Viên Duy chợt rút tay về nhưng không lên tiếng, chỉ sững người nhìn chằm chằm Tô Hữu Điềm.
Anh im lặng khiến Tô Hữu Điềm tưởng rằng mình bị cự tuyệt, cô vội vàng bám lấy bắp đùi Viên Duy ngao một tiếng òa lên: “Ngực 36D vẫn không thỏa mãn được anh sao? Tôi rốt cuộc phải làm thế nào anh mới tha thứ cho tôi?”
Đáy mắt Viên Duy tựa như một hồ nước sâu thẳm, băng trên mặt hồ nứt ra đột ngột vỡ tung, phản chiếu cảm xúc mãnh liệt. Khuôn mặt anh phân nửa ẩn trong bóng đêm, đôi mắt lại sáng rực rõ ràng.
Tô Hữu Điềm chùi hết nước mắt nước mũi lên quần anh, mơ mơ màng mang còn muốn nói tiếp, chợt cảm thấy bên chân có một cục lông xù nhào vào.
Cô dụi mắt, thấy Nhúm Lông đang lè lưỡi kêu ngao ngao, hưng phấn vẫy đuôi loạn xạ.
Tô Hữu Điềm nhìn khuôn mặt trưởng thành lông lá của Nhúm Lông, càng thêm bi thương, kéo Nhúm Lông qua vùi mặt vào lông nó.
“Con trai! Má có lỗi với con, má ném con cho ba con ba năm, chưa từng một lần quan tâm đến con…” cô đấm ngực giậm chân: “Má không cầu được con dưỡng lão cho, con tốt nhất cứ theo ba con hưởng phúc là được.”
Nhúm Lông bị cô ôm kêu ngao ngao, bất đắc dĩ ngước cặp mắt nhỏ như đậu đen lên cầu cứu Viên Duy.
Viên Duy không buồn để ý tới con trai cún của mình, chân anh được được buông ra nhưng anh vẫn chưa thu về, cả người tựa như một khúc gỗ, chỉ có đôi mắt là sáng lấp lánh, theo sát nhất cử nhất động của Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm khóc xong, buông con trai cún ra, thút thít quỳ rạp xuống đất: “Quên đi, con không cần lo cho mẹ. Người vợ tào khang bị vứt bỏ này không xứng làm mẹ của con. Con cứ để mẹ tự sinh tự diệt là được…”
Nói đoạn, cô ở rượu một cái.
Nhúm Lông nghe không hiểu cô nói gì, há to miệng dụi dụi lên người cô.
Nói hết lời, Tô Hữu Điềm cứ như người già gần đất xa trời, lẩy bẩy đứng dậy, vừa xua tay vừa nói:
“Không cần tiễn, con cứ quên mẹ đi, nhanh thôi sẽ có một mẹ kế xinh đẹp làm con hài lòng đến thay thế mẹ, yêu đương nồng thắm với ba con… Á!”
Cô còn chưa dứt lời đã thấy thân mình chợt bay lên.
Viên Duy đá vào mông Nhúm Lông một cước, một tay kẹp Tô Hữu Điềm dưới nách như xách gà. Quay người một cái, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Đèn biệt thự được bật lên, Tô Hữu Điềm bị ném lên salon, nảy lên hai cái.
Cô cảm thấy rượu trong dạ dày cuộn lên, vừa ngọ nguậy mấy cái như rùa đen, trước mắt chợt tối sầm lại. Tô Hữu Điềm mơ màng mở mắt ra, liền thấy Viên Duy đang chậm rãi áp tới.
Hai tay anh chặn hai bên cô, áo ngủ rộng thùng thình rủ xuống, để lộ ra xương quai xanh trắng nõn và đường cơ ngực lờ mờ, trên người còn vương hơi nước.
Tô Hữu Điềm cả kinh, muốn giãy giụa lại cảm giác hai chân mình đều đã bị anh đè chặt, cô sợ hãi cuống cuồng la lên: “Anh muốn làm gì? Đánh người không vả mặt!”
Viên Duy nhíu mày, đột nhiên bắt lấy cằm Tô Hữu Điềm, cắn mạnh lên môi cô một cái. Tô Hữu Điềm rên một tiếng đau đớn, đau đến suýt chảy nước mắt, cô định đẩy Viên Duy ra, hai tay lại bị giữ chặt, một bàn tay Viên Duy nắm lấy hai cổ tay cô, áp người về phía trước, tay kia mập mờ vuốt ve mặt cô.
Tô Hữu Điềm ngây người, bởi vậy mà động tác tiếp theo của Viên Duy hoàn toàn khiến cô không phản ứng kịp.
Đôi môi không chút lưu tình dán sát lên, Viên Duy chậm rãi mút giọt máu trên cánh môi Tô Hữu Điềm, vươn đầu lưỡi mang theo chút vị máu tanh không ngừng ám muội thăm dò khớp hàm cô.
