Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 30: Chương 30



Phía bên Diệp Thanh Hoan cũng gặp người Nhị hoàng tử phái tới dẫn đến Yên Vũ Các.
Cảnh Vương nhìn Diệp Thanh Hoan một cái, Diệp Thanh Hoan làm như không biết gì mà đi theo.
Cảnh Vương dẫn theo tâm phúc theo xa xa từ phía sau, tránh để cho người của Nhị hoàng tử phát hiện.
Đến Yên Vũ Các, đúng như dự đoán họ đã gặp một nữ tử nằm dưới đất, trên người nàng bị thanh kiếm của Diệp Thanh Hoan cắm vào.

Rất nhanh, Nhị hoàng tử đã dẫn ngự tiền thị vệ đuổi đến.
Nhị hoàng tử liếc nhìn nữ tử đã chết kia, trang phục nàng đang mặc là đồ của Kim Tuyệt.

Mục Thiên Chiêu đắc ý trong lòng, giả vờ kinh ngạc nói: “Thế tử Thừa Ân Công, sao ngươi lại ở đây—— ngươi đã làm gì công chúa vậy?”
Diệp Thanh Hoan đang định trả lời thì long bào óng ánh sắc vàng của hoàng đế đã xuất hiện ngay sau đó trong Yên Vũ Các.
Tất nhiên cái này cũng nằm trong kế hoạch của Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử lén lút báo cho hoàng đế rằng nghe nói Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt gặp riêng ở Yên Vũ Các.

Hoàng đế cảm thấy mặc dù ông đã chỉ hôn nhưng thế này vẫn không ra thể thống gì cả nên đã đến đây răn dạy vài câu ai ngờ lại đụng phải án mạng chứ!
“Đến cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?” Ánh mắt nghi ngờ của hoàng đế nhìn từ ữ tử nằm trên mặt đất lên Diệp Thanh Hoan.
Diệp Thanh Hoan không chút hoang mang nói: “Hoàng thượng, thần cũng chỉ vừa mới tới đây thôi, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Nhị điện hạ đã xuất hiện.”
Mục Thiên Chiêu cảm thấy giọng điệu của y hơi khác thường nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì gã vẫn không thấy kế hoạch của mình có chỗ nào hổng.
Mục Thiên Chiêu gạt đi mị oán khí trong lòng mình, nói vặn lại: “Chuyện gì đã xảy ra người sáng suốt đều nhìn ra được.

Diệp thế tử, ngươi giết công chúa xong còn muốn ngụy biện?”
Nhị hoàng tử chỉ tay về thanh kiếm đâm trước ngực cô gái: “Đây là bội kiếm của Diệp thế tử đúng không?”
Hoàng đế đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chẳng nhẽ công chúa Kim Tuyệt chết rồi? Bị Diệp Thanh Hoan giết chết?
Hoàng đế ra lệnh ngự tiền thị vệ lại gần kiếm tra, lời của Nhị hoàng tử như thật nhưng đến khi ngự tiền thị vệ lật người lại thì phát hiện người chết không phải công chúa Kim Tuyệt mà là một nữ nhân mặc đồ thị nữ Kim Tuyệt.
Ánh mắt hoàng đế sắc bén liếc qua, ngự tiền thị vệ tạm thời lui sang một bên, không dám nhiều lời.
Kiếm trên ngực nữ tử cũng bị thị vệ lấy ra, trình lên trước mặt hoàng đế.
Bội kiếm Diệp Thanh Hoan thường dùng là phần thưởng trước kia được hoàng đế ban tặng, hoàng đế rất có ấn tượng sâu sắc với nó nên mới đầu khi mới thấy thanh kiếm này rất giống với thanh Diệp Thanh Hoan thường sử dụng thì hoàng đế cũng nghĩ là của Diệp Thanh Hoan.
“Diệp Thanh Hoan, đây chẳng phải là kiếm của ngươi à.

