Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Thanh ngồi yên một lúc, vốn dĩ còn đang chửi Dịch tiên sinh không thèm dỗ ngon dỗ ngọt với mình, không biết thế nào, sau đó lại không nhịn được nghĩ đến những chuyện điên cuồng của hai người. Một đêm điên cuồng, sáng hôm sau lại tiếp tục điên, như vậy còn không tính, buổi tối lại tiếp tục điên, ngượng chết người ta rồi.
Tề Kỳ không nhịn nổi nữa, ném cái gối vào người Lâm Thanh Thanh, mắng: “Hơn nửa đêm còn không ngủ, ở đó cười ngây ngô cái gì?”
Lâm Thanh Thanh cũng cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, Mạc Khanh Nhan người ta vừa mới thất tình.
Tề Kỳ nhìn Mạc Khanh Nhan ngủ, lại nhìn về phía Lâm Thanh Thanh, thở dài một tiếng: “Đúng là tuổi yêu đương.”
Lâm Thanh Thanh nói: “Nói vậy cứ như là chị không phải đang tuổi yêu vậy, không phải chị cũng độc thân sao?”
Tề Kỳ lắc đầu: “Chị không muốn đàn ông, hiện giờ chỉ muốn kiếm tiền mua tϊиɦ ŧяùиɠ – sinh một đứa bé, về sau lại kiếm tiền nuôi nó, đời này cứ như vậy thôi.”
“Chị không định tái hôn sao?”
Tề Kỳ nói: “Người sống trên đời không nhất định phải kết hôn mà.”
Lâm Thanh Thanh đồng ý gật đầu, cảm thấy cô ấy nói rất đúng, chỉ cần mình vui vẻ thì có thể lựa chọn làm bất cứ điều gì mình thích.
Sáng hôm sau, hai người lên máy bay trở về. Cuối cùng cảm xúc của Mạc Khanh Nhan cũng khá lên một chút. Hôm qua, cô ấy uống rượu nên nói với cô và Tề Kỳ một chút chuyện của mình và Xương Kỳ, tổng kết lại chính là chuyện đau lòng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, thấy cảm xúc của cô ấy ổn định hơn, hai người cũng không nhắc lại nữa.
Đi đến bên dưới phòng làm việc, Lâm Thanh Thanh nhận ra có một đám phóng viên và fan hâm mộ đang ngồi chờ ở đó.
Lâm Thanh Thanh thấy thế, trong lòng ập đến dự cảm không tốt, không phải cha nội kia lại đến chứ?
Hiện giờ Mạc Khanh Nhan là người của công chúng, Lâm Thanh Thanh sợ bị phóng viên nhận ra sẽ rất phiền phức, liền dẫn cô ấy vào thang máy khác.
Mạc Khanh Nhan không hề có tinh thần, sau khi trở lại phòng làm việc, Lâm Thanh Thanh bảo cô ấy đi nghỉ ngơi trước. Phòng làm việc này vốn là hai tầng, bởi vì hiện giờ không có nhiều người nên chỉ dùng một tầng, bên trên còn một tầng nữa, Lâm Thanh Thanh liền bố trí thành một cái nhà trọ nhỏ, sắp xếp cho Mạc Khanh Nhan ở lại nơi này.
Sau khi Mạc Khanh Nhan đi nghỉ, Lâm Thanh Thanh liền tìm Mộc Tùng, không ngờ cô còn chưa mở miệng, Mộc Tùng đã chỉ vào phòng khách.
Lâm Thanh Thanh chửi thầm một câu trong lòng, sau đó mới đi đến phòng khách gõ cửa, bên trong lên tiếng, Lâm Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Tiêu Bạch ở bên trong.
“Chào bà chủ Lâm.” Vẫn là lễ phép cúi chào, gập người chín mươi độ.
Lâm Thanh Thanh cố gạt ra một nụ cười: “Tiêu tiên sinh đến có chuyện gì không?”
“Tôi mới sáng tác một bài hát, bà chủ Lâm có muốn nghe một chút không, tôi cam đoan bà chủ Lâm sẽ hài lòng.”
