Editor: Lynn
Việc dập tắt nạn châu chấu đã gần trong gang tấc, trước đó Cảnh vương đã chỉnh lý đề nghị của Lý Ngư thành tấu chương và đưa đến hoàng thành. Bây giờ hắn lại soạn một bản tấu chương tỉ mỉ hơn về tình hình quản lý nạn chấu chấu trong các trấn ở biên giới phía Tây.
Lần trước hắn đã nhắc với Hoàng đế chuyện hôn sự của mình với Lý Ngư nhưng Hoàng đế vẫn chưa đáp lại, trong lòng Cảnh vương biết chắc là đang được cân nhắc. Trước đó hắn đã dần tiết lộ rất nhiều điểm tốt của Cá Nhỏ trước mặt Hoàng đế. Hắn còn nhắc lại nhân lúc Hoàng đế đang buông lỏng, Hoàng đế cũng không từ chối thẳng, vậy chứng tỏ Hoàng đế vẫn đang cân nhắc. Nếu giờ bức tấu chương này đến nơi, chắc chắn Hoàng đế sẽ bị lung lay.
Thân phận của Cá Nhỏ không thể tiết lộ, hắn hy vọng có thể dùng cách này để Hoàng đế thấy rằng Tiểu Ngư tốt đến bao nhiêu, dù cậu không có xuất thân hiển hách, cũng không thể sinh con dưỡng cái, nhưng cậu vẫn có thể gánh vác được vị trí Vương phi bên cạnh hắn.
Đời này hắn chưa từng cầu Hoàng đế thứ gì, ngay cả vị trí Thái tử cũng là hắn tự dựa vào sức mình đi đoạt, không cần phải cầu. Thứ hắn cầu duy chỉ có cuộc hôn nhân này, hắn cũng không quan tâm liệu nó có khiến Hoàng đế tức giận hay không, liệu Người có đoạt đi tư cách tranh trữ của hắn không, nếu thật sự như vậy…
Cảnh vương liếc nhìn Lý Ngư đang dạy nhóm cá con chơi kéo co, mặc dù biên cảnh phía Tây kham khổ, nhưng những ngày tháng một nhà sáu người ở đây cũng là thời gian hạnh phúc nhất của hắn rồi.
Nếu như Hoàng đế thật sự từ bỏ hắn thì hắn sẽ vĩnh viễn trấn thủ nơi biên cảnh phía Tây này, như vậy hắn và Cá Nhỏ vẫn có thể ở bên nhau rồi.
Mà đây chỉ là dự tính xấu nhất thôi, cũng không hẳn là đến nỗi như vậy, hắn còn biện pháp khác còn chưa lấy ra.
Cuối cùng Cảnh vương đem hôn thư của hắn với Lý Ngư, kể cả tấu chương đưa hết lên bàn Hoàng đế.
Hoàng thành, Càn Thanh cung.
Lúc Hoàng đế lần thứ hai nhận được tấu chương của Cảnh vương, ông phát hiện vậy mà lại có hôn thư đi cùng tấu chương.
Đối với việc Cảnh vương tự quyết định, Hoàng đế rất bất mãn, nhưng đồng thời Hoàng đế cũng rõ, Cảnh vương cố ý dâng hôn thư lên, vừa là nói cho ông biết lập trường của mình vừa là một loại thỉnh cầu không nói ra lời.
Trong trí nhớ của ông, Cảnh vương chưa từng cầu xin ông điều gì. Dù lễ mừng thọ ông vừa nhận quà của Cảnh vương đã lệnh hắn đến biên giới phía Tây. Cảnh vương cũng không vượt phép xin ông khai ân mà chỉ thản nhiên chấp nhận, bình thản dập đầu cáo biệt rồi rời khỏi hoàng thành.
Tính Cảnh vương lạnh nhạt, ông cho rằng hắn hẳn nên là vậy.
Nhưng bây giờ ông mới bất ngờ phát hiện, hóa ra Cảnh vương cũng có một mặt cố chấp. Đối với người bề trên mà nói, quá mức chấp nhất cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng mà, ai mà chả có lúc chấp nhất chứ? Ngay cả Hoàng đế cũng không phải là thánh nhân.
Trên hôn thư viết chữ “Lương duyên vĩnh viễn kết”. Hoàng đế nhận ra đây chính là chữ Cảnh vương, hôn thư này do tự tay Cảnh vương viết, đủ để thấy hắn coi trọng hôn sự này đến mức nào.
… sợ là Cảnh vương thực sự động tâm rồi.
Hoàng đế nhớ lại Lão Thừa Ân công hay đùa giỡn khi nhắc đến sự trung thành, Hoàng đế đã nắm quyền nhiều năm nên có thể cười cho qua, mà lúc này lại cảm thấy có hơi nặng nề.
