Trước đây Nhị hoàng tử nào sẽ quan tâm một con cá chứ, nhưng con cá trước mắt này gã nào dám bất cẩn với nó được.
Trước đây gã đã bị con cá này cho ăn thiệt rồi, nên gã có thể xác định con cá này nhìn tưởng nó chết như thực ra nó đang diễn thôi.
Sau khi Cừu thị bị hoàng đế cấm túc, đã từng ở trước mặt gã lên án đến mức khàn cả giọng.
Con cá này chính là âm mưu của Cảnh Vương khiến Nhị hoàng tử cũng hoài nghi theo.
Nhưng nếu gã muốn cứu vãn hình tượng của mình trong lòng hoàng thượng thì gã không thể có chút sơ hở nào mới có thể làm thái tử được, mặt ngoài nhất định không được có hành vi vô lễ với Cảnh Vương.
Địa vị của Cảnh Vương đặc thù.
Có thể nói hắn chính là thử thách hoàng thượng dành cho thái tử kế nhiệm, gã nhất định phải khiến Hoàng đế cảm thấy được gã nhân từ, luôn đối xử tử tế với các huynh đệ đặc biệt là Cảnh Vương xuất thân cao quý hơn gã.
Cho nên trước mắt mặc kệ Cừu thị gào la mình oan ức như thế nào nữa thì gã cũng nhịn.
Vết xe đổ của Cừu thị nói cho gã biết, mặc kệ con cá này nó làm gì thì gã cũng phải mặc kệ nó, dùng bất biến ứng vạn biến.
Gã đến đây cùng với Vương Hỉ, chỉ cần gã nói mình không biết gì thì Cảnh Vương sẽ không đổ chuyện lên đầu gã.
Quả thật gã đã làm như thế, nhưng gã vẫn không thể khống chế được ánh mắt của mình lén nhìn con cá tà ác này.
Nhưng thời gian trôi qua tương đối dài mà con cá này vẫn không có động tĩnh gì.
Nhị hoàng tử mí mắt cứ giật giật, chỉ sợ con cá này tỏi thật.
Vẫn nên tránh đi càng sớm càng tốt.
Nhị hoàng tử nói với Vương Hỉ: “Trong phủ bản điện hạ còn có việc, xin được cáo lui trước.
Nếu tìm được dạ minh châu thì cho người mang qua.”
Vương Hỉ cười lắc đầu: “Nhìn ngài nói kìa, ngài tự mình yêu cầu với điện hạ nhà lão nô, đương nhiên cũng phải để ngài tự đi lấy mới được…”
Vương Hỉ đi theo bên người Cảnh Vương nhiều năm, từng chạm mặt với Mục Thiên Chiêu không ít lần.
Đây là lần đầu tiên Mục Thiên Chiêu cảm thấy lão già này khó chơi như vậy thì gã càng muốn đi.
Nhưng kết quả càng chạy càng không thành, nội thị phụ trách việc chăm sóc cá lúc này đi tuần tra, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng liền chỉ vào trong bể cá, vội la lên: “Vương công công, ngài xem cá của điện hạ sao lâu như vậy rồi mà không nhúc nhích?”
Nhị hoàng tử: “…”
Mục Thiên Chiêu trong lòng thầm mắng một tiếng đcmn.
Vương Hỉ nhanh chóng chạy tới nhìn vài lần, ông biết Cá chép nhỏ có một cái “tật xấu” chính thường hay “ngủ thiếp đi”.
Gần đây Cá chép nhỏ không hay động đậy, Vương Hỉ thấy con cá nằm chỉnh tề, ban đầu cũng không nghĩ nhiều nhưng sau khi nghe nội thị nhắc nhở thì lại thấy nó yên quá mức rồi.
Chẳng lẽ con cá này xảy ra chuyện rồi?
Vương Hỉ cẩn thận nhìn cá trong một lát, không thể xác định nói: “Trong coi thật kĩ vào, ta đi mời điện hạ.”
Vẻ mặt Vương Hỉ nghiêm túc, quay đầu nói với Mục Thiên Chiêu: “Nhị điện hạ, điện hạ nhà lão nô lập tức sẽ tới đây, mời ngài chờ một chút.”
Mục Thiên Chiêu bị con cá này hố một vố nên trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vương Hỉ không cho gã đi liền có chút tức giận: “Ý của ngươi là gì? Cá của Cảnh Vương thì có quan hệ gì với bản điện hạ chứ, bản điện hạ còn chưa chạm vào con cá này nữa chứ!”