Cho dù hài lòng cô cũng không muốn nhận cha nội này để khiến mình phiền phức thêm.
Lâm Thanh Thanh khách sáo nói: “Rất xin lỗi Tiêu tiên sinh, phòng làm việc của chúng tôi đã đủ người, hiện giờ chỉ một mình Mạc Khanh Nhan chúng tôi đã rất bận rồi, cho nên thực sự không có cách nào, tôi còn phải làm việc, mời Tiêu tiên sinh về cho.”
Lâm Thanh Thanh nói xong liền trở lại phòng, đóng cửa khóa lại, cha nội kia ở bên ngoài không được tiếp, nên chắc ở lại cũng không tiện.
Tiêu Bạch hơi nhụt chí, xem ra hôm nay lại một chuyến tay không, anh ta đang muốn vỗ mông rời đi, thì nhận được điện thoại. Tiêu Bạch nhận, nghe thấy người đầu bên kia nói: “Tôi nhìn thấy cô ấy đi vào, cậu có nhìn thấy cô ấy không?”
Lúc này Tiêu Bạch đã đi ra khỏi phòng khách, ánh mắt nhìn lướt qua trong phòng làm việc, không thấy cô, ánh mắt lại hướng lên cầu thang. Tiêu Bạch trầm tư một lúc, cúp điện thoại đi lên.
Mạc Khanh Nhan tắm xong, đang muốn nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô tưởng người trong phòng làm việc, không nghĩ nhiều kéo cửa ra, liền thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng ở cửa, cửa mở, người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên.
Mạc Khanh Nhan nhíu mày, thấy người đàn ông chăm chú nhìn mình, môi cong lên cười: “Con nhóc chết tiệt này, lâu rồi không gặp, còn nhận ra anh không?”
Mạc Khanh Nhan đang muốn gọi người, nhưng anh ta không đợi cô mở miệng đã lập tức lách người đi vào, tay đóng cửa lại, Mạc Khanh Nhan lạnh mặt hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Nếu anh nói anh đến để xin lỗi, em tin không?”
“Không cần xin lỗi tôi, anh lập tức đi ra ngoài cho tôi.”
“Xin lỗi, là anh sai.”
“…”
Mạc Khanh Nhan nhíu mày. Nói thật, câu xin lỗi này của anh ta đúng là khiến cô kinh hãi, thiếu gia Tiêu Bạch sống an nhàn suиɠ sướиɠ thế mà lại nói xin lỗi với cô.
Mạc Khanh Nhan thậm chí còn hoài nghi anh ta đang trêu cô. Cô cẩn thận nhìn biểu cảm của anh ta, anh ta nói rất chân thành, không hề chế giễu, không hề châm chọc, rất chân thành nói xin lỗi cô.
Nhưng Mạc Khanh Nhan lại lắc đầu, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đi ra ngoài.”
Trong lòng Tiêu Bạch khó nén được tổn thương, anh ta vội hỏi: “Em có thể tha thứ cho anh không? Mấy năm nay, anh vẫn luôn tìm em.”
Mạc Khanh Nhan cảm thấy rất mệt mỏi, hiện giờ trong đầu cô đều là người đàn ông kia, anh ôm đứa bé, đứng bên cạnh anh là một người phụ nữ.
“Anh ra ngoài đi, tôi rất mệt.”
Cô vừa dứt lời, dường như Tiêu Bạch không thể kiềm chế được, kéo lấy tay ôm cô vào ngực, giọng nói khó nén được kích động: “Xin lỗi, anh thực sự biết mình sai rồi, lúc trước anh không hiểu chuyện làm tổn thương em rất nhiều, về sau anh sẽ từ từ đền bù cho em, có được không? Xin lỗi Khanh Nhan, mấy năm nay anh tìm em thật vất vả.”
Mạc Khanh Nhan như bị đâm một nhát, đột nhiên cô đẩy anh ta ra, vẻ mặt không dám tin. Cô thực sự không ngờ Tiêu Bạch lại nhào tới ôm cô, cô không biết cuối cùng anh ta phát điên gì nữa.
