Ngủ cùng Dịch Trạch Duyên?
Nói… Nói đùa gì vậy?!!
Hồi lâu, Lâm Thanh Thanh vẫn không trả lời, vấn đề này thật sự quá xấu hổ, cô nghĩ cũng không dám nghĩ. Không biết có phải Dịch Trạch Duyên nhận ra Lâm Thanh Thanh khó xử không, cuối cùng anh mở miệng nhắc nhở: “Tiểu Uyên, ba đã nói với con, không được dọa mẹ sợ.”
Bạn nhỏ Tiểu Uyên thở dài, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Vâng, con biết rồi.”
Dáng vẻ mất mát đó thật đáng thương, nhưng vấn đề này, Lâm Thanh Thanh quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên cũng không biết an ủi bé như thế nào.
Cũng may cảm xúc của trẻ con tới nhanh mà đi cũng nhanh, một lát sau lại vui vẻ chơi với cô.
Chủ đề này cứ như vậy mà kết thúc, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn luôn cảm thấy không khí xung quanh hình như thay đổi rất nhiều, trở nên mập mờ hơn.
Đồng hồ sinh học của Tiểu Uyên rất chuẩn, đến giờ đi ngủ thì bắt đầu gật gù. Lâm Thanh Thanh dẫn con đi ngủ. Khi đến phòng mình, Tiểu Uyên dừng lại, đang buồn ngủ nhưng vẫn cẩn thận hỏi cô: “Con có thể ngủ với mẹ không?”
Ánh mắt bạn nhỏ sáng lên, chất chứa sự chờ mong. Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, bạn nhỏ như thế này sao cô nhẫn tâm cự tuyệt, nên cũng không suy nghĩ nhiều: “Được.”
Tiểu Uyên vô cùng hưng phấn, kích động nói: “Mẹ chờ con một chút, con đi lấy quần áo và cốc súc miệng.” Nói xong, bé chạy lạch bạch vào phòng.
Sau khi bạn nhỏ rời đi, Lâm Thanh Thanh vô tình quay đầu, liền thấy Dịch trạch Duyên đứng một bên. Lâm Thanh Thanh hơi lúng túng, gật đầu cười nhẹ với anh. Cô nghĩ Dịch Trạch Duyên muốn về phòng, nhưng đợi một lúc anh cũng không đi, Lâm Thanh Thanh càng lúng túng hơn.
“Trẻ con nói không suy nghĩ, em đừng nghe Tiểu Uyên nói lung tung, không có nhân lúc vắng mà sấn tới, càng không có cơ hội cho bất kỳ người nào nhân lúc.”
“A?” Lâm Thanh Thanh ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lại, mới nhớ tới lời Tiểu Uyên vừa nói với cô, có dì sẽ nhân lúc vắng mà sấn tới.
Nếu như mẹ không thân thiết với ba, sẽ có dì nhân lúc vắng mà sấn tới, con không muốn dì khác làm mẹ của con.
Mẹ ngủ cùng ba, ba mẹ các bạn khác đều ngủ cùng nhau.
Thật đúng là…
Sao lại còn cố gắng giải thích chuyện này với cô chứ?
Lâm Thanh Thanh hơi mất tự nhiên, nụ cười cũng không được thoải mái: “Biết… biết rồi.”
Cũng may Tiểu Uyên đi ra rất nhanh, Lâm Thanh Thanh vội giúp con cầm quần áo, sau đó cầm tay bé vọt vào phòng. Cho đến khi cửa đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Lâm Thanh Thanh liền phát hiện khả năng tự lập của bạn nhỏ vô cùng cao, đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, thay quần áo, những điều này hoàn toàn không đáng kể.
Lúc Tiểu Uyên đi tắm, Lâm Thanh Thanh lo bé không tự làm được nên muốn vào giúp, thì nghe tiếng trong phòng tắm vọng ra: “Mẹ không cần vào đâu, con có thể tự tắm được.”
Nằm trên giường, bạn nhỏ cuộn người trong lòng cô, hào hứng cười lách khách gọi: “Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ.” Một tiếng rồi một tiếng, nhớ nhung, ỷ lại.
Bạn nhỏ vẫn chưa tròn bốn tuổi nói với cô như vậy, Lâm Thanh Thanh cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Tất cả trước mắt đều hư ảo, không chân thật lắm. Cô cứ như vậy mà vào ở trong một ngôi nhà xa lạ, cứ như vậy mà trở thành mẹ, thành vợ của hai người nào đó. Giờ phút này, cục thịt nhỏ nép vào ngực Lâm Thanh Thanh, nhắc nhở cô, đây là con trai mình.
Thật sự là quá khó để tin.
Lâm Thanh Thanh hôn đầu Tiểu Uyên, ôm bé thật chặt. Cô hỏi: “Tiểu Uyên, trước đây mẹ rất quá đáng, đối xử với con không tốt, con thật sự không trách mẹ chút nào sao? Còn thân thiết với mẹ như thế?”
