Cảnh Vương cũng không để ý bất kì ai trong số các vũ cơ, ngay cả Sở Yến Vũ Tam hoàng hoàng tử chắc chắn nhất, Cảnh Vương cũng chỉ xem múa thôi, đối với người này cũng không phá lệ nhìn thêm.
Mục Thiên Minh vốn chuẩn bị sẵn hẳn cả một bài ca ngợi cứ như thế bị chặn lại không ra khỏi miệng được.
Sở Yến Vũ không hề tỏ ra nôn nóng, cậu ta cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Lục hoàng tử đẩy nhẹ Mục Thiên Minh: “Tam hoàng huynh?”
Mục Thiên Minh nghĩ thầm dù sao hôm nay cũng đủ mất mặt rồi, mất thêm một lần nữa cũng không ngại.
Hắn cắn răng, nặn ra một nụ cười: “Ngũ hoàng đệ cảm thấy tạm được nhưng vi huynh ngược lại là cảm thấy rất tốt.
Một nam một nữ dẫn đầu này cũng là người vi huynh ngàn người mới chọn được một, hay là đưa Ngũ hoàng đệ giải sầu được không?”
Nói thẳng ra như vậy sẽ không ai không hiểu được ý tứ của Tam hoàng tử.
Mục Thiên Minh cũng không tin hắn đã chủ động tỏ ý muốn đưa người như vậy rồi, Cảnh Vương vẫn sẽ thờ ơ không động lòng.
Cảnh Vương đổi tay, nhàn nhàn chống cằm lên tay trái, tay phải ấn Cá chép nhỏ đang muốn thò đầu ra xuống nước.
Cảnh Vương liếc mắt sang Vương Hỉ, Vương Hỉ tâm linh tương thông với Cảnh Vương nói: “Điện hạ nói…!Không muốn.”
Đó là “Không muốn”, chứ không phải là “Không cần” hay là “Không cần thiết”.
Ý của không muốn chính là, người ta nhìn không lọt.
Mục Thiên Minh: “…”
“Cảnh Vương điện hạ có gì bất mãn với ta sao?”
Tấm lưng gầy thon gọn của Sở Yến Vũ ưỡn đến mức thẳng tắp, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, trong đôi mắt tựa như bùng lên lửa giận.
Mặc dù cậu ta đã có người trong lòng, nhưng Cảnh Vương thất lễ như vậy, đối với cậu ta mà nói là sự sỉ nhục lớn.
Sở Yến Vũ rất tự tin về bản thân nên muốn biết nguyên nhân.
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư kinh ngạc, đây là tiểu kiều phi trong nguyên tác thờ ơ lãnh đạm với Cảnh Vương à!
Sao cứ thấy phải ngược lại ấy?
Lời của Sở Yến Vũ vừa mới ra khỏi miệng liền hối hận mình lỗ mãng.
Cảnh Vương nở nụ cười trào phúng, lắc lắc đầu, đứng dậy cầm chung trà lên, lệnh Vương Hỉ tiễn khách.
Sở Yến Vũ: “…”
Sở Yến Vũ cẩn thận suy nghĩ, Cảnh Vương lắc đầu ý là không có bất mãn gì với cậu?
Đúng lúc này Vương Hỉ thở dài một tiếng “Hầy”: “Mong Sở công tử đừng hiểu nhầm.
Điện hạ không có ý gì khác, chỉ có một ý thôi, đó là công tử như nào thì liên quan gì đến ngài ấy?”
Tam hoàng tử, Sở Yến Vũ, Lục hoàng tử: “…”
Mục Thiên Minh nhức đầu, ngay cả đưa tới tận cửa rồi mà Cảnh Vương cũng không chịu thu, hắn ta nên làm gì đây?
Lý Ngư bị Cảnh Vương nhét trong chung trà không thể ra.
Cảnh Vương có vẻ như là không thích Sở Yến Vũ, cậu thấy hơi vui, dù sao trong sách Cảnh Vương vẫn luôn theo đuổi Sở Yến Vũ, Cảnh Vương vì Sở Yến Vũ mà trả giá quá nhiều rồi cũng vì Sở Yến Vũ mà bị thương tổn vô số lần.