Mạc Khanh Nhan hơi sợ, cô mở cửa chạy xuống dưới. Mấy người Lâm Thanh Thanh nghe thấy tiếng động liền chạy đến nhìn, thì thấy Mạc Khanh Nhan đang hấp tấp chạy xuống, mà Tiêu Bạch đuổi theo sát sau lưng cô ấy.
“Mau ngăn anh ta lại, anh ta quấy rối em.”
Lâm Thanh Thanh, Tề Kỳ, Mộc Tùng: “…”
Mộc Tùng phản ứng lại rất nhanh, gọi bảo vệ đi lên, Lâm Thanh Thanh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện đó… mấy người đừng lo lắng, tôi và cô ấy quen nhau.”
“Quen?” Chuyện này nằm ngoài dự kiến của Lâm Thanh Thanh, cô liền quay đầu nhìn Mạc Khanh Nhan: “Em biết anh ta sao?”
“Biết thì biết, nhưng mà không quen.”
Động tác của bảo vệ cũng rất nhanh, Mộc Tùng chỉ huy bọn họ khống chế Tiêu Bạch, sau đó nói với Lâm Thanh: “Báo cảnh sát đi.”
“Báo cảnh sát?” Rõ ràng Tề Kỳ không đồng ý: “Hai người này đều là người của công chúng, làm lớn chuyện vậy không tốt đâu.”
Mộc Tùng rất kiên định: “Báo cảnh sát.”
Lâm Thanh Thanh tin năng lực xử lý quan hệ xã hội của Mộc Tùng, lập tức lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Một lát sau, cảnh sát đến, mà lúc này Lâm Thanh Thanh mới biết rõ mọi chuyện từ miệng Mạc Khanh Nhan.
Thì ra lúc trước động đất, cả nhà Mạc Khanh Nhan đều gặp nạn, về sau có một gia đình khá giả nuôi dưỡng cô ấy. Thật ra cũng không tính là nuôi dưỡng, bởi vì khi đó Mạc Khanh Nhan đã hơn mười tuổi, qua tuổi được nuôi dưỡng, coi như là sống nhờ gia đình kia. Ba mẹ nuôi đối với cô rất tốt, nhưng con trai nhà đó lại là một tiểu bá vương khốn nạn.
Tiểu bá vương Tiêu Bạch vô cùng ghét cái người Mạc Khanh Nhan ăn nhờ ở đậu này, thỉnh thoảng còn châm chọc vài ba câu. Như vậy thì không nói làm gì, thỉnh thoảng còn bày trò đùa dai trêu cợt cô. Có lần, hai người ầm ĩ một trận, Tiêu Bạch nói với cô rất quá đáng, trong cơn tức giận, Mạc Khanh Nhan liền rời đi, từ đó không trở về nữa.
Thế nhưng người luôn châm chọc nói móc cô Mạc Khanh Nhan lại bắt đầu tìm cô ấy khắp nơi, đương nhiên anh ta chỉ nói là ba mẹ nhờ mình tìm.
Cảnh sát xem tình huống, thấy hai người này đều biết nhau, mà Tiêu Bạch cũng không làm ra hành động gì quá khích, cho nên chỉ phạt tiền và giáo dục bằng miệng với Tiêu Bạch.
Từ cục cảnh sát đi ra đã là xế chiều, Lâm Thanh Thanh về phòng làm việc nói một tiếng, sau đó đi thẳng đến tập đoàn Dịch Thành tìm Dịch Trạch Duyên.
Bên ngoài phòng làm việc của Dịch Trạch Duyên chỉ có thư ký, cô ấy nói cho cô tổng giám đốc đang họp. Không có cách nào, Lâm Thanh Thanh đành phải vào văn phòng chờ, nhưng lại cố ý bảo thư ký không được nói cho Dịch Trạch Duyên biết cô đến, cô muốn làm anh ngạc nhiên. Thư ký biết thân biết phận, đương nhiên lập tức đồng ý.