Tô Hữu Điềm giật mình, hơi rượu lập tức bay sạch, cô theo phản xạ ưỡn lưng, chỉ cảm thấy cảm giác tê dại theo khóe miệng lan ra khắp toàn thân, ngón chân cô dưới thân Viên Duy co chặt lại.
Cô muốn kêu cứu hệ thống, nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu đã bị sóng nhiệt của Viên Duy đè xuống.
Viên Duy dùng sức như muốn nhào nặn ép cô vào lòng.
Hô hấp của cô dần dồn dâp, cánh môi tê dại như thể không còn là của mình nữa.
Cảm nhận được tay Viên Duy càng lúc càng càn rỡ, cô vội vã hét lớn một tiếng đẩy anh ra.
“Dừng! Dừng lại!”
Viên Duy bị đột ngột đẩy qua một bên, anh hít một hơi thật sâu, cánh tay giơ lên che ngang trước mắt điều chỉnh hô hấp.
Tô Hữu Điềm vội vàng ngồi dậy. Khóe mắt liếc thấy đôi môi đỏ ửng và lồng ngực không ngừng lên xuống của Viên Duy, dưới ánh đèn không khỏi mang vài phần quyến rũ.
Mặt cô đỏ lên, chỉ cảm thấy bao nhiêu rượu trong bụng đều đã bốc hết lên mặt rồi.
Hệ thống sâu kín lên tiếng trong đầu cô: [Cảm giác thế nào?]
Tô Hữu Điềm: “Bậc thầy giường chiếu… Khụ! Không có cảm giác gì hết!
[Ha ha]
Tô Hữu Điềm hít sâu mấy hơi, cô nhìn Viên Duy nửa ngày không động, lập tức có chút lo lắng.
Chẳng lẽ bị mùi rượu trong miệng cô hun ngất rồi?
Cô thò một ngón tay ra chọc chọc đầu anh, Viên Duy quay người lại, đột nhiên vùi đầu vào cổ cô.
Tô Hữu Điềm trợn to mắt, sợ đến độ một cử động nhỏ cũng không dám động, bên mặt toàn là tóc của Viên Duy, như lông vũ nhè nhẹ cọ lên tim cô, cô chịu đựng cảm giác ngứa, thở mạnh cũng không dám.
“Anh…”
Viên Duy ôm cô chặt hơn: “Cho tôi ôm một lúc…”
Anh khàn giọng nói.
Tô Hữu Điềm cứng đờ gật đầu, hơi thở của Viên Duy phả lên cổ cô, da thịt chỗ đó nhanh chóng mất hết tri giác, Tô Hữu Điềm khóc không ra nước mắt, cô chỉ sợ Viên Duy cắn mình.
Nói đến cắn, trên miệng cô còn đau đây này.
May mà Viên Duy dường như thật sự chỉ ôm cô, rõ ràng trong phòng rất ấm, nhưng cả người anh lại đang run lên.
Tô Hữu Điềm bị anh ôm cũng có cảm giác như mình bắt đầu không tự chủ được mà run run.
Tô Hữu Điềm hơi nghiêng đầu sang nhìn anh, Viên Duy khàn giọng nói: “Em đừng động…”
Tô Hữu Điềm nhịn một hồi, cuối cùng vẫn vô tội giơ tay lên: “Em không phải lò lửa nha…”
Viên Duy khẽ rên một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, buông Tô Hữu Điềm ra: “Em lúc nào cũng thế này.”
Tô Hữu Điềm: “???”
Viên Duy cong môi, anh lấy ngón tay vuốt một cái lên môi Tô Hữu Điềm: “Đau không?”
Tô Hữu Điềm gật đầu: “Đau thấy bà.”
Viên Duy chớp mắt, trong con ngươi tựa hồ như có ánh lửa lóe lên: “Đau là tốt, đau là tốt.”
Tô Hữu Điềm sờ sờ môi, hầm hừ cúi thấp đầu.
Viên Duy đứng lên, dáng người cao ráo phủ xuống một cái bóng rộng lớn, anh từ từ cúi người, giọng nói khàn khàn như rắn độc đang phun lưỡi:
“Tha thứ em thì không thể, cả đời này cũng không tha thứ được, tôi muốn thời thời khắc khắc nắm em trong tay, lúc nào tâm trạng không tốt thì lôi ra vần vò một trận, em tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lí đi, nếu có một ngày tâm trạng tôi tốt lên thì may ra có thể tha cho em một mạng.”
Nói đoạn, anh mỉm cười một điệu nanh ác.
Tô Hữu Điềm rùng mình, nhìn anh xoay người vào phòng bếp.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, bị dọa đến phát sợ.
Tô Hữu Điềm cọ cọ lên salon, co người thành một quả cầu.
“Thống, Thống Nhi, ta thế này có phải là đưa dê vào miệng cọp không?”
Hệ thống cười lạnh một tiếng: [Giờ cô mới phát hiện ra à? Viên Duy hắn đang mài dao xoàn xoạt chuẩn bị “làm thịt” cô đó!]