Dịch Trạch Duyên nói cô ghét con mình, cho nên giống như trong đoạn ký ức đó, cô kháng cự con đến gần, tổn thương con, chắc cũng không phải chỉ có nguyên chuyện này. Thế nhưng, bạn nhỏ lại không sợ, ngược lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế để tới gần cô.
Giọng Tiểu Uyên dễ thương đầy hơi sữa vang lên: “Con sẽ không trách mẹ. Ba ba nói mẹ có chuyện không vui nên mới như thế. Con muốn làm cho mẹ vui vẻ, ba ba cũng nghĩ cách để mẹ vui, về sau mẹ không được buồn có được không?”
Không biết tại sao, đột nhiên Lâm Thanh Thanh cảm thấy như có một cỗ chất lỏng ấm áp rót vào trong lòng, khiến cô có cảm giác như đang được cả thế giới yêu thương, tất cả lỗ chân lông đều thoải mái, thư giãn mở ra. Cảm giác này vốn phải khiến cho người ta vui vẻ hưởng thụ, nhưng không biết vì sao, sâu trong đáy lòng Lâm Thanh Thanh lại tràn ngập chua sót, khổ sở.
Chỉ là hi vọng cô không buồn, chỉ là hi vọng cô vui vẻ.
Chỉ là yêu cầu đơn giản như vậy mà thôi.
Rốt cuộc trước đây cô đã làm gì?
Mũi Lâm Thanh Thanh chua xót khó chịu, cô yêu thương xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Uyên đồng ý: “Được, sau này mẹ sẽ không buồn nữa.”
Mẹ sẽ không buồn, sẽ không phớt lờ con, mẹ sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt, sẽ không để con tổn thương, sẽ không để con trốn sau lan can chỉ để nhìn mẹ từ xa.
Ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh lại thì bảo bối đã không còn trên giường. Nghĩ đến khả năng tự lập của bé, Lâm Thanh Thanh cũng không lo lắng nữa.
Cô đi xuống lầu, trên cầu thang nghe được tiếng hai cha con ngồi trong phòng khách nói chuyện.
Chỗ Lâm Thanh Thanh đứng là góc khuất, bọn họ không nhìn thấy cô, cô cũng không nhìn thấy, nhưng lại có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện.
Nghe thấy bạn nhỏ Tiểu Uyên nói: “Ba ba biết không, người mẹ rất thơm, rất mềm, rất dễ chịu, con ôm mẹ một lúc liền ngủ thϊếp đi. Nếu như ba được ôm mẹ, ba cũng sẽ một lúc liền ngủ thϊếp đi.”
Nghe nói như thế, Lâm Thanh Thanh cảm thấy như có một trận sóng đánh vào mặt cô, khuôn mặt lập tức đỏ lên. Bạn nhỏ này nói rất ngây thơ hồn nhiên, không biết người nghe có bao nhiêu suy nghĩ.
Lâm Thanh Thanh không nhìn thấy Dịch Trạch Duyên, đương nhiên cũng không nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này, chỉ nghe thấy anh ho khan một hồi. Bạn nhỏ hình như rất hưng phấn, nói tiếp: “Mẹ còn nói với con rất nhiều, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe để ru con ngủ. Trước đây mẹ chưa từng như vậy. Ngày mai con còn muốn ngủ cùng mẹ nữa, để mẹ kể cho con tiếp chuyện chưa kể xong, đến đoạn con sói tới, ba biết không? Chính là lúc trước có…. Bla Bla…”
Sau đó Dịch Trạch Duyên khả năng là không chịu nổi, ngắt lời: “Sao con lại lải nhải giống mẹ con rồi?”
Lúc này, mẹ Dịch Bắc Uyên đang đứng trên cầu thang, Lâm Thanh Thanh: “? ? ?”
“Có muốn ba giúp con nói cho mẹ, thật ra con đã có bộ ghép hình cậu bé người rừng rồi không?”
Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên nghe xong vội nói: “Ba ba đừng nói.” Nói xong, hình như sợ bị người khác nghe được, còn nhỏ giọng xuống: “Ba đừng nói cho mẹ được không?”
Dịch Trạch Duyên không trả lời bạn nhỏ, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Lúc đầu muốn xuống cầu thang, nhưng khi nghe như vậy, Lâm Thanh Thanh không biết có nên đi xuống hay không, hiện giờ xuống dưới hẳn sẽ rất xấu hổ, Dịch Trạch Duyên sẽ xấu hổ, con trai cũng sẽ xấu hổ.
Được rồi, cô vẫn nên đợi một lúc rồi xuống sau.