Lâm Thanh Thanh trốn trong nhà vệ sinh. Đã một ngày không gặp, không biết Dịch Trạch Duyên thấy cô đột nhiên xuất hiện có vui vẻ không nhỉ? Lâm Thanh Thanh đợi một lát thì cửa mở ra, cô muốn nhảy ra ngoài, nhưng đột nhiên cô nghe thấy người bên ngoài nói một câu, là giọng Hoắc Nhất, anh ta nói: “Tổng giám đốc thật sự muốn hợp tác với Minh gia sao? Minh gia va Tưởng gia, Tần gia đều có quan hệ, lần trước ở tiệm cơm của Lâm tiểu thư…”
Nghe Hoắc Nhất nói vậy, Lâm Thanh Thanh liền nghĩ đến, Hoắc Nhất nói Tưởng gia, Tần gia chính là chỉ nhà Tưởng Như Yên và Tần Bách Luân. Dịch Trạch Duyên lựa chọn hợp tác cùng nhà có quan hệ với hai nhà này, vậy cũng là muốn có ý ngoại giao với hai nhà họ, nhưng mà lần trước Tưởng Như Yên rõ ràng còn ức hϊếp chị…
Dịch Trạch Duyên nói: “Trên thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, sở dĩ kết giao chẳng qua cũng chỉ vì ràng buộc lợi ích mà thôi. Đừng nhìn ba nhà này quan hệ có quan hệ rất tốt, thực ra đã sớm phòng bị lẫn nhau rồi, nhất là sau khi Tưởng gia và Tần gia kết thông gia, đương nhiên Minh gia sẽ có cảm giác bị cô lập. Lúc này, Minh gia cần người kéo lên mới cân bằng được với Tưởng gia và Tần gia, mà người kéo lên này dĩ nhiên là tôi.”
Anh nói rất chậm, Lâm Thanh Thanh ngó đầu ra ngoài nhìn, thấy lúc này anh đang đứng bên cạnh bàn, một tay đút túi, một tay cầm bút máy. Anh dựng đứng bút trên mặt bàn, nhưng không cần bằng tốt nên không đứng được, dựng lên mấy lần đều thất bại, nhưng mà anh không hề hoang mang, vô cùng kiên nhẫn, đổ xuống lại tiếp tục.
Dịch Trạch Duyên vẫn tiếp tục: “Một khi Minh gia ôm được sẽ đi khiêu khích, mà Tưởng gia, Tần gia nhìn thấy Minh gia liên kết với người khác đương nhiên cũng sinh ra hoài nghi, chúng ta ở giữa sẽ giúp châm ngòi ly gián, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mâu thuẫn tiềm ẩn nhiều năm giữa ba nhà này. Trên thương trường, làm kẻ thù thì đã đành, huống chi giống như bọn họ, một khi bất hòa thì chính là mày sống tao chết, đến lúc đó, chúng ta không đánh mà thắng, ngư ông đắc lợi.”
Hoắc Nhất gật đầu: “Vẫn là tổng giám đốc nghĩ đường dài.”
Trải qua mấy lần thử, chiếc bút máy kia cuối cùng cũng đứng được trên bàn, dường như anh rất hài lòng, khóe môi nở nụ cười, nhưng không phải nụ cười nho nhã cưng chiều như khi đối diện với cô, nụ cười của anh mang theo cảm giác lạnh băng. Trong văn phòng, dù nhiệt độ điều hòa rất phù hợp, nhưng không hiểu sao Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Tưởng gia thực sự quá kiêu ngạo, tôi phải dạy cho bọn họ làm người là như thế nào.”
Tựa như anh đang thì thầm kể lại một câu chuyện đơn giản, thế nhưng kết hợp với nụ cười lạnh lùng kia, câu này rất giống như bản cáo trạng tuyên bố tử vong, người đi theo anh một thời gian dài như Hoắc Nhất cũng vô thức rùng mình một cái.
Dịch Trạch Duyên giao việc xong, Hoắc Nhất liền đi ra, trong văn phòng chỉ còn Dịch Trạch Duyên và Lâm Thanh Thanh trốn trong nhà vệ sinh.