Ông nặng nề đặt hôn thư vào trong hộp đựng tấu chương rồi lật tấu chương của Cảnh vương ra xem, sợ rằng Cảnh vương lại đang nói tốt cho Lý Ngư.
Ông nhớ lần trước thiếu niên này có một số ý kiến đặc biệt trong việc xử lý nạn châu chấu. Hoàng đế lệnh cho các quan viên của Công bộ xem qua, đám quan lại này đều nói rất có lý, nếu có cơ hội chắc chắn phải thử một lần. Ngoài miệng Hoàng đế không nói gì nhưng trong lòng vẫn rất bội phục người tên Lý Ngư này, có thể khiến mấy quan viên của Công bộ đồng ý, đó là bản lĩnh của Lý Ngư.
Tấu chương lần này sẽ là gì đây?
Hoàng đế đọc tấu chương xong, mới biết Cảnh vương đã áp dụng kiến nghị của Lý Ngư để giải quyết nạn châu chấu.
Nếu việc này giao cho bất cứ vị quan nào trong Công bộ giải quyết thì họ đều cần phải xem xét kĩ nội dung. Tiếp đến họ sẽ đưa cho Công bộ Thượng thư xem qua, sau đó mang lên triều thảo luận, rồi mới đến Hộ bộ chi tiền—— chỉ là nếu như vậy, thì phải mất tận mấy tháng thì Công bộ mới có thể phái người xuống giải quyết nạn châu chấu.
Thế nhưng Cảnh vương ngay cả viết vào trong tấu chương cũng không không viết mà hắn lấy ngay tiền của mình ra làm. Mà còn làm không tệ nữa chứ, nạn châu chấu ở Tây Thùy đã được xử lý rồi.
Thằng ranh con thúi này, thật là to gan!
Hoàng đế không biết diễn tả tư vị của mình như nào, đó là bởi vì ông giữ lại tấu chương trước đó, Cảnh vương liền cố ý quăng cho ông một chiến tích thật đẹp mặt à!
Ông vẫn hơi tức giận nhưng cắn rứt lương tâm nói, trong mấy người con trai, người mạnh mẽ quyết đoán hợp ý của ông nhất cũng chỉ có Cảnh vương. Nạn châu chấu ở biên giới phía Tây đã đến mức khiến ông lo lắng, nếu cứ làm theo những quy trình trước đây thì không biết bây giờ sẽ ra sao nữa. Quan viên tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc có sẵn, người chịu khổ nặng nhất lại là bách tính ở dưới đáy. So ra cách làm của Cảnh vương khá liều lĩnh nhưng là cách hiệu quả nhất để giải quyết nạn châu chấu.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống, như có điều suy nghĩ. Ông ngước lên thì phát hiện còn vài quyển sổ con của mấy châu huyện gần biên giới phía Tây, lần này mấy châu huyện cũng đưa tấu chương đến. Hoàng đế đọc nhanh như gió, thì ra trong lúc Cảnh vương xử lý nạn châu chấu cần mua rất nhiều vịt, mấy châu huyện gần đó cũng bị tung hoành tơi bời nhưng trong sổ con lại chân thành cảm ơn Cảnh vương. Nếu như nạn châu chấu ở biên giới phía Tây không bị ngăn chặn, sợ rằng ngày sau bọn họ phải mệt mỏi vì chúng.
Có một sổ con được miêu tả tương đối dí dỏm khiến Hoàng đế cảm thấy như mình chính mắt thấy được khung cảnh náo loạn khi đó, khóe miệng ông giật giật.
Hành trình đến biên cảnh phía Tây này của Cảnh vương vô hình chung khiến Hoàng đế bất ngờ.
Ông có thể để Cảnh vương tiếp tục lập công trưởng thành, cũng có thể lựa chọn chèn ép Cảnh vương. Vì thằng con trai này tính kế ông, ngông cuồng muốn kết hôn với với một người tuyệt đối không thể trở thành Vương phi, nên khiến ông cực kỳ không vui.
Hoàng đế nhớ tới cái gì, đem sổ con của Cảnh vương lật tới cuối cùng, quả nhiên Cảnh vương lại đem hết công lao để lên người Lý Ngư.
Tất cả những thứ này, vẫn là vì lót đường cho Lý Ngư.
Nếu như không phải không tiện để hỏi thì Hoàng đế cũng muốn biết, giữa vị trí Thái tử và Cảnh vương phi chỉ có thể chọn một thì Cảnh vương sẽ chọn cái nào?
Hoàng đế thở dài, vẫn cứ cất nó đi.
Cảnh vương làm gì ở Tây Thùy cũng chẳng phải là bí mật. Rất nhanh cả triều đình đều biết.
