Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 86



“Thật ra em không ngờ sẽ thành thân nhanh đến thế…” Lý Ngư vừa cười vừa nói.

Cảnh vương:…

Cảnh vương rất phiền muộn, hắn đã phát hiện từ lâu rằng Cá Nhỏ chưa từng nhắc đến danh phận trước mặt hắn. Làm yêu tinh không cần để ý đến những thứ này nhưng vì sao đã sinh cá con rồi mà vẫn không muốn thành thân với hắn?

Lòng Cảnh vương lại thêm chút lo âu, hắn cụp mắt nắm lấy hôn thư, đốt ngón tay trắng bệch.

Đúng là Lý Ngư hoàn toàn không nghĩ đến việc mình sẽ làm Vương phi, sau này làm Hoàng hậu, đây là lời thật lòng. Cậu còn rất trẻ, hy vọng tương lai phần lớn là lưỡng tình tương duyệt, làm gì cũng đến nơi đến chốn (1) chứ không phải tranh giành thân phận địa vị cho mình. Ở thế giới cũ của cậu, nam nam không thể kết hôn nên Lý Ngư không cảm thấy như bây giờ có vấn đề gì lớn.

(1) Đến nơi đến chốn (脚踏实地): Ẩn dụ cho việc làm những việc thực tế và nghiêm túc.

Nhưng cậu cũng cảm nhận được tâm trạng chán nản của đối phương, biết mình lỡ miệng nên vội vàng đòi hôn thư lại.

“Dù em không nghĩ đến nhưng cũng đâu nói là không đồng ý.” Vì nói sai nên Lý Ngư vội vàng bù đắp.

Cảnh vương ngẩng đầu, con ngươi đen láy nhìn cậu, chẳng biết tại sao, đáy lòng Lý Ngư bỗng run lên khi nhìn thấy một chút uất ức trong mắt đối phương.

Cảnh vương… Đang làm nũng với cậu sao?

Lý Ngư lắp bắp nói: “Điện hạ đừng như vậy mà em, em đồng ý với ngài!”

Lý Ngư nói xong, Cảnh vương vẫn không chịu nhúc nhích, dường như đã uất ức lắm rồi.

Trái tim Lý Ngư mềm nhũn ra, vội vàng viết tên mình lên một chỗ trống khác của tờ hôn thư.

Ngoại trừ ký tên còn phải có dấu ấn, Lý Ngư không có con dấu, cậu đang định tìm một thỏi mực để ấn dấu tay thì Cảnh vương lặng lẽ rút một con dấu nhỏ trong tay áo ra đưa cho Lý Ngư.

Con dấu nhỏ này được khắc trên thủy tinh, trên đỉnh thủy tinh khắc một con cái vàng nhỏ trông rất oai phong, tên của Lý Ngư được khắc trên đó.

Lý Ngư: “Đến cái này mà ngài cũng chuẩn bị?”

Cảnh vương gật đầu rồi đưa con dấu cho Lý Ngư.

Lý Ngư dùng con dấu xinh đẹp đó ngay, sau đó Cảnh vương giơ tay lên, họ cùng nhau in dấu tay mình bên cạnh con dấu của mình.

Trong khoảnh khắc in dấu tay, nhịp tim của hắn tăng nhanh, hắn nhớ đến phu thê Diệp Thanh Hoan, nhớ đến phu thê lão bách tính ở trấn trên. Hắn cũng muốn thành gia đúng nghĩa như họ.

Giờ phút này hắn không cảm thấy do dự hay lo lắng cho tiền đồ của mình, mà thấy tất cả là niềm vui sướng nho nhỏ khi mọi chuyện đã kết thúc.

Thế mới biết, thành hôn với người mình yêu là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Cảnh vương nhìn tờ hôn thư một lần, sau khi xác định không có gì sai sót mới đưa hôn thư cho Lý Ngư cất.