Lâm Thanh Thanh đã hoàn toàn bị sự lạnh lẽo u ám trên người Dịch Trạch Duyên làm kinh hãi, nhất thời quên phải ra ngoài. Cô thấy Dịch Trạch Duyên dùng nhón trỏ bắn cái bút máy khó khăn lắm mới dựng được kia ra, lạch cạch một tiếng, bút máy đổ xuống bàn, lộc cộc lộc cộc lăn mấy vòng sau đó dừng lại.
Xung quanh quá yên tĩnh, lại thêm không khí căng cứng, tiếng động đột nhiên vang lên dọa Lâm Thanh Thanh vô thức run lên. Cô thấy bỗng nhiên Dịch Trạch Duyên quay đầu nhìn về phía này, ánh mắt sắc bén mà lạnh lẽo, hoàn toàn khác xa so với Dịch tiên sinh ôn nhu mà cô quen.
Thật ra cũng không đáng sợ lắm, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn vội vàng rụt đầu, trái tim phanh phanh đập nhanh. Cô nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, liền biết Dịch Trạch Duyên đi tới.
Lâm Thanh Thanh vội vàng điều chỉnh hơi thở, đang chuẩn bị ra ngoài, thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, thân hình cao lớn của Dịch Trạch Duyên đứng ở cửa.
Lúc này, toàn thân anh đang ở trạng thái tấn công, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh như băng, tựa như một giây sau sẽ dùng lực nắm cổ cô. Sau khi nhìn thấy cô, anh sững người lại, trạng thái tấn công biến mất lập tức, sắc mặt cũng như được gió mát thổi qua, băng tuyết lập tức tan ra, ánh nắng ấm áp.
“Sao em lại ở đây?”
Anh hỏi, người đàn ông trước mặt cô lại là Dịch Trạch Duyên quen thuộc, ôn nhu, cưng chiều, mê người.
Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi: “Ban đầu em muốn làm anh kinh ngạc, nhưng xem ra không làm được, lại còn bị anh hiểu lầm thành lưu manh đột nhập vào.”
“Xin lỗi, dọa em rồi sao?”
Hình như anh trầm tĩnh lại, hai tay tùy ý đút trong túi quần, nhưng ngón tay đã từ từ nắm chặt.
“Vẫn còn tốt.”
Ánh mắt dịu dàng tràn ngập ý cười rơi trên người cô, nhưng lại không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt Lâm Thanh Thanh: “Vừa rồi anh nói chuyện với Hoắc Nhất, em cũng nghe được rồi?”
“Nghe được.”
“Thất vọng không?”
“…”
Tựa như chỉ thuận miệng hỏi một chút, lại tựa như đang nói đùa, nhưng hai tay trong túi quần anh càng nắm chặt hơn.
“Biết được thật ra anh cũng không tốt như vậy, ngược lại còn làm chuyện ngầm sau lưng, có phải em thất vọng với người chồng như anh không?”
Vẫn là giọng điệu giống như đang nói đùa, mà trên mặt anh cũng mang theo ý cười, nhưng Lâm Thanh Thanh lại mơ hồ cảm nhận được giọng anh hơi căng thẳng. Cô nhìn thoáng qua túi quần của anh, túi quần âu phục bằng phẳng đã uốn lên một vòng.
Lâm Thanh Thanh theo bản năng đưa tay lên, chạm vào liền đụng phải nắm đấm căng cứng, cô giật nảy mình. Hình như anh cũng không ngờ cô sẽ bắt lấy tay mình, lập tức muốn rút tay ra, nhưng chỉ cứng nhắc đứng yên, sau một lát liền trấn tĩnh lại.
Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt của anh không thay đổi nhiều, vẫn cười dịu dàng như thế, chờ câu trả lời của cô.
Anh đang sợ cô thất vọng sao? Nhìn như rất bình tĩnh, nhưng lại căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.
Nói thật, vừa nhìn thấy Dịch Trạch Duyên như thế cô cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn hơi sợ, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt cô, khi anh đối diện với cô, cô biết anh chính là Dịch Trạch Duyên của cô, là Dịch Trạch Duyên cô yêu.