Lúc mới biết Cảnh vương bị phái đến biên giới phía Tây, phần lớn triều thần đều cảm thấy hắn đã đắc tội với Hoàng đế. Lục hoàng tử lại ngầm lo lắng, rõ ràng lễ vật Cảnh vương dâng lên ở lễ mừng thọ đều hơn gã một bậc. Nếu Hoàng đế tức giận với Cảnh vương thật thì vì sao không răn dạy hắn ngay trước mặt mọi người?
Còn Thừa Ân công phủ, Thừa Ân công và nhóm người Diệp Thanh Hoan cùng một thuyền với Cảnh vương, là chỗ dựa lớn nhất của Cảnh vương. Nhưng khi Cảnh vương muốn rời khỏi hoàng thành bọn họ lại không hề cầu xin Hoàng đế, có lẽ cũng là do Cảnh vương khuyên nhủ họ gì đó.
Đến tột cùng vì sao Hoàng đế để Cảnh vương đi Tây Thùy, Mục Thiên Hiểu trước sau nghĩ không ra.
Trong lòng gã có chút bất an, rất nhanh đã bị một hành động của Hoàng đế phủi sạch.
Hoàng đế vì đồng dao và hòa thượng giả nên đã đánh roi Tam hoàng tử và Lục hoàng tử, cũng phạt hai người. Hoàng đế phạt Tam hoàng tử rất tàn nhẫn còn đối với Lục hoàng tử thì chả khác nào giận chó đánh mèo, trong cơn tức giận ông đã cách chức chức vụ lúc đó của Lục hoàng tử. Mục Thiên Hiểu vì để có được tín nhiệm của Hoàng đế nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Công phu không phụ lòng người, Cảnh vương đi rồi, Hoàng đế đem công việc ở Công bộ của Cảnh vương giao cho gã
Phần được giao cho Cảnh vương đã được hắn làm gần xong rồi, gã sang đây chỉ cần phụ trách đoạn kết thôi. Hoàng đế chỉ định Công bộ giúp gã nên không thể nào có sai sót, nên phần công lao này coi như là hắn cho không gã rồi.
Tuy Công bộ là Bộ cuối trong Lục bộ, tu sửa Chung Tụy Cung cũng không phải là chuyện gì có thể diện, nhưng ít nhất nói rằng Hoàng tử muốn giữ Lục hoàng tử bên người, hiển nhiên so với Cảnh vương ở xa vạn dặm thì quan trọng hơn rồi.
Mục Thiên Hiểu quyết tâm, dù gì cuối cùng Cảnh vương cũng chỉ là người câm, mà Tây Thùy lại là vùng đất hỗn loạn, nếu như gã làm gì đó đúng lúc thì e rằng có thể giải quyết triệt để Cảnh vương luôn…
Nhưng gã mới được Hoàng đế tín nhiệm, tuyệt đối không thể tùy tiện ra tay, hay là trước mắt xem Cảnh vương như nào đã, nói không chừng chẳng cần gã làm gì, Cảnh vương đã tự mình hại mình rồi.
Tuy nhiên gã chưa đợi được Cảnh vương tự hại mình thì Cảnh vương trước hết đánh thắng thổ phỉ, khiến mấy vị Thượng thư cùng nhau tán thưởng, khiến tâm tình Hoàng đế vui vẻ. So với đó, mấy cái công lao của gã tu sửa Chung Tụy Cung, căn bản không đủ nhìn.
Có vài quan viên âm thầm ủng hộ Lục hoàng tử trên triều cũng có nhắc đến một chút nhưng ngay sau đó đã bị lời khen ngợi Cảnh vương lấn át.
Lúc này Mục Thiên Hiểu mới sâu sắc cảm nhận được, dù cho Cảnh vương ở Tây Thùy xa xôi nhưng hắn vẫn là kình địch của gã như cũ.
Mấy ngày nay, nghe nói Cảnh vương xử lý nạn châu chấu ở biên giới phía Tây có công. Theo lý mà nói Hoàng đế sẽ càng vui vẻ nhưng lúc triều thần khen ngợi Cảnh vương, Hoàng đế lại không thích nghe cho lắm. Mục Thiên Hiểu nhạy bén phát hiện được điểm này nên phái người đến Càn Thanh cung và Cảnh vương phủ dò hỏi nhiều lần, cuối cũng cũng phát hiện được bí mật.
Hóa ra Cảnh vương gan to bằng trời, ở biên cảnh nhìn trúng một thiếu niên, hắn cầu Hoàng đế muốn người này làm Chính phi!
Cảnh vương vốn là người câm, tàn tật có khả năng di truyền cho con cháu, nếu như hắn lại lấy một nam Vương phi không thể sinh con cho thì…
Cái này đối với Lục hoàng tử là cực kỳ có lợi, Mục Thiên Hiểu nằm mơ cũng phải cười tỉnh. Khi biết được Hoàng đế cũng đau đầu, Mục Thiên Hiểu liền muốn cho dù thế nào cũng phải thúc đẩy chuyện này.
