngôn lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí càng ngày càng quái dị này.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì bây giờ!!”
Mặc Uyên quay phắt qua nói “Toàn cỏ không thì làm gì được!!!”
Hắc Sát nghiêng đầu như suy nghĩ “Cạp sạch cỏ thì ra được á!!!”
Bốn ấu xà nghe xong, đầu liền nhảy ra ba vạch hắc tuyến mà trợn tròn mắt nhìn thảo nguyên bao la xanh rì rào đang bị gió thổi lay động nhẹ nhàng.
Năm ấu xà cứ như nhìn thấy được số phận mình sẽ như mấy nhành cỏ xanh tươi bị gió thổi bay bay trên bầu trời.
Mịa nó, cảnh quá đẹp không nghĩ tưởng!!! = =
Các ấu xà một mặt bị ảo tưởng của chính mình dọa sợ, một mặt hoang mang mà nhìn thảo nguyên rộng lớn.
Hắc Sát luôn là xà theo trường phái hành động, nó vui đùa há mồm táp ăn thử một ngọn cỏ xem vị của nó nhue thế nào.
Đám xà còn lại thì lơ luôn hành động hệt như bị sốc thuốc của nó.
Không ngờ tới, Hắc Sát chỉ vừa mới ngậm một ngọn cỏ vào mồm thì tất cả các ngọn cỏ xanh rì xung quanh nó đều nhanh chóng lui xa khỏi nó.
Các ngọn cỏ xung quanh Hắc Sát đều dùng tốc độ bàn thờ mà né tránh nó. Xung quanh nó khoảng năm trượng đều là một màu đất xám xịt.
Cỏ cây xanh rờn né tránh nó, tạo thành một vòng tròn quái dị lấy Hắc Sát làm trung tâm.
Hắc Sát “…….” TMD, tui làm gì nên tội!! Làm gì cách ly như bệnh dịch tấn công vậy trời!!!
Bốn ấu xà “……” = □ =
Hắc Sát cả người đều mộng bức, mồm ngậm một cọng cỏ cứ thế cả thân xà đều đơ ra như tượng gỗ.
Cọng cỏ trong mồm Hắc Sát vốn nên im lặng thì bắt đầu giãy giụa nhẹ nhàng.
Cho đến giãy giụa điên cuồng như xài thuốc lắc đến. Cọng cỏ cứ quơ qua quơ lại cọ cọ vào miệng Hắc Sát làm nó ngứa miệng.
Liền không nhịn được cắn một cái cho đỡ ngứa, ai dè lỡ cắn mạnh quá làm cọng cỏ đứt làm hai luôn.
Cỏ-chan cứ thế mà lìa đời, vốn nguyên cọng cỏ sinh khí bừng bừng tràn đầy sức sống cứ như thế mà dần dần héo rũ trong miệng của Hắc Sát.
Cùng lúc đó, Hắc Sát lại cảm giác cực kì thoải mái khiến nó không nhịn được rên rỉ.
Một dòng năng lượng tinh khiết chạy dọc cơ thể nó bão hòa linh lực trong cơ thể nó khiến tu vi của nó nhè nhẹ tăng lên.
Các loài cây cỏ khác vốn chỉ cách xa Hắc Sát khoảng 5 thước thì bây giờ là 10 thước rồi.
Chúng nó né tránh Hắc Sát còn hơn né tà nữa. Đợi đến khi Hắc Sát thoát ra khỏi cảm giác kì diệu vừa nãy.
Nhìn đến xung quanh, nó bống cảm thấy một cảm giác bất lực ào đến đâu đây.
Nhưng cũng không ngăn được sự hưng phấn lẫn kích động của nó. Hắc Sát đem sự việc vừa rồi kể một lượt cho các ấu xà khác.
Nhận ra được chỗ tốt của đám cỏ nơi thảo nguyên này, cả năm ấu xà hai mắt nóng bỏng mà nhìn cây cỏ tươi mát xung quanh như nhìn đến con gà tây nướng vậy.
Và vì thế, khung cảnh vốn xinh đẹp hữu tình hiện tại lại thành một trò rượt bắt đầy chết chóc.
Năm con ấu xà đủ màu sắc óng ánh, bò nhanh như trạch mà rượt một đám cỏ xanh rì chạy tán loạn.
Khung cảnh hoàn toàn hỗn loạn đến đáng sợ. Mỗi một con ấu xà một phương rượt mấy cây cỏ hoa lá dại chạy khắp nơi.
Mấy cây cỏ vì bảo toàn mạng sống mình mà ngay cả rễ của mình cũng nhổ lên.
Chúng dùng mấy căn rễ thây chân mà chạy vù vù trên mặt đất.