Lâm Thanh Thanh kéo tay anh từ trong túi quần ra rồi nắm lấy, cười với anh nói: “Em không biết, thương trường như chiến trường, nơi phức tạp như vậy ai có thể gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn? Huống chi, trên đời này không phải ai cũng là người tốt. Trong mắt em, Dịch tiên sinh là một người chồng, người cha tốt. Bởi vì cái chết của anh trai Trình Nhân mà anh canh cánh trong lòng, chăm sóc chu đáo với người nhà họ, điều này có thể nhìn ra anh là một người ngay thẳng có trách nhiệm. Cho nên, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp như phóng hỏa gϊếŧ người thì trong mắt em, anh vẫn là người đàn ông tốt.”
Dịch Trạch Duyên hơi hoảng hốt, anh ngơ ngác nhìn người con gái trước mặt, nửa ngày không phản ứng. Thì ra cô cũng không ngại, không ghét bỏ anh dơ bẩn u tối.
Lục Văn Thiến đã từng nói với anh, anh và Lâm Thanh Thanh ở hai thế giới khác biệt. Mặc dù anh tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cô và anh đúng là khác biệt. Từ nhỏ anh đã mưu mô tranh đoạt quyền lợi cùng người khác, từ nhỏ anh đã biết phải lớn mạnh và nham hiểm mới tồn tại được. Nhưng còn cô, cô sống trong một thế giới tốt đẹp, là người tốt trong thế giới tốt đẹp ấy, khi quen biết cô, anh mới biết thì ra trên đời này còn có người như vậy.
Cô là tín ngưỡng của anh, là tinh thần của anh, dù về sau người cô toàn là gai, nhưng cũng không thể làm mất những điều tốt đẹp mà cô mang đến cho anh.
Mặc dù nhìn anh rất tự tin lớn mạnh, nhưng rất nhiều khi ở trước mặt cô, anh vô cùng tự ti, sợ cô sẽ ghét mình, sợ cô sau khi biết anh là hạng người gì sẽ rời khỏi anh, rất sợ cô sẽ cảm thấy cô và anh là người của hai thế giới khác biệt.
Nhưng hiện giờ cô nói cho anh biết, cô cũng không ngại, cô nói anh là người chồng, người cha tốt.
Một giây trước còn lo lòng cô sẽ tồn tại ngăn cách, chôn sâu xuống đáy lòng, từ đây sẽ đề phòng anh, xa cách anh, nhưng lại không ngờ rằng cô sẽ nói không quan tâm, còn nắm lấy tay anh.
Niềm vui sướng to lớn và thoải mái ập đến, anh giữ chặt tay cô kéo cô đến trước mặt, khom người ôm cô lên.
Ôm cô ngồi xuống ghế sofa, để cô dạng chân trên người anh. Anh cố nén cười hôn liên tục lên trán Lâm Thanh Thanh, nói: “Sao anh có thể làm chuyện phóng hỏa gϊếŧ người được? Anh có gia đình, có vợ và con trai, anh có lỗi lo lớn như thế, nào có dũng khí đi làm mấy chuyện này đây?”
Lâm Thanh Thanh ôm lấy cổ anh, cười nói: “Sao lại không được.” Cô dùng ngón tay điểm vào chóp mũi anh: “Lo lắng vớ vẩn.”
Đúng vậy, là anh lo lắng vớ vẩn.
Cô còn nói thêm: “Em yêu anh như thế, sao có thể bởi vì anh không tốt một chút mà không thương nữa chứ.” Nói xong cô còn cúi đầu, thẹn thùng nói: “Anh chính là nam thần của em.”
“Nam thần?” Nói thật, Dịch Trạch Duyên bị hai chữ này làm cho kinh hãi: “Anh trở thành nam thần của em?”
Lâm Thanh Thanh bắt đầu ngại ngùng, cô ôm eo Dịch Trạch Duyên, chôn mặt vào trong lồng ngực anh. Dịch Trạch Duyên nhìn cô gái chôn đầu trong ngực mình, vốn dĩ đang hoảng hốt cuối cùng cũng hoàn hồn.
Anh là nam thần của cô? Anh vậy mà trở thành nam thần của cô?
Người con gái vì anh nói không ly hôn mà ầm ĩ đến long trời lở đất, vậy mà giờ ngượng ngùng nói cho anh biết anh là nam thần của mình? Tại sao cô có thể gọi anh ngọt ngào như thế?