Gã biết trong lòng Hoàng đế trước sau có nỗi hổ thẹn với Hiếu Tuệ hoàng hậu, liền khuyến khích mẫu phi Trương thị của mình đứng ra, thổi gió bên tai.
Đối với hôn sự của Lục hoàng tử, cách đó không lâu Hoàng đế đã chọn đích nữ của một vị Hầu gia. Lúc Trương thị tạ ơn Hoàng đế, vì bà từng là tỳ nữ của Hiếu Tuệ Hoàng hậu nên mới có ngày hôm nay, cũng rất biết ơn ân tình của Hiếu Tuệ Hoàng hậu, thế nên mới nhắc đến chuyện của chủ cũ trước mặt Hoàng đế.
Trương thị nhớ lại đủ loại chuyện của Hiếu Tuệ Hoàng hậu khi còn sống, trong lúc “vô tình” có nhắc lại lời Tiên Hoàng hậu từng nói, hy vọng Cảnh vương có một cuộc đời bình an như ý.
Người nói có lòng, Hoàng đế cũng suy nghĩ. Lấy thân phận của Trương thị cộng thêm lời nói chân thành thiết tha, rất hiếm khi bà ấy nói với ông những lời này, cũng có thể tin đôi phần. Trước đó Cảnh vương lót đường cho Lý Ngư cũng có khá nhiều tác dụng, sau khi Hoàng đế trở về Càn Thanh cung, ông ngồi một mình suốt một canh giờ, suy đi nghĩ lại, cuối cùng viết trả lời xuống tấu chương của Cảnh vương.
“Phẩm tính của Lý Ngư xứng với Chính phi nhưng tiếc thay hắn là nam nhân, không có cách nào sinh con nên ban thưởng vị trí Trắc phi.”
Lý Ngư biết được tin này liền chạy đến an ủi Cảnh vương. Ít nhất Hoàng đế đã đồng ý hai người ở bên nhau rồi, về sau ngày tháng còn dài, có lẽ nếu cống hiến thêm chút nữa, Hoàng đế cao hứng khi nào lại cho cậu lên làm Chính phi chăng?
Lúc Cảnh vương nhận được hồi đáp của Hoàng đế thì đã cười. Hắn trù tính vài lần chính là đợi câu nói này của Hoàng đế.
Chỉ cần Hoàng đế đưa ra duy nhất một lý do là Cá Nhỏ không thể nào sinh con thì đối với hắn chuyện này không thành vấn đề.
Cá Nhỏ đã sinh cho hắn bốn bé cá đực.
Tính toán thời gian nhóm cá con hóa hình thì tuyên bố mang thai bây giờ là vừa rồi đấy.
Cảnh vương vốn định lấy một thị thiếp không hề tồn tại ra, đem nhóm cá con tạm thời “treo” trên danh nghĩa của nàng. Có con rồi, hắn tin sẽ dễ nói chuyện với Hoàng đế hơn nhiều. Thế nhưng hắn sợ sau này Cá Nhỏ lại có cá con mới, không thể giấu được, thứ hai hắn cũng sợ Hoàng đế vẫn lấy lí do Cá Nhỏ không sinh được con mà từ chối.
Thực ra cần gì phải đi giả mạo một người khác chứ, cứ nói Cá Nhỏ là nam nhân có thể chất đặc thù, có thể sinh là được rồi. Dù cho người khác chưa từng thấy ai như vậy nhưng không phải là không có. Cho dù khó có thể tin nhưng sau khi nhóm cá con biến hình thì đó đã là bằng chứng tốt nhất rồi.
Hoàng đế vừa mới nói “Tiếc không thể sinh con” như vậy tức là ông không thể phản đối nữa.
Tây Thùy có rất nhiều bất tiện, nhưng đôi khi cũng có cái hay của nó.
Chỉ cần hắn nói Lý công tử có thai thì sẽ không ai nghi ngờ cả. Nếu như Hoàng đế muốn phái Phụ khoa thánh thủ đến đây thì đường xá xa xôi, đợi khi hắn ta đến đây thì bọn trẻ đã hóa hình hết rồi, coi như là “Sinh” ra nhỉ.
Sở dĩ ban đầu hắn không đánh con bài này vì sợ Hoàng đế sẽ lấy lí do khác từ chối. Cảnh vương thận trọng từng bước, từng bước khiến Hoàng đế bỏ đi thành kiến về Cá Nhỏ, chỉ còn mỗi cái này, tuy có chút vướng tay vướng chân nhưng hắn giải quyết được.
Cảnh vương đỡ lấy eo Lý Ngư, sờ sờ, hắn nghĩ đã đến lúc nhét gối nhỏ vào trong rồi.
Lý Ngư:???