Mặc dù chuyện hôn sự của Vương gia cuối cùng là do Hoàng đế làm chủ nhưng hôn thư do chính mình viết cũng có giá trị.

Điều này cũng để cho Hoàng đế thấy rõ tấm lòng của hắn.

Em đừng lo lắng, chỗ phụ hoàng cứ giao cho ta xử lý.

Cảnh vương nhét cho Lý Ngư một mảnh giấy.

“Em không lo lắng, điện hạ cũng đừng quá căng thẳng.”

Lý Ngư thật sự không sầu lo gì cả, nếu đã ký hôn thư thì vị trí Vương phi lẫn Hoàng hậu đương nhiên là của cậu. Cậu không nghi ngờ tấm lòng Cảnh vương đối với mình nhưng cậu không có bối cảnh gì nên xin sắc phong cũng không dễ dàng. Lý Ngư nghĩ rất thoáng, nếu lần này Hoàng đế không đồng ý thì chờ sau này Cảnh vương lên ngôi sẽ sắc phong sau.

“Điện hạ không cần miễn cưỡng, nếu như không được thì cứ thư thả đi, em có thể đợi, không sao cả.” Lý Ngư nói nửa ám chỉ, nửa cổ vũ.

Cảnh vương lắc đầu, hắn biết Cá Nhỏ không quan tâm đ ến những thứ này, vậy thì hắn sẽ quan tâm thay Cá Nhỏ.

Ta có cách của ta mà. Cảnh vương thừa nước đục thả câu.

Hắn đã nhắc nhở như thế thì Lý Ngư cũng tràn đầy lòng tin, rửa mắt mà đợi.

Lý Ngư đã ký hôn thư, Cảnh vương bảo Vương Hỉ bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn. Chỉ còn mỗi lễ hợp cẩn lúc viên phòng nhưng vẫn rất bận rộn. Cảnh vương muốn cho Cá Nhỏ một hôn lễ chính thức nên hắn đã tự viết một bản tấu chương, đưa khẩn cấp tám trăm dặm đến hoàng thành. Hắn vừa sắp xếp hết sức rầm rộ, chắc chắn khi thành chỉ đến thì đã chuẩn bị xong.

Chuyện bên ngoài đã có Cảnh vương xử lý nên Lý Ngư chỉ cần chờ đợi, trước mắt cậu còn một nhiệm vụ quan trọng hơn là nuôi cá con.

Cảnh vương có thể ấp trứng cá giúp cậu nhưng không thể dạy dỗ những chú cá con này giúp cậu được, chỉ có cá là cậu mới có thể thử giao lưu với đám cá con này.

Bọn họ ở chung suốt hai ngày đêm, cuối cùng Lý Ngư cũng có thể nhận ra đứa này là đứa nào. Vây đuôi của Đại Bảo hơi dài, Nhị Bảo không ăn không uống nhưng bụng vẫn rất tròn, Tam Bảo có vảy khác màu ở thân trước, Tứ Bảo thường xuyên ngơ ngơ ngác ngác. Nếu như cả bốn con cá cùng ăn gì đó, đứa đến trễ nhất chắc chắn là Tứ Bảo.

Trừ việc cho ăn ra, Lý Ngư bắt đầu thử dùng hình cá để nói chuyện với mấy nhóc.

Ngoại trừ Tứ Bảo, mấy con cá khác đều rất thông minh, học “ăn” với “bơi” rất nhanh.

Khi Lý Ngư nói “ăn”, các bé sẽ tụ họp lại xung quanh để chờ ăn, lúc Lý Ngư nói “bơi” các bé sẽ nối đuôi theo sau Lý Ngư.

Lý Ngư sợ đàn cá con sẽ bị lạc khi bơi nên đã nhẹ nhàng vẫy đuôi trước mặt Đại Bảo rồi làm động tác cắn. Đại Bảo thông minh cắn lấy đuôi của cậu, Lý Ngư dạy hai bé cá khác cắn đuôi như Đại Bảo, cứ thể suy ra, cá con làm thành một chuỗi với cậu nên sẽ không ai bị lạc.