Thì ra bảo bối đã có bộ ghép hình cậu bé rừng xanh, nhưng cô lại không biết, bé chơi cùng cô mà vẫn tỏ vẻ rất hưng phấn.
Cái bạn nhỏ này, sao lại ấm áp như vậy chứ? Ấm áp khiến lòng cô khó chịu, mũi cũng ê ẩm.
Lâm Thanh Thanh về lại phòng ngồi một lúc, lúc đi xuống hai cha con đã rời đi.
Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Thanh Thanh nhớ đến trên lầu mình còn có một phòng làm việc, nên muốn đi xem một chút. Phòng làm việc rất rộng, chính giữa đặt một chiếc dương cầm, trống đặt ở góc tường, trên tường treo sáo dọc và sáo bầu.
Trên mặt đất bản nháp rơi lả tả, cô nhặt lên nhìn, đều là bản nháp âm nhạc lộn xộn, hẳn là cô viết trước đây. Lâm Thanh Thanh thử gảy một cái, giọng điệu chính khá hay, nhưng hợp âm hơi tệ, khiến người khác cảm nhận thấy sự nóng nổi, oán giận gay gắt.
Dù sao hiện giờ cũng không có chuyện để làm, dứt khoát thay đổi hợp âm ổn định lại một chút.
Cửa phòng làm việc không đóng, trong nhà cũng chỉ có cô và dì giúp việc. Dì giúp việc lại làm việc ở dưới lầu, nên Lâm Thanh Thanh cũng không đóng cửa. Không biết từ lúc nào, Dịch Trạch Duyên đã xuất hiện ở cửa ra vào.
Dịch Trạch Duyên ở công ty ngẩn người, ngồi xuống liền muốn về nhà. Cuối cùng, anh dứt khoát không chống lại mình nữa, an bài công việc xong liền quay về nhà. Anh trở về, đi qua phòng làm việc của cô liền thấy Lâm Thanh Thanh đang bận rộn bên trong, nhưng lần này cô không nổi điên, làm nhạc cụ vang lên những âm thanh động trời, mà yên tĩnh ngồi trước đàn dương cầm, tô tô vẽ vẽ lên bản thảo.
Lông mày cô nhíu lại, hình như đang suy nghĩ. Lông mày của Lâm Thanh Thanh rất mỏng, cong lên, uốn lượn thành một hình rất đẹp. Làn da cô rất trắng, không phải trắng nhợt mà là sáng bóng. Cô rất chuyên tâm, nhắm mắt lại, đầu ngón tay lướt qua phím đàn, âm thanh dễ nghe phát ra từ những ngón tay cô. Cả khuôn mặt Lâm Thanh Thanh ngập tràn sức sống, giống như trời xanh bên ngoài cửa sổ biến thành tươi đẹp, không khí cũng phảng phất hương vị ngọt ngào của mùa xuân.
Lâm Thanh Thanh bận bịu quên thời gian, nhập tâm không chú ý xung quanh, nên khi Dịch Trạch Duyên đứng ở cửa, cô cũng không nhận ra. Cho đến khi cổ có chút đau nhức, cô vặn vẹo cổ thả lỏng mới nhìn thấy người đàn ông sững sờ đứng ở cửa.
Đột nhiên nhìn thấy, Lâm Thanh Thanh giật nảy mình.
“Anh… Tại sao anh lại về?”
Dịch Trạch Duyên trầm mặc một lúc mới nói: “Trong công ty không có chuyện quan trọng nên về. Em bận tiếp đi, anh không quấy rầy nữa.”
Sau khi Dịch Trạch Duyên rời đi, Lâm Thanh Thanh cũng không làm tiếp được lâu. Cô xuống lầu, liền nhìn thấy Dịch Trạch Duyên đang đứng bên cửa sổ phòng khách gọi điện thoại. Trên khay trà phòng khách đặt một hộp bánh chà bông nhỏ [1], cô rất thích ăn loại điểm tâm này, nhất là bơ và nhân bên trong.
[1] 肉松 : bánh chà bông: là một loại thức ăn khô được chế biến từ thịt lợn nạc, thịt gà bỏ xương và da, cá rút xương, bỏ da hoặc tôm to bóc vỏ, bỏ đầu, có xuất xứ từ Trung Quốc. (Giống như bánh ruốc á)
cooky-recipe-cover-r43511
Trước đó không có, chẳng lẽ anh mua về sao?
Dịch Trạch Duyên gọi điện thoại xong, vừa quay đầu liền thấy ánh mắt Lâm Thanh Thanh chăm chú nhìn vào hộp bánh chà bông nhỏ, liền nói với cô: “Mua cho em.”
Đúng là mua cho cô.
Nếu cố ý mua về nhà cho cô, không ăn thì sẽ làm anh mất mặt, đương nhiên là cô cũng rất muốn ăn.