Nếu bây giờ hắn không thích Sở Yến Vũ thì có được tính là tránh được mỗi nghiệt duyên này không ?
Nhưng nếu nội dung nguyên tác thay đổi thì liệu có gây ra hiệu ứng cánh bướm (1) ảnh hưởng tới tương lai của Cảnh Vương hay không?
(1) Hiệu ứng cánh bướm: là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.
Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều như một phép ẩn dụ trong văn hóa đương đại, đặc biệt là các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Lý Ngư lo lắng một lúc rồi lại không lo lắng nữa.
Dù sao thì sự tồn tại của cậu cũng là để cho Cảnh Vương đổi tính, vậy thì bản thân cũng là một thay đổi trong nguyên tác sao?
Cuối cùng Lý Ngư trở về sân sau, trong phòng ngủ Cảnh Vương.
Cảnh Vương đem cậu bỏ vào bể thủy tinh, Lý Ngư không thấy gối ôm hình cá đâu phỏng chừng nó đã bị Cảnh Vương phát hiện bí mật rồi.
Lý Ngư chê mỉa, Cảnh Vương sẽ không phát hiện gối ôm là do cậu thả đấy chứ?
Tuy rằng cơ bản thì điều này không có khả năng vì Cảnh Vương không nghĩ tới chân thân là do cá biến thành thì sao mà nghĩ được cá gối ôm là do cậu bố trí?
Lý Ngư hoàn toàn yên tâm, vẫn chân chó theo sát Cảnh Vương.
Cảnh Vương đi lại trước bể cá cậu cũng bơi lui theo.
Bỗng nhiên, Cảnh Vương dừng lại, hắn lấy ra một thứ từ trong tay áo để vào trong bể cá.
Lý Ngư ngây ngốc ngẩng đầu lên, chỉ thấy có một thứ đen thùi lùi, từ trên đầu chầm chậm chìm xuống rồi rơi xuống bên cạnh cậu.
Lý Ngư nhìn qua, là một con cá giống cậu y đúc.
Lý Ngư: ? ? ?
Đây là gối ôm hình cá?
Lý Ngư không biết Cảnh Vương ý gì, lén lút liếc nhìn Cảnh Vương một cái, sau đó làm bộ cái gì cũng không biết xem con cá gối ôm như là đồ chơi, đội gối ôm cá bơi qua bơi lại trong nước.
Cậu không dám lôi cá giả lên giường đã trắng rồi đắp thủy sinh như trước đây, thế chẳng phải là lòi đuôi à!
Cảnh Vương thấy Cá chép nhỏ có vẻ đang chơi rất vui với cá giả, nhìn từ xa thì như thể hắn nuôi một cặp cá vậy.
Cảnh Vương ngừng lại một chút.
Bỗng dưng hắn thấy khó chịu với cá giả, quyết định lát nữa kêu Vương Hỉ lấy cá giả ra lần nữa rồi xử nó.
Cảnh Vương vẫn có việc phải làm, hắn đi tới bàn bên cạnh, ngồi xuống.
Lý Ngư nghĩ ra trò mới với cái gối ôm này.
Cậu đem gối đặt ở trên lưng giống như cậu đang cõng một con cá khác.
Gối ôm rất nhẹ, cậu dường như không thấy mệt, chơi được một lúc, cậu phát hiện Cảnh Vương đang bận.
Cá chép nhỏ và gối ôm cùng nhau kề sát vách bể thủy tinh nhìn lén Cảnh Vương.
Cảnh Vương đang vẽ tranh.
Trước đây ở Cảnh Thái Điện Cảnh Vương đã vẽ cho Cá chép nhỏ một bức, vẽ xong đưa cho Vương Hỉ dán lên.
Lần này về Cảnh Vương Phủ hắn cũng mang theo, treo trên tường đối diện với bể cá thủy tinh.
Lý Ngư đắc ý nghĩ, chửng nhẽ Cảnh Vương lại muốn vẽ cá à?
Cậu cũng muốn qua tạo dáng!
Lý Ngư thả ôm gối ra, nhảy vào trong chung trà đặt trên mặt đất.
Vừa nãy cậu biến thành người ăn có hơi no, động tác không linh hoạt lắm, phải nhảy nhiều hơn mấy lần mới tới được cạnh bàn Cảnh Vương.