Ba trong số bốn con nhanh chóng xếp sau cá cha, chỉ còn bé Tứ Bảo ngốc ngốc không biết làm sao. Lý Ngư để ý thấy phản ứng của bé cá này luôn chậm hơn một nhịp, cậu cũng không la mắng, chỉ dùng miệng ủi ủi Từ Bảo và đặt bé lên đầu.

Thế này thì tất cả các bé cá có thể cùng di chuyển với cậu.

Do cậu chăm sóc Tứ Bảo nhiều hơn nên Đại Bảo không ngậm vây đuôi của cậu nữa, hai em trai cũng làm theo, cùng nhau bơi đến trước mặt Lý Ngư.

Lý Ngư: “…”

Cậu có nên vui khi mấy đứa nhỏ biết ghen tị nhanh như thế không!

Cuối cùng Lý Ngư cũng được trải qua cảm giác bối rối của người là cha, nặng bên này nhẹ bên kia cũng không phải là tấm gương tốt. Lý Ngư dứt khoát đặt cả bốn bé cá lên đầu, các bé cá vui vẻ học theo cách vẫy đuôi của cậu, trông có vẻ vui lắm.

Lý Ngư tiếp tục dạy các bé cá nói chuyện.

“Cha!” Cậu dõng dạc làm mẫu.

Bốn cá con hoang mang nhìn cậu, không biết phải làm sao.

Lý Ngư nhận ra rằng cách làm này không đúng, ngẫm nghĩ rồi lấy một miếng bánh hoa đào đến, xé thành từng miếng nhỏ xíu.

Lý Ngư bơi một vòng quanh bánh hoa đào, tiếp tục nói: “Cha!”

Chỉ bé nào nói đúng mới có bánh ăn nha!

Bánh hoa đào thơm ngọt hấp dẫn sự chú ý của đám cá thanh niên, Đại Bảo nghiêng đầu, nói với vẻ thăm dò: “Cha?”

Đại Bảo thông minh quá đi!

Lý Ngư hận không thể vung vây cá cho bé, thật là, ai nói đầu óc các bé cá nhà chúng ta ngốc nghếch chứ!

Lý Ngư ngậm một miếng bánh hoa đào nhỏ thưởng cho Đại Bảo, Đại Bảo hí hửng vẫy đuôi, há miệng bắt đầu ăn..

Nhị Bảo và Tam Bảo tận mắt nhìn thấy Đại Bảo được ăn, có lẽ cũng ghen tị nên cùng nhau nói theo Đại Bảo: “Ha?”

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư nghĩ thầm, dù Nhị Bảo với Tam Bảo nói không đúng lắm nhưng lần đầu thế này cũng không tệ.

Lý Ngư cũng cho Nhị Bảo với Tam Bảo ăn bánh hoa đào, xem như là cổ vũ.

Các anh trai đã làm gương tốt, chỉ còn lại Tứ Bảo, Lý Ngư dịu dàng gật đầu với Tứ Bảo.

Ai ngờ Tứ Bảo ngơ ngác đờ người ra như không hiểu gì hết, Lý Ngư nhìn bé với vẻ kỳ lạ còn bé thì chìm xuống.

Lý Ngư: “…”

Lý Ngư bị dọa vội vàng bơi tới ngậm chặt Tứ Bảo cũng đang bị dọa sợ.

Là do ngủ thiếp đi ư? Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười, bé cá này giống ai vậy trời!

“Cha!” Lý Ngư tiếp tục nghiêm túc dạy Tứ Bảo.

Tứ Bảo uất ức lắm, phun ra hai cái bong bóng nhỏ trong lúc cha đang dạy mình.

Lý Ngư: “…”

Không được không được, nhất định phải học gọi cha!