“Ui da, Nhị điện hạ, lão nô có nói gì đâu, ngài gấp gì chứ.” Vương Hỉ tự tiếu phi tiếu nói, “Ngài có lẽ vẫn chưa biết, con cá này chính là tâm can bảo bối của điện hạ nhà lão đến hoàng thượng cũng biết đến nó.
Không chỉ là ngài, còn có tất cả người trong phòng này đều phải chờ điện hạ tới định đoạt.”
Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà, ngay cả hoàng thượng cũng lôi ra luôn!
Ánh mắt Mục Thiên Chiêu phát lạnh, ngay cả một nô tài trong Cảnh Vương phủ cũng dám đối đại với gã như vậy vậy thái độ của Cảnh Vương đối với gã là gì?
Nhưng mà nghĩ tới vị trí thái tử của gã…!Thì thôi cứ để thằng câm này đắc ý một lần, chờ khi gã nắm vững vị trí rồi thì sẽ khiến thằng câm này muốn khóc cũng không khóc được.
Mục Thiên Chiêu cưỡng ép sắc mặt hòa hoãn lại, nói: “Vậy thì chờ Ngũ hoàng đệ tới đây nói sau đi.”
Ngưng Huy Đường.
Nhị hoàng tử vừa đi, Mục Thiên Minh liền đề nghị vũ cơ tiếp tục.
Tam hoàng tử không cam lòng thứ mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị Nhị hoàng tử phá rối.
Cảnh Vương có cũng được mà không có cũng được, mà tiếp tục cũng chẳng sao.
Nhưng mà tiếng sáo trúc mở đầu vừa vang lên, có một tiểu nội thị trông quen mắt chạy tới, từ nhìn thấy Cảnh Vương đã vò đầu bứt tai gấp đến độ không chịu được.
Cảnh Vương có chút ấn tượng với nội thị này.
Hắn nhớ là hắn ta thường xuyên đi cùng với Vương Hỉ, liền vẫy tay với nội thị.
Nội thị nhận lệnh lập tức chạy qua, nói nhỏ với Cảnh Vương.
Nội thị này cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra đã bị bị Vương Hỉ kéo qua, nhưng theo ý của Vương công công thì chủ ngư gặp chuyện rồi, cần thiết xin chỉ thị Cảnh Vương, cụ thể như nào thì hắn ta không rõ được.
Cảnh Vương nhớ tới Nhị hoàng tử đi lấy dạ minh châu, sợ là có liên quan đến Nhị hoàng tử nên Vương Hỉ không nói rõ được.
Nhị hoàng tử làm cá của hắn bị thương?
Cảnh Vương lập tức lạnh mặt, phất tay áo đuổi nhóm ca vũ xuống.
Tam hoàng tử còn muốn khuyên bảo thì Cảnh Vương trực tiếp đẩy Tam hoàng tử ra đi thẳng tới hậu viện.
Rất nhanh đã đến nơi, Vương Hỉ và các nội thị liên quan đều có mặt, còn có Nhị hoàng tử sắc mặt không thể nào thối hơn.
Cảnh Vương không thèm để ý Nhị hoàng tử làm sao, không đợi Vương Hỉ nhiều lời, liền đi xem bể cá thủy tinh.
Chỉ thấy trên giường đá trắng, cá của hắn đang lặng lẽ nằm.
Cảnh Vương quan sát một lúc rồi tự tay thò vào trong nước sờ lưng cá.
Sau khi sờ xong sắc mặt chợt biết, lập tức lấy Cá chép nhỏ ra.
Vương Hỉ đến gần, nhìn thoáng qua thấy Cảnh Vương đang…!bóp dẹp lấy thân cá? ? ?
“Điện hạ, chuyện này…!đây không phải là cá thật!” Vương Hỉ nhanh chóng phản ứng lại.
Cảnh Vương đem giả cá ném cho Vương Hỉ.
Vương Hỉ nâng ở trong tay lăn qua lộn lại quan sát.
Nếu như nhìn con cá giả này từ xa thì nhìn không khác gì cá thật, nhưng mà, khi sờ thì lại mềm nhũn, không có xương, không biết được làm từ cái gì!
Cá chép nhỏ không ở trong bể cá, trong bể cá lại được đặt một con cá giả, chuyện này lớn lắm đấy!
“Điện hạ, nhưng là kẻ nào lại làm vậy?”
Thả một con cá giả trong bể cá chứng tỏ muốn lừa bọn họ, là ai lớn mật như thế?
Mấu chốt là cá thật đâu rồi?
Mục Thiên Chiêu vốn muốn làm rõ ràng chuyện cá chép không liên quan gì tới gã, nhưng gã lại không nghĩ tới, cái con cá chết kia lại là cá giả.