Với cả bây giờ trên người ngươi làm gì có kiếm.” Nhị hoàng tử tính trước kỹ càng, hùng hổ doạ người.
Diệp Thanh Hoan bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, hình như Nhị điện hạ đã quên mất quy củ trong cung.

Thân làm thần tử không được mang kiếm vào cung, thời điểm thần vào cung đã tháo kiếm ra đưa cho thị vệ gác cổng trông giữ rồi.”
Hoàng đế gật đầu, Diệp Thanh Hoan đã nói vậy, ông lập tức sai người đi lấy kiếm.

Một lát sau, thị vệ cầm kiếm của Diệp thế tử tới.
Sao đột nhiên lại có hai cái kiếm? Giờ đến lượt Nhị hoàng tử có chút bất an.
Diệp Thanh Hoan trầm giọng cầu hoàng thượng đến kiểm tra.
Hoàng đế cẩn thận so sánh hai thánh kiếm trước mặt.

Nói thật lòng, nếu như tách hai thanh kiếm này ra chỉ nhìn một cái thì chúng rất giống nhau nhưng khi cùng đặt một chỗ thì có thể thấy được sự khác biệt rõ ràng.

Kiếm thị vệ mang tới mang theo ánh bạc trong trẻo còn từ cái rút ra trên người nữ tử kia thì rit sét, trông rất tầm thường.
Cái nào thật cái nào giả đã rất rõ ràng.
Lúc này ngự tiền thị vệ giàu kinh nghiệm cũng dò ra được, thực ra nữ tử này đã chết nhiều ngày rồi.

Không phải lập tức chết, kiếm trên người cũng không phải kiếm của Diệp Thanh Hoan, việc Diệp Thanh Hoan giết người là không có thật.
Chỉ là vì sao hai thanh kiếm lại giống nhau như vậy?
Hoàng đế ngay lập tức nghĩ rằng là kẻ nào đó đã cố tình làm vũ khí giống với bội kiếm của Diệp thế tử nhằm vu oan hãm hại.
Nghĩ lại mấy câu vừa rồi của Nhị hoàng tử, trái một câu “Đây là kiếm của Diệp thế tử”, phải một câu “Diệp thế tử giết công chúa”.

Nhưng thực tế kiếm không phải là của Diệp thế tử, công chúa cũng không chết.

Hoàng đế cũng là người trải qua cung đấu không ít lần, ánh mắt nhìn của ông nhìn Nhị hoàng tử cũng thay đổi.
Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Thiên Chiêu, khi con vào Yên Vũ Các, chưa biết nữ nhân này là ai sao dám khăng khăng khẳng định nàng ta là công chúa Kim Tuyệt và thế tử Thừa Ân Công giết công chúa?”
Mục Thiên Chiêu sợ hãi không thôi, vì sao vừa rồi Hoàng đế mới hoài nghi Diệp Thanh Hoan mà giờ đã bắt đầu nghi ngờ gã?
Người chết ở Yên Vũ Các nhất định là công chúa Kim Tuyệt.

Đây chính là việc gã sớm sắp xếp xong, chẳng lẽ lại là người khác?
Thế nhưng hiện giờ, hoàng đế đang đợi lời giải thích của gã…
Mục Thiên Chiêu cố gắng nói, “Vốn dĩ nhi thần thấy trang phục của nữ nhân đã chết này là của Kim Tuyệt nên, mới, tưởng là công chúa.”
Hoàng đế ẩn ý liếc gã một cái rồi lệnh cho ngự tiền thị vệ bê cái xác của nữ tử kia tới trước mặt Nhị hoàng tử.

Đến lúc này Mục Thiên Chiêu mới nhìn rõ người chết không phải là công chúa Kim Tuyệt mà gã biết, mà là, mà là…
Diệp Thanh Hoan cười: “Nữ nhân này tuy mặc đồ của Kim Tuyệt nhưng vẫn có thể nhận ra rằng trang phục của công chúa và thị nữ không giống nhau.