Dịch Trạch Duyên nắm cằm cô, buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đuôi lông mày anh ngập tràn ý cười, tâm tình nhìn qua rất tốt: “Đến đây tìm anh sao lại còn trốn vào nhà vệ sinh?”
“Em muốn làm anh kinh ngạc mà.” Lâm Thanh Thanh đỏ mặt, cắn môi, cằm bị anh nắm trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn dáo dác xung quanh, không dám nhìn thẳng mặt anh: “Hôm nay em ở phòng làm việc nhưng cả ngày đều nhớ anh, cho nên làm việc xong không chờ được nữa liền tới tìm anh.”
“Ừm? Thật sao? Nhớ nhiều không ?”
Nhớ nhiều không?
Lúc này cô bị anh ôm, hơi thở trên người anh lập tức bao xung quanh cô. Nam thần đứng ngay trước mặt cô, anh tuấn, mê người, đôi mắt thâm thúy, rất có sức hấp dẫn của nam thần, dáng người rắn chắc eo tốt giống nam thần.
Lâm Thanh Thanh có cảm giác cả người đều nóng lên, gương mặt cũng đỏ bừng, cô không nhịn được cười lên, cảm thấy lúc này mình cười nhất định rất dâʍ đãиɠ.
“Mau nói cho anh biết, có nhớ nhiều không?” Anh thúc giục cô.
Cô nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn mặt anh, cơ thể trướng lên, gương mặt cũng nóng hơn, giằng co một hồi lâu mới nói: “Là rất nhớ, muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn ngủ với anh.”
Dịch Trạch Duyên: “…”
Sao cô có thể nói ra lời đáng xấu hổ như vậy, nói như đang nũng nịu, rõ ràng là câu trả lời chân thật nhất.
“Em đúng là một tiểu sắc quỷ.”
Lâm Thanh Thanh nghe vậy cảm thấy không thoải mái, cô mở mắt ra nhìn anh chằm chằm, bất mãn nói: “Em mới không phải đâu!”
“Không phải mới là lạ.”
“…”
Khuôn mặt Lâm Thanh Thanh đỏ đến không tưởng nổi, cô còn đang muốn tranh luận, nhưng nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt, góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, miệng chau lên, thật TM nó đẹp mắt, mấu chốt là dáng người rất tốt, mà khí chất thành công trên người anh chính là vũ khí lớn nhất để thu hút phái nữ, mỗi ưu điểm đều là trí mạng của cô.
Được rồi, cô không thể không thừa nhận… Lâm Thanh Thanh tựa trong ngực Dịch Trạch Duyên, không dám nhìn anh, nhưng hai tay lại bắt đầu cởi cúc áo anh, vừa cởi vừa nói: “Sắc thì sắc, làm anh.”
Nhìn cô bình thường hay xấu hổ, nhưng một khi chủ động thì đúng là muốn mạng người khác.
Dịch Trạch Duyên nhanh chóng bị cô lột sạch, sau đó anh ấn vào một nút trên ghế sofa, lưng ghế sofa liền ngửa về sau.
Lâm Thanh Thanh ngồi trên người anh: “???”
“Cái ghế sofa này có thể hạ xuống làm giường được.”
Mặt Lâm Thanh Thanh đỏ lên, cô cảm thấy xấu hổ thay cho cái ghế.
Lúc này, mặc dù bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn hơi lo lắng, hỏi anh: “Sợ có người đột nhiên đi vào không?”
“Sẽ không, không ai dám đi vào đâu.”
“A.”
Dịch Trạch Duyên thấy cô còn đang sững sờ, anh chê động tác của cô quá chậm, liền kéo tay cô đè cô xuống dưới, sau đó một tay đặt sau lưng cô, miệng trực tiếp hôn lên.