Cô đi qua mở hộp ra, lấy ra một cái nhẹ nhàng cắn, rất ngọt rất mềm, bên trong có bơ nồng đậm lại trơn nhẵn. Hương vị ngọt ngào chảy vào trong dạ dày, thật sự khiến người ta thỏa mãn.
Dịch Trạch Duyên thấy cô bắt đầu ăn liền sửng sốt.
Cô ngoan ngoãn ngồi đó, bàn tay cầm bánh gatô, giống như sóc nhỏ từng ngụm cắn xuống, hai má phồng lên.
Anh đứng bên cạnh nhìn cô, một lúc sau vẫn chưa rời đi. Lâm Thanh Thanh liếc qua liền bắt gặp ánh mắt anh, động tác ăn dần dần trở nên cứng nhắc.
Tại sao anh còn chưa đi, nhìn cô chằm chằm làm gì, nhìn như vậy khiến người ta rất xấu hổ, muốn ăn tiếp cũng không được, không ăn cũng không được.
Cuối cùng, Lâm Thanh Thanh thật sự không chịu được ánh mắt anh nhìn mình như tội đồ, cẩn thận cầm một miếng bánh thịt bảo bối đưa cho Dịch Trạch Duyên, dò hỏi: “Anh muốn ăn không?”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Dịch Trạch Duyên ngồi xuống đối diện cô, cười nói: “Anh không ăn.”
Không ăn còn nhìn cô làm gì? Thật kỳ quái.
“Đây là lần đầu tiên em ăn đồ anh mua cho em.”
Lâm Thanh Thanh nhìn Dịch Trạch Duyên, ý cười trên mặt anh vẫn còn nguyên, nhưng không biết vì sao cô lại có cảm giác trong giọng nói đó chứa hương vị đau xót đáng thương.
Đây là lần đầu tiên em ăn đồ anh mua cho em.
Giống như đồ ăn anh mua cho cô ghê tởm cỡ nào.
Lâm Thanh Thanh hoàn toàn bị hoảng sợ.
Không chỉ bởi vì giọng nói của anh.
Quan hệ của bọn họ rất xấu? Ngay cả đồ ăn anh mua cô cũng không ăn?
Bọn họ rốt cuộc có ân oán gì, vì sao quan hệ lại gay gắt như vậy?
“Em mạo muội hỏi một chút, trước kia có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?” Nếu không thì sao cô lại ghét anh như vậy chứ?
Mặc dù anh cười, nhưng cô vẫn cẩn thận hỏi.
Anh nghe xong, sắc mặt cũng không biến đổi nhiều, chỉ đơn giản nói: “Nếu như nói anh một mực không đồng ý ly hôn thì cũng coi như là vậy.”
“…”
Anh một mực không đồng ý ly hôn mà cô liền chán ghét anh? Còn có, nếu cô đã muốn ly hôn, vậy tại sao anh lại không đồng ý? Cô không nghĩ một người đàn ông đẹp trai thông minh, có gia thế, có sự nghiệp, nhiều tiền như vậy mà não lại chỉ chứa tình yêu.
“Vì sao anh không đồng ý ly hôn?” Cô hỏi dò.
Anh trầm mặc một hồi rồi nói: “Ly hôn thì Tiểu Uyên làm sao?”
Cũng đúng. Cô không phải một người mẹ tốt, nhưng người ta lại muốn làm một người ba tốt.
Nếu như chỉ bởi vì Dịch Trạch Duyên không đồng ý ly hôn liền ghét anh, như vậy thì trước đây cô quả thực có hơi quá đáng, bất kể chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến con nhỏ, không phải sao? Anh suy nghĩ cho con trai, không đồng ý ly hôn cũng không sai.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy, coi như cô và Dịch Trạch Duyên không có tình cảm, nhưng dù sao anh vẫn là ba, cô vẫn là mẹ. Vì con trai, quan hệ giữa bọn họ coi như hợp tác, chuyện trước kia không so đo nữa, về sau ở chung thật tốt là được.
Cho nên, cô cố gắng cười với anh, thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, bánh gato anh mua ăn rất ngon.”
Dịch Trạch Duyên cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
Anh hơi hoảng hốt nhìn nụ cười của cô. Mắt Lâm Thanh Thanh rất đẹp, khiến nụ cười của cô cũng lộ ra vẻ đẹp trong sáng.
“Dịch Trạch Duyên, anh cách xa tôi một chút.”
“Dịch Trạch Duyên, anh cút cho tôi.”
Chán ghét, phẫn nộ, lạnh lùng, đây là thái độ nhất quán [2] cô đối với anh.
[2] 贯: Nhất quán: Trước sau như một, không thay đổi.
Nhưng bây gờ, cô ăn đồ ăn anh mua, còn cười với anh.
Giống như móng vuốt mềm mại cào vào tim anh.
Dịch Trạch Duyên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác này… quả thực…