Nhị điện hạ thật là sáng suốt, liếc một cái liền có thể nhìn ra thị nữ thành công chúa.”
Mục Thiên Chiêu: “…”
Diệp thế tử đã chế giễu rõ ràng đến vậy, Hoàng đế không phải không biết Nhị hoàng tử có ý định làm gì, nếu không tại sao Nhị hoàng tử nghĩ hết tất cả biện pháp để đưa ông tới Yên Vũ Các chứ?
Sợ là Nhị hoàng tử không giá họa được cho Diệp thế tử, ngược lại còn bị Diệp thế tử nắm thóp.
Giờ khắc này hoàng đế vừa tức vừa hận Nhị hoàng tử.

Ông tức đến mức muốn đạp Nhị hoàng tử một cái nhưng cuối cùng vẫn cố gắng khắc chế.
Diệp thế tử và công chúa Kim Tuyệt không có chuyện gì, ông không nên điều tra thêm.

Kim Tuyệt Vương vẫn còn ở hoàng thành, ông không thể để cho Kim Tuyệt Vương biết được Nhị hoàng tử có ý muốn hãm hại công chúa.
“Thiên Chiêu, con đến người cũng không nhận ra vậy mấy ngày nay hãy ở lại trong phủ đệ ngẫm nghĩ lại đi.

Không có lệnh của trẫm không được phép ra.”
Hoàng đế chưa từng nói chuyện một cách gay gắt như vậy với Nhị hoàng tử.
Chỉ là cấm túc, không xử lí gì thêm, Diệp Thanh Hoan hiểu rõ, có lẽ hoàng đế là muốn tha cho Nhị hoàng tử.

Nhưng nếu y trúng chiêu thì chỉ có một con đường là chết, với cả hôm nay rõ ràng là Nhị hoàng tử hãm hại y, tại sao hoàng đế lại không xử lí Nhị hoàng tử chứ.
Nhưng tương lai vẫn còn dài, Nhị hoàng tử muốn nhổ tận gốc Thừa Ân Công phủ thì cũng đừng trách từ nay về sau Thừa Ân Công phủ sẽ đối địch gã.
Muốn phế một người thì có rất nhiều biện pháp.

Diệp Thanh Hoan thường ngày chính trực không có nghĩa là khi y bị đánh không biết đánh trả lại.

Ngươi đánh ta, ta trả ngươi, thiên kinh địa nghĩa (1).

Hôm nay y liên thủ với Cảnh Vương nghĩ ra kế sách này.

Nữ nhân bị chết kia chỉ là một thi thể không biết tên trong thiên lao, dùng để khiến cho Nhị hoàng tử tưởng rằng đã thực hiện được kế hoạch nên thả lỏng cảnh giác.
(1) Thiên kinh địa nghĩa: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ
Hoàng đế tự mình trấn an Diệp Thanh Hoan vài câu, Diệp Thanh Hoan cũng không cắn chặt vào Nhị hoàng tử không tha nữa.

Hoàng đế thầm than trong lòng, ngày đó trên quốc yến, ông cảm thấy sắc mặt của Nhị hoàng tử không đúng lắm nhưng mà không ngờ rằng thiếu chút nữa là Nhị hoàng tử sẽ gây ra họa lớn
Ngày thường trông gã rất có năng lực nhưng sao lại bốc đồng chỉ vì một mối hôn sự như vậy.

Không cho gã thì gã liền muốn hủy diệt sao?
Uất ức của Nhị hoàng tử hoàng đế không thể nào hiểu được nhưng gã tính kế Thừa Ân Công phủ rất tàn nhẫn, khiến hoàng đế hơi có chút kiêng kỵ.
Lúc này, Cảnh Vương chậm rãi đi tới.
Hoàng đế thấy một đứa con trai khác, mệt mỏi cười: “Thiên Trì, con cũng tới?”
Mục Thiên Trì bước tới cung kính hành lễ, sau đó hành động ngoài dự kiến của mọi người, lặng lẽ móc ra một tấm bài vị trong lòng.
Hoàng đế đang thấy kỳ quái vì sao Cảnh Vương lại đột nhiên thứ này ra, có chút không thích cho tới khi nhìn thấy chữ trên đó thì hoàng đế mới miễn cưỡng đem những lời muốn trách nuốt xuống.
Bởi vì đây là bài vị thê tử của ông, mẹ đẻ của Cảnh Vương Hiếu Tuệ hoàng hậu!
Hoàng đế vốn định nhân nhượng để cho chuyện này dần yên nhưng nhanh chóng đã bị bài vị này đập nát
Lúc này ông mới nhớ, Thừa Ân Công phủ là nhà nào.