Lý Ngư lấy bánh hoa đào dụ dỗ, cuối cùng Tứ Bảo cũng miễn cưỡng gọi đúng.

Lúc Cảnh vương sang xem vợ cá và các bé cá con của mình, Lý Ngư dẫn theo một đàn cá con, xoay quanh chơi đùa với chúng.

“Điện hạ, các con biết gọi cha rồi!” Lý Ngư phấn khởi nói.

Cảnh vương không hiểu ngôn ngữ của loài cá, mỉm cười nhìn Cá Nhỏ bơi tới bơi lui.

Lý Ngư cố ý ngậm miếng bánh hoa đào, muốn thử lại một lần trước mặt phu quân mình, thuận đó nói với bốn bé cá rằng anh đẹp trai này cũng là cha của chúng.

Cậu mới lấy bánh hoa đào ra, chưa kịp nói gì thì bốn bé cá đã cùng nhau gọi cha, Đại Bảo cũng làm theo, bốn bé cá cùng nhau hí hửng nhào tới bánh hoa đào.

Lý Ngư: “…”

Cậu luôn cảm thấy hình như mấy bé cá đang hiểu lầm gì đó.

Cảnh vương đứng trong phòng, vốn chỉ định nuôi một con cá, bây giờ lại thêm bốn con cá con, kiểu gì cũng khiến người khác chú ý. Thế là Cảnh vương nói thẳng với người trong phủ rằng mấy bé cá này là con của Cá Nhỏ, tránh cho mấy bé cá phải trốn đông trốn tây suốt ngày.

Bây giờ cá của Cảnh vương đã rất lớn, sinh con cũng là chuyện bình thường. Đám người hầu không có ý kiến gì cũng không có ai hỏi thăm “cá mẹ” trong truyền thuyết ở đâu, bởi vì chăm ngựa cũng có thể lai giống thì phối cá cái cũng là chuyện thường thôi.

Vương Hỉ rất thích chủ tử Cá Nhỏ, thêm mấy bé cá con, Vương Hỉ vui đến mức cười toe toét. Cảnh vương nói Vương Hỉ phải đặc biệt chú ý đến sự an toàn của các bé cá và xếp vào chuyện quan trọng nhất, Vương Hỉ hiểu ra ngay.

Trong đầu Vương công công bắt đầu cân nhắc:

Điện hạ yêu thương chủ nhân Cá Nhỏ, luôn ổn định với Lý công tử. Điện hạ thích con của chủ nhân Cá Nhỏ, có khi nào cũng thích con của Lý công tử không?

Nói đi cũng phải nói lại, nếu như Lý công tử có con thật thì có thể là ai?

Chậc, đây chẳng phải thầm nhắc nhở ông phải xem mấy bé cá này là chủ nhân nhỏ hay sao?

Vương Hỉ muốn chủ nhân nhỏ đến điên rồi, nhanh chóng bắt tay vào làm.

Hoàng thành, Càn Thanh cung.

Từ khi Cảnh vương đến biên giới phía Tây, Hoàng đến cũng thường hỏi thăm một chút về tình hình nơi đó, sổ con đến từ phía Tây cũng xem đi xem lại thêm vài lần.

Khi Cảnh vương mới đến biên giới phía Tây đã gặp sát thủ, Hoàng đế rất lo lắng cho sự an toàn của Cảnh vương. Sau đó phái rất nhiều thị vệ và thái y đến đó, đồng thời cũng bí mật lệnh cho các tướng lĩnh ở biên giới phía Tây rằng nếu Cảnh vương xin giúp đỡ thì phải xuất binh cứu giúp.

Hoàng đế bắt đầu cảm thấy mình đã đi một nước cờ hỏng bét, Cảnh vương không hoàn thành thử thách chỉ là chuyện nhỏ, nếu hoàn toàn không về được thì phải làm sao bây giờ.