Trong lòng Mục Thiên Chiêu sóng cuộn biển gào, càng đen hơi chính là, gian phòng này của Cảnh Vương gian phòng tính thế quái nào cũng chỉ mình gã là người ngoài.
Ánh mắt nặng nề của Cảnh Vương bắn tới, Nhị hoàng tử cảm thấy lần này mình là bị oan, lần này là bị một con cá giả oan!
Gã có thể nói là bản thân và con cá giả đấy không liên quan chút nào, nhưng mấu chốt là, Cảnh Vương tin gã à?
Nhị hoàng tử đang muốn biện luận, nhưng chưa gì đã thấy hoa mắt, Cảnh Vương đã gác kiếm bên cổ gã.
“Ngũ hoàng đệ, đệ, đệ muốn làm gì? Việc này không liên quan gì đến ta…”
Nhị hoàng tử chỉ cảm thấy kiếm của Cảnh Vương sẽ lập tức cắt đứt cổ họng gã, lá gan bị dọa sắp vỡ rồi.
Gã không nghĩ rằng Cảnh Vương sẽ vì một con cá mà uy hiếp mình!
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Vương liếc Vương Hỉ, Vương Hỉ thay hắn nói rõ ràng: “Nhị điện hạ, mời ngài nói thật.”
“Ta thật sự nói thật, ta chỉ tới đây lấy dạ minh châu, ta…!Mặc dù ta không thích con cá này nhưng nếu thật sự là ta gây ra thì vì sao phải cố ý thả cá giả vào chứ, trực tiếp lấy cá thật đi chẳng phải tốt hơn à.”
Vì mạng sống Nhị hoàng tử không thèm quan tâm đến bất kể điều gì nữa.
Cảnh Vương nheo mắt lại nhìn Nhị hoàng tử một lúc, suy đoán xem lời của gã là thật hay là giả khiến Nhị hoàng tử cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cảnh Vương cuối cùng cùng cũng buông bội kiếm xuống xuống, sai người đem Nhị hoàng tử đi.
Đều lúc này, lời nói của Mục Thiên Chiêu là sự thật chắc chắn, gã cũng không cần phải gây chuyện như thế.
Với lại nếu như có chuyện gì xảy ra, Cảnh Vương đều sẽ đi tìm Nhị hoàng tử nên Mục Thiên Chiêu thật sự không cần phải làm loại chuyện mất não như vậy.
Vì vậy, chắc chắn không phải Mục Thiên Chiêu gây ra.
Thế nhưng cá giả này đã đánh lạc hướng hắn, khiến hắn không thể nhanh chóng phát hiện cá thật đã biến mất, kẻ đã làm chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?
Vừa rồi tình thế cấp bách nên Cảnh Vương trực tiếp dùng vũ lực khiến Mục Thiên Chiêu nói thật, nhưng giờ đây hắn đã bình tĩnh đôi chút, bắt đầu sai người kiểm tra gian phòng này có gì biến hóa.
Nội thị kiểm tra rồi báo lại, cửa sổ phía nam có một cánh mở bị mở ra.
Cánh cửa này chính là cánh cửa hướng về phía hoa viên của vương phủ, nhưng bình thường Cảnh Vương không có thói quen mở cánh cửa này.
Vốn dĩ trên mặt đất bày ra không ít trà cốc để tiện cho Lý Ngư tản bộ.
Trí nhớ của Cảnh Vương không tệ, nhớ rõ được vị trí của mỗi chung trà, đếm một chút thì phát hiện thiếu đi một cái.
Có thể dễ dàng đoán được có kẻ dùng chung trà mang cá đi rồi đào tẩu bằng cửa sổ.
Cảnh Vương trầm ngâm chốc lát rồi sai người tìm kiếm lại trong phòng, xem xem có thiếu mất thứ gì không.
Vương Hỉ chỉ chốc lát sau liền trở về báo: “Điện hạ, mấy thứ khác không thiếu gì, cũng không xê dịch gì cả, nhưng mà chỉ khi kiếm tủ quần áo thì ít đi một…!một bộ trung y và tiết khố của ngài.”
Cảnh Vương: “…”
Vương Hỉ buồn bực, chẳng lẽ là trộm, không những trộm cá của điện hạ còn trộm luôn trung y và tiết khố của ngài ấy luôn?
Tên trộm này cũng lạ quá đi.
Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ phân phó, tra xét tất cả những người khả nghi trong hoa viên, đặc biệt là những ai trên tay có cầm cốc trà, đào đất ba thước, cũng phải tìm cho ra được Cá chép nhỏ.