Đây là mẫu tộc của Hiếu Tuệ hoàng hậu, là người thân.

Nếu như Hiếu Tuệ hoàng hậu vẫn còn ở trên đời thì ông có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này cho Nhị hoàng tử sao?
Cảnh Vương đang thay mặt cho Hiếu Tuệ hoàng hậu muốn cho Thừa Ân Công phủ một cái công đạo.

Diệp Thanh Hoan không nói được nhưng Cảnh Vương lại có thể làm được!
“Thiên Trì, trẫm…!hiểu ý con rồi.” Hoàng đế xoa xoa mi tâm, “Con và Diệp Thanh Hoan tất cả đi xuống đi, để trẫm suy nghĩ một chút.”
Diệp Thanh Hoan nhanh chóng lôi Cảnh Vương ra khỏi Yên Vũ Các, đây chính là điểm đột phá mà chính y và Cảnh Vương cũng không nghĩ ra.
“Thực sự là quá to gan!” Diệp Thanh Hoan cười nhẹ nhưng trong lòng lại cực kỳ vui sướng.
Một số người không phải phải thấy mẫu tộc của tiên hoàng hậu không có chỗ dựa sao?
Rõ ràng Thừa Ân Công phủ vẫn còn Cảnh Vương che chở.

Thừa Ân Công phủ cũng nhất định sẽ thay Hiếu Tuệ hoàng hậu bảo vệ Cảnh Vương.
Cảnh Vương hiếm khi cười trước mặt biểu đệ, Diệp Thanh Hoan tới Yên Vũ Các trước, hắn ở phía sau theo dõi một lúc rồi mạo hiểm tới Trường Xuân Cung mang bài vị của mẫu hậu, quả nhiên là có đất dụng võ.
Dưới cái nhìn của hắn, hắn nhận thấy nếu muốn đánh Nhị hoàng tử thì phải đánh thật tàn nhẫn, miễn cho Nhị hoàng tử lại có cơ hội bò lên.
Diệp Thanh Hoan rất tán thành.
Cũng không biết ai đã để lộ cho Kim Tuyệt Vương, sau khi Kim Tuyệt Vương biết được Nhị hoàng tử muốn tính kế nữ nhi của ông thì vô cùng giận dữ.

Hoàng đế triệu hồi gấp con rể tương lai Diệp Thanh Hoan tới chịu đựng lửa giận của Kim Tuyệt Vương.

Diệp Thanh Hoan vốn còn định theo Cảnh Vương trở về Cảnh Thái Điện đón Hùng Phong thì cuối cùng không thể không thay đổi chủ ý vòng về.
Cảnh Vương vội vàng đi tới nửa đường thì đột nhiên có một bóng đen nhảy tới, không quan sát, chẳng may đụng phải Cảnh Vương.
Người nào? Cảnh Vương cau mày đánh giá người trước mặt.
Người này che mặt, không thấy rõ được dáng vẻ.

Cảnh Vương cảm thấy có lẽ đây là người Nhị hoàng tử phái tới báo thù, tay hắn lẳng lặng nắm chặt lấy vỏ kiếm, người nọ giật mình, phát hiện là Cảnh Vương thì lập tức lấy lưỡi kiếm ra, đâm mạnh về phía Cảnh Vương.
Hai người lập tức lao vào chiến đấu.
Thân thủ của người bịt mặt không hơn kém với Cảnh Vương nhưng hình như người đó bị thương một tay nên động tác vẫn chậm một nhịp.