Tô Hữu Điềm: “QAQ”
Đột nhiên, trong bếp vọng ra tiếng dụng cụ ma sát, cô rướn cổ lên nhìn, Viên Duy đứng thẳng người, trên tay cầm một con dao thái. Dưới ánh đèn, lưỡi dao phản xạ thứ ánh sáng lạnh như băng.
Trong đầu Tô Hữu Điềm lập tức hiện ra điểm tin trên mạng xã hội sáng mai:
“Kinh hoàng! Nam tỷ phú đêm khuya chém chết bạn gái cũ, ân oán khúc mắc rốt cuộc là ra sao?”
“Nữ minh tinh nổi danh chết thảm trong nhà tỷ phú, rúng động giới giải trí!”
“Ba ngàn bí mật không thể không bật mí giữa nữ minh tinh Thịnh Hạ và tỷ phú Viên Duy!”
Tô Hữu Điềm bị ý nghĩ của mình làm cho càng lúc càng hoảng sợ, cô nói với hệ thống băn khoăn của mình, hệ thống đáp: [Viên Duy sẽ không mất trí như vậy đâu, hắn sẽ chỉ giày vò chà đạp cô thôi, sao có thể giết cô được chứ?]
Tô Hữu Điềm: “… Vậy chẳng lẽ lại là “Tổng tài độc chiếm hằng đêm” sao?”
Hệ thống: [… Ta dám khẳng định, Viên Duy nếu thật sự muốn nhốt cô lại, cô chắc chắn còn thích chí hơn hắn.]
Tô Hữu Điềm không nhịn được tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cô bị Viên Duy trói trên giường, Viên Duy cầm roi da…
Ôi mẹ…
Không được nghĩ nữa, sắp chảy máu mũi rồi.
Tô Hữu Điềm ngồi trên salon, hão huyền nghĩ ngợi một hồi thì buồn ngủ.
Nhúm Lông quấn quanh chân cô, gối cái đầu lớn lên đùi cô.
Tô Hữu Điềm vuốt đầu nó, một người một chó tựa vào nhau.
Đương lúc mơ màng, cô cảm giác có mảnh vải ẩm ấm áp phủ lên mặt mình, cô mở mắt ra, phát hiện Viên Duy đang một tay giữ gáy cô, một tay lau mặt cho cô.
Vẻ mặt Viên Duy lãnh đạm, nhưng lực đạo trên tay rất nhẹ nhàng.
Tô Hữu Điềm kinh ngạc, không hiểu sao cảm thấy có lỗi: “Để, để em.”
Viên Duy đắp khăn lên mặt cô, xoay người vào bếp.
Lúc Tô Hữu Điềm bỏ khăn xuống, Viên Duy đã bưng một bát canh ra.
“Uống đi.”
Tô Hữu Điềm nhìn bát nước canh màu vàng nhạt, có thể ngửi thấy mùi cay cay.
Tô Hữu Điềm chun mũi: “Canh gì vậy.”
Viên Duy đáp: “Canh gừng, uống hết đi.”
Tô Hữu Điềm lắc đầu, Viên Duy buông bát xuống, u ám nhìn cô.
Tô Hữu Điềm bị ánh mắt đó dọa sợ đến giật mình, hấp tấp ùng ục đổ sạch canh gừng xuống bụng.
Một bát canh gừng vào bụng, cả người cô ấm lên.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Viên Duy, có chút tò mò hỏi: “Vì sao anh…vẫn đối tốt với em như vậy, còn nấu canh cho em uống?”
Viên Duy dọn bát, nói: “Ướp gia vị trước, ăn cho ngon.”
Tô Hữu Điềm: “QAQ”
Viên Duy vào bếp vừa rửa bát vừa nói: “Hôm nay ngủ lại chỗ tôi, đợi lúc nào tôi hết giận sẽ thả em đi.”
Tô Hữu Điềm rầu rĩ, từ lúc nào lại thành giam cầm play thế này?
Cô còn phải làm nhiệm vụ, còn phải đi cốt truyện mà! Ở đây suốt thì làm được gì?
[Thống Nhi, ta phải làm gì bây giờ?]
[Tự làm tự chịu. Ta không quản cô nữa, hơn nữa ta phát hiện ra, uy hiếp giật điện với cô không hiệu quả, tâm lý chiến mới là thượng sách.]
Tô Hữu Điềm hai mặt thụ địch, cô than vắn thở dài được năm phút, liền lăn ra salon ngủ mất.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm giác mình như rơi vào một cái ổ ấm áp, như về với vòng ôm của mẹ, cô co tròn người lại, không nhịn được rúc vào nguồn nhiệt.
Lúc ngủ say, cô thấy miệng mình bị che kín, như có vật gì ẩm ướt âm ấm dán vào, cô hừ một tiếng qua lỗ mũi, bất đắc dĩ ngửa đầu lên.
Lát sau, hơi nóng dời lên má cô, Tô Hữu Điềm nhíu nhíu mày, không hiểu sao có cảm giác trống trải, cô chép chép miệng, cọ cọ như cún con, ngậm lấy thứ gì đó non mềm, lúc này mới khoan khoái giãn mày.