Nụ hôn nóng hổi mạnh mẽ, chạm vào khiến Lâm Thanh Thanh đánh mất lý trí ngay lập tức.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy nếu như ở thời cổ đại, cô nghĩ chắc chắn mình chính là một ông vua ngu ngốc chỉ biết trầm mê rượu – sắc, mà Dịch Trạch Duyên chính là yêu cơ gây hại. Cô chỉ cần dính vào anh sẽ lập tức đánh mất lý trí, mỗi ngày chỉ biết sủng anh, cùng anh quấn quýt, việc quốc gia đại sự, chỉ cần anh ở bên cạnh cô đều có thể vứt qua một bên.
Nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên, từng chiếc quần áo rơi loạn xạ trên ghế sofa và dưới đất, rất nhanh, ghế sofa phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt kẹt, cùng với tiếng thở dốc hòa cũng nhau, muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu.
Không biết Dịch Trạch Duyên tìm được chiếc chăn ở đâu. Lúc này, hai người đang nằm trên ghế sofa, trên người đắp chăn, chẳng muốn làm gì nữa.
Toàn thân Lâm Thanh Thanh bủn rủn, làm xong một lúc mà hai chân cô vẫn còn run lẩy bẩy, còn tinh thần Dịch Trạch Duyên vẫn phấn chấn như cũ, thậm chí còn ôm cô vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Vốn dĩ Lâm Thanh Thanh còn lo có phải cô hơi quá mức không, vừa thấy anh đã như vậy, nhỡ may ép khô anh thì sao. Bây giờ, xem ra cô đã nghĩ nhiều rồi, cơ thể của anh tốt đến biếи ŧɦái, giống như chiếc máy hoạt động vĩnh cửu vậy. Cũng không biết có phải do nhiều năm nhẫn nhịn không, mỗi lần làm là không thể ngăn lại được.
“Phòng làm việc của anh cách âm có tốt không?” Cô vừa mới kêu rất lớn, lúc này cổ họng còn hơi khàn.
Anh ôm Lâm Thanh Thanh, hôn một cái lên má cô: “Hiệu quả cách âm rất tốt, đừng lo.”
Lâm Thanh Thanh thở phào. Làm lâu như vậy, cô hơi mệt, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức nhảy xuống ghế sofa, hấp ta hấp tấp mặc quần áo.
“Hỏng rồi, con còn chưa đón.” Chỉ lo mình thoải mái, ngay cả con mà còn quên, cô thật đáng đánh mà.
Không hấp tấp giống cô, Dịch tiên sinh thong thả mặc quần áo lên, nói với cô: “Hơn sáu giờ mà con còn chưa về thì sẽ có người đi đón.”
Lúc này Lâm Thanh Thanh mới thở phào, vừa quay đầu liền thấy người đàn ông kia không hề hoang mang, so với cô ăn mặc xiêu vẹo nhìn hơi khổ sở, lập tức đổ lỗi: “Còn không phải vì anh sao.” Không phải vì anh làm lâu như vậy sao.
Dịch Trạch Duyên: “???”
Tốc độ qua cầu rút ván của cô gái này nhanh thật.
Dịch Trạch Duyên đi từng bước về phía cô, hỏi: “Là ai nói muốn anh, muốn ngủ với anh? Là ai nói muốn sắc với anh? Là ai chủ động cởi cúc áo? Ăn sạch anh xong rồi lại trách anh? Vừa rồi kêu lớn như vậy, lúc này lại trách cứ anh, có phải em không có lương tâm không?”
Anh chỉ mới mặc quần, áo còn chưa mặc, nhưng khí chất trên người anh quá mạnh, dáng vẻ không mặc quần áo mới là đẹp nhất. Lâm Thanh Thanh bị anh ép lùi lại từng bước, nhưng cô không muốn thua trận trước mặt anh, không muốn bị anh làm cho xấu hổ rồi trở thành trò cười của anh, liền nhào qua ôm chặt anh, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt đương nhiên: “Dù sao cũng là lỗi của anh, ai bảo dáng anh đẹp như thế.”
Cô cố tình gây sự, nhưng bản thân Dịch tiên sinh biết rất rõ, anh tự hiểu rằng, không phải cô chỉ gây sự với anh sao, cho nên anh vẫn cứ ung dung nhìn cô giở trò xấu với mình, không hiểu sao lại có cảm giác như đang hưởng thụ.