Trên bàn có bày một chung trà hình cánh hoa khác, cũng là nơi cậu thường ở.
Cảnh Vương dường như biết cá sẽ tới xem mình vẽ tranh nên khi Cá chép nhỏ đột nhiên xuất hiện cũng không kinh ngạc.
Lý Ngư ngừng thở, lần này Cảnh Vương vẽ hơi to, vẫn còn chưa vẽ xong…
Mặc dù tạm thời không nhìn rõ toàn cảnh nhưng vẫn nhìn ra có tay, có chân, có mặc quần áo.
Bức tranh này không phải vẽ con cá cậu mà là vẽ người.
Lý Ngư tâm đột nhiên thấy buồn, lẽ nào là Sở Yến Vũ?
Bền ngoài Cảnh Vương cự tuyệt Tam hoàng tử nhưng thật sau bên trong tâm hắn lại muốn Sở Yến Vũ?
…!Cảnh Vương vốn dĩ không phải như vậy.
Trong sách Cảnh Vương là người một khi thích ai là nhất định muốn đem người giữ ở bên người.
Nếu bây giờ đã trực tiếp từ chối thì không có khả năng sẽ nghĩ lại, Vương Hỉ còn có khả năng cao hơn cả Sở Yến Vũ.
Lý Ngư lẳng lặng đợi Cảnh Vương vẽ xong, tô màu.
Tranh này hơi phức tạp, phải mất đến nửa canh giờ mới hoàn thành.
Cuối cùng Cảnh Vương cầm bức họa lên, giũ lấy.
Lý Ngư lúc này mới nhìn rõ bức tranh.
Cảnh Vương am hiểu vẽ tranh, vẽ rất có thần thái.
Chỉ thấy — trong tranh là một thiếu niên, hai tay chống ngồi trên bệ cửa sổ, quay đầu mỉm cười lại.
Lý Ngư: “…”
Vãi luôn, sao cậu thấy người trong tranh quen thế?
Đây không phải là hình người của cậu à, trên tranh là cảnh cậu suýt nữa bị bắt đây mà!
Cảnh Vương vẽ cá cậu còn hiểu được nhưng vì sao Cảnh Vương lại vẽ một người chỉ mới gặp lần đầu?
Cá chép nhỏ có chút không hiểu .
Cảnh Vương đem bức tranh để ở một bên rồi lấy một cái chuông bằng ngọc lắc lắc.
Đây là phương thức Cảnh Vương gọi hạ nhân, Vương Hỉ rất nhanh đã ghé đầu vào.
Cảnh Vương nghiêm nghị đem bức tranh giao cho Vương Hỉ, Vương Hỉ liền ghé vào bên tai hắn nói nhỏ vài câu chờ Cảnh Vương xác nhận.
Sau khi Cảnh Vương xác nhận, thần sắc Vương Hỉ có chút nghiêm nghị.
Lý Ngư nghĩ thầm, chẳng nhẽ hắn cũng kêu Vương Hỉ dán bức tranh này lên, đem cả hình người và hình cá của cậu đặt cùng nhau à?
Tuy rằng đều là cậu nhưng cứ thấy kỳ kỳ sao ấy.
Vương Hỉ luôn mồm nói: “Xin điện hạ hãy yên tâm.
Lão nô sẽ dặn dò thị vệ dựa vào chân dung này tìm người.”
Lý Ngư: “…”
Cảnh Vương lại dùng bút vẽ một vòng tròn trên giấy, Vương Hỉ gật đầu: “Nô tài sẽ cho bọn họ tìm dọc theo bờ hồ, nhất định phải tìm được người này.”
Lý Ngư: “……”
Không thể nào, cá bán sắc nhiều như thế rồi, sao mà Cảnh Vương vẫn muốn tìm hình người của cậu cho bằng được vậy?
Thôi kệ đi, dù có chân dung cũng không tìm ra được đâu.
Trong hồ không có gì cả, cậu đang ở trong bể cá của Cảnh Vương đây này.
Sau yến hội ở Cảnh Vương phủ, Tam hoàng tử mang theo mấy người Sở Yến Vũ chán nản trở về.