Rất nhanh Cảnh Vương đã đánh rơi kiếm của người này, ai ngờ người này thừa dịp Cảnh Vương không phòng ngừa liền vẩy một túi bột màu trắng.
Đôi mắt của Cảnh Vương nhất thời không thấy rõ, kiếm cũng rơi xuống đất.

Hắn cảm thấy người này áp sát, Cảnh Vương cười hừ rồi bình tĩnh rút ra giao găm giấu bên trong giày, đâm một nhát.
Trận đánh này xảy ra còn chưa tới mười lăm phút.
Người bịt mặt bị thương nặng chạy mất, bước chân của Cảnh Vương cũng hơi lảo đảo.

Hắn không phát ra tiếng động nhưng chắc cách Cảnh Thái Điện không xa.
Lý Ngư và Hùng Phong mắt to trừng mắt nhỏ mất một buổi tối.

Cậu cũng nhìn Hùng Phong không ngừng lặp đi lặp lại gặm đồ, chọc bể cá, vẫy đuôi suốt một buổi tối.
Thời điểm Lý Ngư ngủ thiếp đi, cuối cùng Cảnh Vương cũng xuất hiện, Vương Hỉ trông coi bên ngoài vui vẻ trong lòng: “Điện hạ đã về rồi! Mọi chuyện có thuận lợi không?”
Cảnh Vương xua tay, Vương Hỉ chú ý tới sắc mặt của hắn không được tốt lắm, mắt hắn đỏ lên, trên mặt còn có bột phấn.

Vương Hỉ không biết chuyện gì xảy ra, liên tục dò hỏi.

Đôi mắt Cảnh Vương đau đớn, chữ cũng không viết được, không ngừng khoát tay, động tác có chút nóng giận.
Vương Hỉ xác đinh Cảnh Vương không khỏe, lập tức nói: “Nô tài dìu ngài vào trong phòng nghỉ ngơi trước sau đó sẽ đi truyền thái y!”
Vương Hỉ nghĩ có chủ ngư ở đây, mà bình thường điện hạ nhà ông hiểu rõ chủ ngư nhất, có lẽ ở chung với cá một lúc sẽ đỡ hơn.

Vì vậy ông dìu Cảnh Vương vào phòng có cá và chó.
Cảnh Vương vừa vào phòng, Hùng Phong đã chạy tới vẫy đuôi tranh công.

Cảnh Vương không thấy rõ, bất cẩn đạp phải đuôi Hùng Phong, Hùng Phong ủy khuất kêu vài tiếng.
“Hùng Phong đừng ầm ĩ nữa, hình như ngài ấy không ổn lắm.”
Lý Ngư cũng ở trong bể cá sốt ruột bơi qua bơi lại.

Cảnh Vương về, cậu rất vui, cảm thấy không muốn ngủ, nhưng nếu như tình trạng của Cảnh Vương không ổn lắm vậy vì sao Vương Hỉ không ở đây?
Lý Ngư không biết Vương Hỉ đang cho người đi gọi thái y.
Trong phòng vẫn để đèn nhưng Cảnh Vương vẫn nhìn cái gì cũng thấy mơ hồ.

Hắn sờ soạng rồi ngồi xuống, mắt hắn không tốt lắm, hắn muốn tìm một cái khăn lau trước.
Lý Ngư thoáng nhìn hai mắt sưng đỏ của Cảnh Vương còn vương bột trắng, trong lòng lập tức có một suy nghĩ vụt qua, lẽ nào Cảnh Vương là bị ném bột vôi?
Mắt thấy Cảnh vương mò được khăn vải trên chậu rửa mặt, chuẩn bị nhúng nước, Lý Ngư vội hỏi: “Không thể! Không thể trực tiếp đụng vào nước!”
Nếu như trực tiếp rửa bột vôi bằng nước, thì mắt chắc sẽ mù luôn, đây chính là kiến thức thông thường!
Có thể tiếng cậu không ai nghe thấy, Cá chép nhỏ lo lắng bơi lên bơi xuống trong bể, hi vọng Cảnh Vương có thể chú ý tới mình mà dừng lại.
Thế nhưng Cảnh Vương lúc này mình còn lo không xong, không có cách nào chú ý tới cậu.

