Đúng lúc, người phục vụ bưng đồ ăn lên, lực chú ý của Tô Hữu Điềm lập tức bị dời đi, cô nhìn thịt trên bàn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Nghĩ đến thật sự chỉ có thể ăn một nửa, liền nhịn không được nhìn về phía Viên Duy xin tha: “Có thể ăn ba phần tư không?”
Viên Duy nhìn cô một cái, nói tiếp: “Không có lần sau.”
Tô Hữu Điềm nhanh chóng vỗ tay cười: “Cảm ơn thầy Viên!”
Viên Duy cầm lấy đũa, nói: “Đừng có mà cao hứng quá sớm, tôi có điều kiện.”
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, đột nhiên dùng tay ôm ngực: “Điều kiện gì?”
Viên Duy căn bản không có hứng thú nhìn hai qua đồi nhỏ trước ngực cô, nói thẳng: “1, cậu không thể đem chuyện này nói cho người khác.”
Tô Hữu Điềm biết, ở trong lớp Viên Duy vẫn luôn cao lãnh, không muốn dính vào phiền toái, ai hỏi cái gì đều không trả lời.
Nếu chuyện anh phụ đạo cô học truyền ra ngoài, chỉ sợ về sau anh sẽ không được trải qua ngày an tĩnh nào.
Cô vỗ ngực đến vang bồm bộp bồm bộp: “Yên tâm đi, tớ chú trọng nhất là sự thành tín.”
“2, đi học ngủ thì đánh một cái vào tay, thất thần đánh một cái, sơ ý một cái.”
Tô Hữu Điềm nhìn móng vuốt của mình, cảm thấy vận mệnh của nó chính là biến thành móng heo.
Vẻ mặt cô đưa đám hỏi: “Còn gì nữa không?”
Viên Duy nói: “3…..”
Viên Duy mím môi một chút: “Tôi dạy cậu học, chỉ là học……”
Không chờ anh nói xong, Tô Hữu Điềm lập tức đã hiểu rõ ý của anh: “Cậu yên tâm, tớ sẽ không nghĩ nhiều, càng sẽ không nói cho người khác, quấy rầy việc học tập của cậu!”
Viên Duy rũ con ngươi xuống, giống như muốn nói cái gì, há miệng thở dốc, cuối cùng lại chỉ gật gật đầu.
Cái chức thầy Viên này của Viên Duy cũng không phải để không.
Anh lập kế hoạch học tập một cách kỹ càng tỉ mỉ cho Tô Hữu Điềm, mỗi ngày một đề Toán Học, 50 từ đơn, một đề văn tiểu luận, những môn khác thì mỗi môn trả lời hai câu hỏi.
Một đoạn thời gian trước khi kiểm tra học kì này, sinh hoạt của Tô Hữu Điềm quả thật là nước sôi lửa bỏng.
Tiết Địa Lý, giọng giáo viên Địa Lý sắc nhọn mà bằng phẳng, giống như là một con muỗi không ngừng quấy rầy ở bên tai cô.
Đôi tay của Tô Hữu Điềm chống cằm, mí mắt càng ngày càng nặng.
Đêm qua, sau khi cô làm xong bài tập mà chủ nhiệm lớp giao, đã là 10 giờ, bài của Viên Duy giao vẫn chưa động đến.
Cô không nghĩ đến việc sẽ làm Viên Duy thất vọng, vì thế thức đêm làm xong.
Viên Duy hiếm thấy mà khen cô một chút: “Đạt tiêu chuẩn.”
Cô ôm đề ôn, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Vừa mới có chút thành tích, cô trăm nghìn lần không thể tự mãn!
Tô Hữu Điềm dùng sức mà véo mặt của mình, cổ vũ bản thân, không thể ngủ, không thể ngủ!
Viên Ma Vương đang ở bên cạnh nhìn! Trăm nghìn lần không thể ngủ!
Nhưng mà, uy lực của giáo viên Địa Lý quá mức cường đại, cô không khống chế được mà nhắm mắt lại.
Cảm giác ở trong mơ ngao du một vòng, liền nghe được bên tai truyền đến ba tiếng vang.
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô theo bản năng mà ngồi thẳng.
Vừa lúc, Viên Duy thu hồi tay, đôi mắt hơi hơi nghiêng, tầm mắt so với giáo viên phụ đạo còn sắc bén hơn.
Tô Hữu Điềm giật mình, cô nghĩ đến cái lệnh trừng phạt kia, run run mà vươn tay về phía Viên Duy.
Thước được đặt ở trên bàn học của Viên Duy, giống như là gia pháp, tùy thời kinh sợ Tô Hữu Điềm.
(#thgnao: gia pháp – một thứ luật lệ trong một gia đình, làm trái với gia pháp sẽ bị đánh)
Thước đo rất dài, Viên Duy không cần duỗi tay, vẫn đủ để có thể đánh tay cô.