Mục Thiên Minh từ đầu tới cuối không cam lòng kế hoạch mình tỉ mỉ chuẩn bị lại thất bại như vậy.
Sau khi cùng tâm phúc thương lượng một phen hắn quyết định vẫn Sở Yến Vũ và một nữ tử múa dẫn đầu khác đến Cảnh Vương Phủ.
Vì phòng ngừa Cảnh Vương không thu, Mục Thiên Minh đem người bỏ ở trước cửa phủ liền chạy, chuồn còn nhanh hơn cả trộm.
Rất nhanh hoàng đế đã nhận được tin tức.
Tam hoàng tử đưa người cho Cảnh Vương, hoàng đế có chút buồn cười.
Nhưng mà biết được chuyện Tam hoàng tử nguyện ý lấy lòng Cảnh Vương thì Hoàng đế vẫn còn chút hài lòng với Tam hoàng tử.
Dù sao lần yến hội này ông làm cũng là vì Cảnh Vương và Nhị hoàng tử, nhưng theo thám tử báo thì Nhị hoàng tử Mục Thiên Chiêu có đi một chuyến tới phòng của Cảnh Vương thì cá của Cảnh Vương chẳng thấy tăm hơi đâu, Hoàng đế cảm thấy có phải Nhị hoàng tử lại làm gì con cá đó không?
Bây giờ ông vẫn còn ở đây, Nhị hoàng tử ngay cả con cá cũng không tha, chẳng nhẽ sau này sẽ ra tay với Cảnh Vương sao?
Đây không phải là lần đầu tiên Mục Thiên Chiêu làm Hoàng đế thất vọng.
Hoàng đế nghĩ thầm, ông tiết lộ cho Cừu thị biết thái tử tương lai được chọn có phải hơi sớm quá không?
Hoàng đế muốn cho Nhị hoàng tử một cái cảnh báo.
Sau yến hội mấy ngày, ông ban thưởng cho Tam hoàng tử một bộ chén trà.
Mặc dù là vật không đáng giá nhưng các hoàng tử khác lại không được thưởng gì.
Mục Thiên Minh cảm thấy việc mình lôi kéo Cảnh Vương là đi đúng đường rồi, vì hoàng đế sớm không thưởng muộn không thưởng mà lại cố tình lại thưởng hắn sau khi hắn đưa người tới Cảnh Vương Phủ.
Đây chẳng phải nói rõ là hoàng đế mong hắn thân thiết với Cảnh Vương à.
Lục hoàng tử giúp Tam hoàng tử phỏng đoán đế tâm.
Hoàng đế quang minh chính đại chỉ thưởng cho Tam hoàng tử mà không thưởng cho Nhị hoàng tử, điều này cho thấy hoàng đế bắt đầu bất mãn với Nhị hoàng tử.
“Lần này nhờ có ngươi tiến cử, để Sở Yến Vũ vào Cảnh Vương phủ là một quyết định đúng đắn.”
Mục Thiên Minh cười vỗ vỗ vai Mục Thiên Hiểu.
“Yến Vũ thông minh, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của hoàng huynh.”
Lục hoàng tử cười ôn hòa, không hề oán hận việc đưa người yêu vào phủ Cảnh Vương.
Sau khi Cảnh Vương biết được tin tức từ Vương Hỉ, thần sắc hắn vẫn bình thản.
Vương Hỉ công công rất có kinh nghiệm đối với loại chuyện nhét người này.
Trước đây hoàng đế ban cho Cảnh Vương không ít người, nam nữ đều có, có béo có gầy.
Vì Cảnh Vương không thích nên tất cả đều được thống nhất là bị hạn chế trong một khoảng sân trong của vương phủ, không có phép, không được tùy ý đi lại lung tung.
Sau một năm, ai nguyện ý rời Cảnh Vương phủ có thể tự mình rời đi, ai không muốn rời đi, chỉ có thể làm hạ nhân tôi tớ.
Điện hạ đã từ chối đám người này rồi, bao gồm cả Sở Yến Vũ nhưng giờ Tam hoàng tử lại đưa người tới còn vứt đấy rồi mặc kệ.
Vương Hỉ nhìn sắc mặt của Cảnh Vương là biết trong viện kia lại nhiều thêm hai người rồi..