Đi ở trên đường, Tô Hữu Điềm đỏ mặt, tầm mắt của cô giống như là một con thỏ, cố định ở trên gót chân của Viên Duy, bất an đưa lên đưa xuống.
Đôi chân dài của Viên Duy ở đáy mắt cô đan xen trước sau, cô nghĩ đến lời vừa rồi tài xế nói, hận không thể tìm cái khe dưới đất để chui xuống.
Cô nhìn Viên Duy ở phía trước bước đi như bay, bầu không khí ngày càng ngượng ngùng, cô hít sâu một hơi, giải thích: “Cậu, cậu, cậu không cần tin lời tài xế nói, ông ấy nói đùa thôi!”
Một tay Viên Duy đút túi quần, tay còn lại cầm di động đi ở phía trước chiếu sáng đường, ánh sáng chiếu lên mặt đường sỏi đá, trong bóng đêm, không có thanh âm của anh.
Tô Hữu Điềm nhìn bóng đêm vô tận ở phía sau, chẹp chẹp miệng, vươn tay muốn kéo Viên Duy, lại không dám.
Viên Duy nãy giờ không nói gì, cô càng thêm sợ hãi, không khỏi kéo kéo góc áo anh , run giọng hỏi: “Viên Duy, cậu sao lại không nói lời nào? Cậu không nói lời nào như vậy tớ sẽ sợ hãi…..”
Sườn mặt của Viên Duy bị bóng tối bao trùm, anh dừng bước chân lại, sau đó vươn tay kéo cô về phía trước, đẩy cô đi.
“Đi thôi.”
Bàn tay to ấm áp của anh dừng ở trên vai cô, hơi hơi dùng sức mà dẫn cô đi.
Tô Hữu Điềm cảm thụ nhiệt độ bên cạnh, không khỏi thêm an tâm, cô nhìn thoáng qua Viên Duy, nói: “Dù sao thì tài xế chính là nói bừa, cậu đừng tin.”
Viên Duy nói: “Không tin.”
Tô Hữu Điềm nhìn nhìn áo ngủ của mình, nghĩ đến khả năng Ông Tư Nguyệt ở nhà, liền có chút thẹn thùng, không biết một lúc nữa phải nói như thế nào.
Cô hỏi: “Lát nữa đến nhà cậu…..!Cậu sẽ nói như thế nào với mẹ cậu?”
Viên Duy nói: “Không cần phải xen vào.”
Không cần phải xen vào?
Là ý bảo cô không cần lo lắng sao?
Tô Hữu Điềm gãi gãi đầu, cô nhìn đôi môi mỏng của Viên Duy, có chút buồn bực nói:
“Khi nói chuyện cậu vẫn luôn là cái dạng này sao, bao nhiêu chữ nói ra thì bấy nhiêu chữ băng lãnh….!Cũng không biết mẹ cậu có thể chịu được cậu hay không, huống hồ, thời gian dài không nói như thế cậu không chán sao?”
Viên Duy nhìn con đường phía trước, không nói gì.
Tô Hữu Điềm nhụt chí: “Đấy, cậu dứt khoát một chữ cũng không nói kìa.”
Viên Duy đẩy cô, để cô vòng qua cục đá giữa đường, trong bóng đêm, anh hơi hơi mở miệng: “Vẫn luôn như vậy, có thể không chán.”
Tô Hữu Điềm: “…….”
Không chán, rất Viên Duy.
Cô lẩm bẩm nói: “Cậu không chán, nhưng tớ thì chán muốn chết! Tớ xem trang cá nhân của cậu cũng là như thế này, hai chữ được tính là nhiều.
Gặp phải chuyện gì cũng không nói, nhiều lắm là đăng cái dấu chấm câu…..”
Nói xong, trái tim của Tô Hữu Điềm như ngừng đập.
Cô thận trọng mà nhìn về phía Viên Duy.
Bên trong bóng tối, nhìn không rõ được biểu tình trên mặt anh, không cách nào đoán được cảm xúc của anh.