Hắn vắt khăn lên chuẩn bị đắp lên mắt.
Lý Ngư muốn tìm Hùng Phong nhưng Hùng Phong là một con chó dốt nát, khi thì đáng tin khi thì tin không nổi.

Lúc này nó chỉ nghiêng đầu nhìn Cảnh Vương, khả năng cao Hùng Phong cảm thấy động tác ngốc nghếch của Cảnh Vương là có ý gì đấy.
Làm sao bây giờ, thế thì mù mất! Cảnh Vương đã là người câm rồi, cũng không thể lại thành thêm người mù chứ?
Nếu như vậy, quá đáng thương rồi…
Lý Ngư dừng lại, cậu biết còn có một biện pháp để ngăn Cảnh Vương lại——
Coi như nguy hiểm cho cậu đi nữa thì cũng phải thử một lần!
Cá chép nhỏ dùng hết sức nhảy một cái khỏi bể cá, dù cho xong quanh bể cá không có chung trà, trực tiếp chấm đất sẽ đau nhưng cũng không sao.
Vừa vặn Cảnh Vương đưa lưng về phía cậu.

Cậu nhanh chóng dùng kỹ năng biến thân, nháy mắt liền biến về hình người.
Muốn giải thích lai lịch như nào không quan trọng, trước tiên phải ngăn Cảnh Vương lại đã rồi nói!
“Đừng dùng nước rửa!” Lý Ngư la lớn.
Tay cầm khăn ướt của Cảnh Vương cứng đờ, theo bản năng muốn quay đầu lại, giọng nói này…
Hắn nhớ là của thiếu niên mà hắn đau khổ mãi vẫn không tìm được.

Vì sao cậu lại không dấu hiệu mà đột nhiên xuất hiện trong phòng vậy?
Cảnh Vương muốn quay người lại, Lý Ngư vội vàng nói: “Cũng đừng quay lại luôn, xin chờ một chút!”
Cảnh Vương: “…”
Lý Ngư vừa mới biến thân chưa kịp mặc quần áo, hoang mang hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm.

Điều thần kì chính là, gian phòng này Vương Hỉ chọn ngoại trừ không có cửa sổ cũng không có tủ quần áo.
Lý Ngư xấu hổ cực kỳ, nhưng không thể cứ như vậy mà chạy lung tung trước mặt mọi người.
Cũng may căn phòng này tuy không tủ quần áo, nhưng xà nhà còn có rèm treo, không kịp rồi, chọn nó thôi!
Lý Ngư không kén nhan sắc hay tính chất.

Cậu tùy tiện xé một mảnh xuống rồi vòng lên người mình, vòng thành cuộn chỉ mới thôi.
Cảnh Vương đứng thẳng tắp, không dám động đậy.

Hắn nghe thấy động tĩnh phía sau, thiếu niên này còn chưa đi, nhưng hắn cảm thấy nếu hắn mà quay đầu lại thì có lẽ đối phương sẽ lại muốn chạy trốn.
Bây giờ mắt của hắn bất tiện, phải bình tĩnh, không nên khiến người sợ quá chạy mất.

Cảnh Vương thầm nghĩ.
Lý Ngư giải quyết chuyện quần áo xong lúc này mới nói: “Được rồi…”
Cảnh Vương nhanh chóng quay người, mơ mơ hồ hồ gặp phải một cuộn vải, Cảnh Vương: “…”
Lý Ngư đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng giải thích: “Ngài…!Điện hạ mắt ngài, không thể rửa được.

Ta tới giúp ngài làm có được không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.