Cảnh Vương bên này vội vàng tìm cá, cùng lúc đó, một thiếu niên nhảy xuống từ hòn non bộ.
Nửa canh giờ trước, sau khi uống thuốc biến hình Lý Ngư liền mất đi tri giác, khi tỉnh lại cậu phát hiện mình khôi phục hình người.
Lý Ngư rất vui, nhìn hình ảnh mình biến thành trong gương đồng thì càng vui hơn nhưng ngay sau đó cậu phát hiện ra một nguy cơ cực lớn đó là — sau khi biến thành người, trên người cậu không có mặc gì cả!
Vì trước kia toàn thân cá đều được bao bọc bởi vảy nên Lý Ngư không nghĩ tới chuyện trang phục.
Kết quả sau khi biến thành người, xiêm y lại không có! Mà chuyện quan trọng như vậy, hệ thống hố cá lại không có nói!
Lý Ngư:…!Được rồi, nếu không thì sao gọi nó là hệ thống hại cá được chứ.
Việc cấp bách là nhanh chóng tìm quần áo để mặc.
Lý Ngư biến thân ngay tại trong phòng Cảnh Vương.
Thời điểm vẫn còn là cá, cậu cùng với Cảnh Vương sớm chiều ở chung, tất nhiên là biết quần áo Cảnh Vương để ở đâu mà nơi đây cũng chỉ có quần áo của mình Cảnh Vương nên Lý Ngư liền tùy tiện lấy đại một bộ trong tủ.
Trong tủ Cảnh Vương quần áo xiên y loại nào cũng có, thế nhưng thân hình Cảnh Vương lại to lớn hơn Lý Ngư.
Người cổ đại quần áo thiên về áo dài váy dài, Lý Ngư mặc ngoại bào của Cảnh Vương vì cơ bản chẳng còn loại nào khác nữa.
Hơn nữa bên trong còn trống rỗng, bước đi còn phải lưu ý để không bị lộ ra…
Đây đều là thứ yếu, quan trọng là quần áo của chủ nhân các nội thị đều nhận ra được.
Lý Ngư sợ bị người khác phát hiện, khiến người ta hoài nghi, nhưng cậu lại không thể không mặc, cân nhắc một hồi cậu quyết định đành lấy trung y và tiết khố của Cảnh Vương ra.
Dù sao thì quần áo trong cũng gọn nhẹ hơn áo ngoài nhiều.
Trung y không có thêu hoa văn, không có dấu ấn, nhìn không ra được là của ai.
Với lại quần áo mà cậu lấy ở trong tủ Cảnh vương đa phần đều chưa từng mặc, chắc là mới may xong hoặc là đồ dự bị, mượn một cái mặc chắc không xấu hổ.
Lui mười ngàn bước mà nói, coi như Cảnh Vương có mặc rồi thì cậu cũng phải cắn răng nhẫn nhịn, đứa bé trong trắng thuần khiến như cậu cũng không thể nào trần nhồng nhộng chạy lung tung chứ!
Giày không có cách nào đi được.
Chân của Cảnh Vương cũng lớn hơn của cậu, thà không đi còn tốt hơn hơn nữa cũng tiện cho cậu hoạt động.
Còn đầu tóc, ở thế giới cũ tóc cậu ngắn, lần này thì hệ thống hiếm hoi có tâm chút ít, cho tóc cậu không dài cũng không ngắn, vừa vặn đến vai, ở thế giới cổ đại này trông cũng không quá khác lạ.
Lý Ngư tùy ý thả tóc ở phía sau, lưu loát thay y phục, sau đó đem đổ đầy nước sạch vào chung trà, còn thả thêm chút thức ăn vào, kết hợp ba thứ thành một rồi bỏ vào không gian.
Cậu lại lấy ra cái gối ôm kia, hoàn mỹ thay thế bản thân trong hồ bể.
Chỉ cần không sờ vào là không phát hiện được, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ.
Lý Ngư cố ý mở của sổ gần hoa viên ra — tất nhiên cậu sẽ không đi bằng cửa đấy rồi, hoa viên nhất định sẽ có không ít khách khứa, cậu làm vậy chỉ để dời tầm mắt thôi.
Sau đó cậu lại mở một cửa sổ khác gần hòn non bộ, không có ai canh gác.
Sau khi bò lên bệ cửa sổ, Lý Ngư tỉ mỉ lau chùi sạch dấu chân của mình rồi trốn vào trong sơn động giả.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nói tiếng cá: Một cậu bé thanh thuần trong trắng không thể trần nhồng nhộng chạy lung tung bên ngoài! Chỉ có mặc áo lót của bạn trai ra ngoài!.