Tô Hữu Điềm càng thêm thấp thỏm, cô biết Viên Duy là một người nội liễm và mẫn cảm, tuy rằng nhìn trang cá nhân của người khác là rất bình thường, nhưng Viên Duy đến cả tên Q.Q cũng không muốn cho người khác biết, nên càng đừng nói để cho người khác xem trang cá nhân.
Cô đã nhìn thì chớ, còn nói hẳn ra là đã nhìn, “tìm đường chết” cũng không đủ hình dung cô.
Bả vai của Tô Hữu Điềm ở dưới tay của Viên Duy co rụt lại.
Viên Duy rũ con ngươi xuống, nhìn khuôn mặt có chút co rúm lại của cô, thanh âm nghe không ra chút phập phồng nào: “Cậu thấy rồi?”
Tô Hữu Điềm không dám ngẩng đầu nhìn Viên Duy, vì thế ngoan ngoãn gật đầu: “Thấy, sau đó nhớ tới ngày đó chính là thời điểm dì sinh bệnh……”
Bước chân của Viên Duy dừng lại, làm Tô Hữu Điềm không khỏi dừng theo.
Tô Hữu Điềm quay đầu lại, không hiểu mà nhìn anh.
Con ngươi của Viên Duy ở trong bóng đêm vẫn sáng ngời như thế, anh buông tay, con ngươi rũ xuống, tầm mắt dừng ở trên mặt của Tô Hữu Điềm
Tô Hữu Điềm có chút hoảng loạn mà cúi đầu xuống, cô theo bản năng mà cho rằng, Viên Duy có phải tức giận rồi hay không?
Liệu rằng có phải anh không muốn cô xen vào chuyện của anh, không muốn đem sự yếu ớt thể hiện ra ở trước mặt người khác hay không?
Tô Hữu Điềm có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, tớ chỉ là……”
Đột nhiên, thanh âm của Viên Duy ở đỉnh đầu cô vang lên: “Cho nên, cậu liền tới.”
Gió đêm nhẹ nhàng vờn qua, thổi bay tóc mái của Tô Hữu Điềm.
Cơn gió này, tựa hồ mang theo nhiệt độ, phất quá gò má của cô, theo mỗi một cái lỗ chân lông, xâm nhập tứ chi của cô, làm nhiệt độ toàn thân cô tăng vọt, sau đó ở trong lồ ng ngực của cô nổ mạnh.
Trong nháy mắt, cả người Tô Hữu Điềm thành màu trứng tôm chín.
Viên Duy nói, cô liền tới rồi…..!Tới…..
Tô Hữu Điềm đột nhiên che lại mặt.
Ngữ khí của Viên Duy bình đạm mà chắc chắn, giống như là một đôi tay to vô hình, ôn nhu mà vạch trần mặt nạ ngụy trang của cô, đem cảm xúc mắc cỡ của cô, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà bại lộ ở trong bóng đêm.
Tô Hữu Điềm ôm mặt, hận không thể tìm cái khe để chui vào.
Cô ghét chết đi được sự thông minh của Viên Duy, ghét kinh đi được sự mẫn cảm của anh.
Vì cái gì mà anh nói ít lời như vậy, lại luôn trúng trọng tâm!
Viên Duy cúi đầu, dùng đầu ngón tay nâng lên cằm của cô.
Nhìn một tầng lại một tầng nước mắt đã khô trên mặt cô, thanh âm nhẹ đến mức giống như có thể tùy thời mà hòa tan ở trong bóng đêm, nhưng lại giống như một cơn gió lốc, thổi bay suy nghĩ của cô: “Ở nhà cũng khóc.”
Tô Hữu Điềm: “…..”
Công! Khai! Tử! Hình!
Vì sao còn phải nói ra làm gì!
Để cô xấu hổ một mình không được sao?
Tô Hữu Điềm ảo não mà dậm dậm chân, xoay người liền đi về phía trước..