Hoàng đế thấp thỏm hơn một tháng, thái y chưa tới được biên giới phía Tây mà Hoàng đế đã nhận được bức thư thứ hai từ nơi đó, là chiến báo.

Cảnh vương đấu với bọn thổ phỉ, giành được thắng lợi đầu tiên.

Trong chiến báo nói rõ lý do vì sao Cảnh vương quyết định đánh trận này và sách lược tiến công cụ thể.

Đầu tiên, Hoàng đế giận dữ vì thổ phỉ hung hăng ngang ngước, sau đó kinh ngạc vì sự mạnh mẽ quyết đoán của Cảnh vương. Trước khi Hoàng đế phái rất nhiều tướng lĩnh đầy kinh nghiệm đến biên giới phía Tây nhưng đều không đánh thắng thổ phỉ. Cảnh vương chưa từng đánh trận, lại can đảm đánh một trận còn đẩy lùi được thổ phỉ, sau khi lo lắng đi qua thì Hoàng đế vô cùng vui mừng.

Xem ra Cảnh vương còn có thể gánh được trọng trách nặng nề này và không phụ kỳ vọng của ông.

Tuy Hoàng đế rất vui nhưng cũng không khen thưởng một cách trắng trợn khiến Cảnh vương sinh lòng kiêu ngạo. Hoàng đế muốn tiếp tục xem những việc Cảnh vương làm ở biên giới phía Tây, ông lệnh cho La tổng quản đưa một bộ áo giáp thượng hạng đến đó.

Thật ra trong lòng Hoàng đế rất tự hào vì đứa con trai này, ông lệnh cho Binh bộ phân tích thật kỹ chiến báo rồi mô phỏng bố cục trên sa bàn (2). Đến Binh bộ Thượng thư cũng phải khen Cảnh vương dụng binh như thần, Hoàng đế nghe xong chỉ đáp mấy lời không mặn không nhạt.

(2) Sa bàn: là mấy cái bàn cắm cờ lên như trong phim cổ trang hay thấy, để mô phỏng chiến lược đánh trận hoặc sơ đồ của một nơi nào đó.

Từ chiến báo, Cảnh vương còn nhắc đến một thiếu niên tên Lý Ngư trong bản tấu chương gửi đến cùng chiến báo, nghe nói kiến thức của thiếu niên này sâu rộng giúp Cảnh vương rất nhiều việc. Cảnh vương cũng nói thẳng trong tấu chương rằng tất cả là do thiếu niên này bày mưu tính kế, Cảnh vương muốn luận công ban thưởng cho thiếu niên, mong Hoàng đế cho phép.

Lòng Hoàng đế rất vui nhưng chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ, đến cái này mà Cảnh vương cũng phải xin chỉ thị hay sao?

Hoàng đế vung bút lên ghi một chữ “chuẩn”.

Đường từ hoàng thành đến biên giới phía Tây xa xôi, truyền tin rất bất tiện. Lúc Hoàng đến nhận được bức tấu chương thứ hai và thứ ba của Cảnh vương đã là nửa tháng sau.

Hoàng để đã cho phép Cảnh vương luận công ban thưởng, hai bức tấu chương sau đó của Cảnh vương bắt đầu liệt kê đủ loại ban thưởng cho Lý Ngư, cân nhắc mãi cũng thấy không vừa lòng.

Hoàng đế thấy điệu bộ này của Cảnh vương là đã có ý muốn tiếp tục thảo luận. Hoàng đế đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ông cảm thấy Cảnh vương quá cẩn thận nhưng ngại Lý Ngư có công, nên đáp rằng Cảnh vương có thể cân nhắc xử lý.

Một tháng sau, Hoàng đế nhận được bức tấu chương thứ tư từ Cảnh vương.

Cảnh vương nói sau nhiều lần cân nhắc, hắn muốn cưới Lý Ngư, dùng vị trí Vương Phi thưởng cho Lý Ngư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.