Đợi nửa ngày, không thấy Viên Duy vươn tay ra, di động của cô rung lên một chút, Tô Hữu Điềm mở ra thì thấy tin nhắn: “Không có lần sau.”
Cô thu hồi tay, đáp lại một câu: “Cảm tạ ơn không giết.”
Buổi tối tan học, Viên Duy đem một quyển vở đưa cho cô: “Đây là vở Toán Học của tôi, cậu cầm xem đi.”
Vở?
Tô Hữu Điềm theo bản năng hỏi: “Không phải cậu chưa bao giờ viết bài trong lớp sao?”
Viên Duy giơ vở, trầm mặc mà nhìn cô.
Tô Hữu Điềm nháy mắt đã hiểu, cô không khống chế được mà vui sướng, giống như là nhận lấy bảo vật gia truyền mà cầm lấy nó, sau đó ôm ở trong lồng ngực của mình: “Yên tâm đi thủ trưởng, tôi sẽ bảo vệ thật tốt cái văn kiện này, đợi sau khi cách mạng thành công là lúc lại hoàn hảo nộp lại!”
Trong bóng đêm, khóe miệng của Viên Duy bí ẩn mà nhếch lên, đôi mắt của anh ở trong bóng đêm cũng sáng ngời như thế.
“Lui đi.”
Tô Hữu Điềm nghiêm: “Vâng, thủ trưởng!”
Nói xong, cô như là con ngựa nhỏ vui vẻ, cộp cộp cộp mà chạy về phòng ngủ.
Cô cầm vở, vừa trở lại phòng ngủ, Mã Tuệ và Cam Văn Văn lập tức túm vào đây, giống như là thẩm vấn phạm nhân mà vây quanh cô.
Nghĩ đến trong phòng còn một bạn học nữ khác, hai người nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói:
“Nói! Mấy ngày nay mỗi ngày cậu đều cùng Viên Duy ngốc một chỗ với nhau, có phải làm chuyện gì xấu hay không?”
Tô Hữu Điềm bị bắt ngồi lên trên giường, vô tội nói: “Bọn tớ cái gì cũng không làm, bọn tớ trong sạch!”
Cam Văn Văn quệt miệng bĩu môi nói: “Cậu lừa ai đấy, tớ thấy mấy ngày nay cậu luôn hở ra tí là nhìn di động, đi học còn mắt đi mày lại với hắn, sao có thể cái gì cũng chưa làm?”
Mã Tuệ cũng nói: “Không phải cậu kết bạn với hắn rồi sao? Có phải lúc đi học nhắn tin nói chuyện phiếm với hắn hay không?”
Tô Hữu Điềm nhanh chóng nói: “Không có không có, Viên Duy hắn học tập tốt như vậy…..!Lại không tệ giống tớ, lúc đi học sao lại có thể nói chuyện phiếm được?”
Mã Tuệ vuốt cằm nói: “Vốn dĩ tớ cũng không định hỏi cậu, nhưng gần đây sơ hở của cậu quá nhiều, nếu cậu thành thật sớm một chút, bọn này còn có thể giúp cậu giấu diếm, nhưng nếu cậu còn muốn dấu diếm, vậy chớ đừng trách bọn này lạt thủ tồi hoa……”
(#thgnao: lạt thủ tồi hoa – không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp)
Tô Hữu Điềm đáng thương vô cùng mà đem vở che ở trước mặt mình:
“Dù sao giữa chúng tớ chẳng có cái gì hết, các cậu không cần đoán nữa!”
Cam Văn Văn dùng ngón tay chỉ vào cô, vô cùng đau đớn mà nói: “Còn nói bạn tốt đấy! Đến cả việc này cũng không nói cho bọn tớ biết!”
Tô Hữu Điềm xấu hổ cười, cô ôm vở nghĩ, mỹ nam như tay chân, chị em như quần áo, vì Viên Duy, đành phải truồng theo trai vậy…….
(#thgnao: ý câu trên là bỏ chị em hay quần áo để đi theo mỹ nam Viên Duy :))) )
Mã Tuệ nói: “Trước tiên đừng bức ép nó nữa, nó đần độn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lộ đuôi chó ra.”
Vì cái gì không phải đuôi cáo Orz…..
(#thgnao: Orz – biểu tượng quỳ.
O là đầu, r là tay, z là chân)
Buổi tối, sau khi tất cả mọi người đều đi ngủ, có người lén lút trèo từ trên giường xuống, sau đó mở cặp sách của Tô Hữu Điềm ra, lật bên trong ra, liền nhìn thấy một quyển vở khác với những quyển còn lại.
Ánh đèn trên màn hình di động chiếu xuống, nét chữ phiêu dật trên vở trong đêm khuya vô cùng bắt mắt, trên bìa vở, có hai chữ to được viết rồng bay phượng múa : “Viên Duy.”.