Quá trình chạy trốn đầy đau thương cùng ác liệt, nhưng tránh trời không khỏi nắng.
Đa số những nhánh cỏ gần các ấu xà đều trúng phải độc thủ. Tan hoang tiêu điều mà trở thành dĩ vãng trong mắt đồng loại.
(Cỏ-kun: đồng chí, ra đi mạnh giỏi!! Anh em cúi chào đưa tiễn!!!
Cỏ-chan: QAQ, mama có biến thái!!!)
Lúc này, ở một nơi xa xa, bóng trắng mờ nhạt kia chứng kiến hết toàn thảy quá trình trên liền có một cảm giác muốn thổ huyết nhè nhẹ đâu đây.
Hắn khuôn mặt tràn đầy dở khóc dở cười mà nhìn năm ấu xà chơi vui đến quên trời đất kia.
Bóng trắng nhịn không được cong cong khóe môi, lắc đầu thở dài một hơi thật nhẹ như có như không.
Năm ấu xà hiện tại đang chạy rộng ruổi trên thảo nguyên rộng lớn.
Chúng nó chạy tới đâu, đồng cỏ xanh rì rào chạy xa xa tới chỗ khác ngay chỉ chừa lại một màu đất nhàn nhạt.
Ăn cũng khá nhiều cỏ cây, các ấu xà dừng lại. Tự động uốn éo bò lại cạnh nhau, sau một hồi rượt bắt chúng nó cũng bắt đầu mệt mỏi rồi.
“Oáp, buồn ngủ quá à!!!” Hắc Sát lười biếng lên tiếng.
“Ừm, mệt thật!!” Phong Vũ lơ đãng mà trả lời.
“Vậy thôi, ngủ ngon!!” Ngữ Ngôn tâm lý ông cụ non lên tiếng.
“Ngủ ngon!!” Mặc Uyên cũng lắc lắc đầu xà của mình mà hồi đáp.
“Ngủ ngon!!” Ngự Thiên cũng nhẹ giọng mà đáp trả.
Năm ấu xà cứ thế mà vô tình chui vào kỳ ngủ đông mà không hay biết.
Chúng nó ăn quá nhiều Tinh thảo, linh lực tụ lại quá nhiều vẫn chưa hấp thụ hết.
Hiện tại chúng buồn ngủ là do linh lực ứ động trong cơ thể chúng quá nhiều nên cần thời gian để luyện hóa.
Nên tất cả ấu xà đều lâm vào ngủ say, mà ngay cả cơ thể chúng đang dần dần thay đổi chúng cũng không nhận biết được.
Các ấu xà vốn là giao long, nhưng lại không phải thuần túy. Hiện tại cơ duyên xảo hợp, các tạp chất xà huyết mạch của chúng đều bị tinh lọc thải ra ngoài cơ thể hết cả.
Sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ lần này, chúng chính thức trở thành năm con giao long chân chính.
Cũng có được huyết mạch truyền thừa của giao long các đời để lại cho hậu bối của mình.
Năm ấu xà ngủ say sưa, trời đánh tụi nó tụi nó cũng không tỉnh. Chơi thật vui cũng thật mệt, ngủ cho đã rồi tính, ai kêu cũng không thèm dậy đâu!!
Gần chỗ năm ấu xà cuộn tròn mà ngủ không có một nhánh cỏ nào dám tới gần.
Các nhánh cỏ sau khi thấy huynh đệ mình lẫm lẫm liệt liệt hy sinh trong mồm của các ấu xà đều phải sinh ra tâm lý bóng ma mất.
Chỉ hận không thể né xa hết mức làm sao có thể tới gần.
Một bóng trắng mờ nhạt của một nam nhân hiện lên bên cạnh năm ấu xà đang ngủ đến chảy nước miếng kia.
Thấy tướng ngủ của năm con ấu xà cùng phản ứng của đám Tinh thảo xung quanh chúng nó.
Hắn cũng không biết mình nên khóc hay nên cười bây giờ. Ánh mắt trong suốt của hắn đảo qua thân ảnh đang ngủ của các ấu xà.
Trong đôi mắt trong suốt thăm thẳm như màn đêm đó của hắn lóe lên một tia sủng nịch nhè nhẹ mà chính hắn cũng không nhận rõ.
Hắn cũng không biến mất như lần trước nữa, mà là ngồi xuống cạnh năm ấu xà, ngẩng đầu lên ngắm nghía bầu trời.
Trong đôi mắt đen đó là một ý tứ hàm súc mà không ai biết đến. Hắn suy nghĩ gì có lẽ chỉ có hắn mới biết mà thôi.