Viên Duy xách Tô Hữu Điềm lên bờ hệt như xách một con gà con.
Tô Hữu Điềm xòe móng vuốt bị thương ra, luống cuống nhìn anh.
Cả người Viên Duy sũng nước, tóc mái trên trán dính bết vào mặt, trở nên lạnh lùng nghiêm nghị vô cùng. Tô Hữu Điềm có chút không dám nói chuyện với anh.
Chú Tống ôm Tống Thành, đi mà nhũn ra, kéo vào bờ.
Chú buông Tống Thành ra, cầm lấy tay Tô Hữu Điềm, thấy vết trầy xước trên tay cô, gắng nhịn xuống: “Cháu Thịnh, thực sự cảm ơn cháu, không có cháu chắc chú đã không gặp lại được thằng ranh con này rồi!”
Tô Hữu Điềm ngại ngùng, vội vàng nói: “Không đâu không đâu! Chú Tống, cháu đâu có giúp được gì, lại còn suýt nữa làm liên lụy đến chú nữa. Nếu để chú tự đi cứu Tiểu Thành, có lẽ sẽ nhanh hơn nhiều.”
Chú Tống lắc đầu: “Bất kể thế nào, ơn nghĩa này của cháu chú vẫn phải nhận. Tay cháu bị thương thế này, để chú dẫ cháu lên trấn trên khám xem, đừng để bị cảm lạnh.”
Viên Duy nhặt cái áo khoác dưới đất lên, nói: “Cháu đưa cô ấy đi.”
Nói đoạn, anh lại nhìn sang Tống Thành đang đứng tại chỗ run lẩy bẩy, nói: “Thế này đi, chú dẫn cả Tiểu Thành đi cùng bọn cháu đi.”
Chú Tống vội xua tay: “Không cần đâu không cần đâu, chú tìm thầy thuốc trong thôn lấy ít thuốc cho nó là được, nó chỉ hơi bị lạnh chút thôi.”
Viên Duy quấn áo khoác lên tay Tô Hữu Điềm, vừa buộc lại vừa nói: “Chú đừng khách khí, trẻ con không thể qua loa, phải kiểm tra cẩn thận một lượt mới được.”
Chú Tống nghe vậy, theo bản năng muốn từ chối, nhưng thấy dáng vẻ hãi hùng của con trai mình, cũng có chút do dự. Huống hồ chú cũng hiểu, trẻ con xảy ra chuyện, đúng là không thể coi nhẹ, cũng cần thiết phải mạnh miệng. Vì vậy bèn ôm Tiểu Thành đang sợ hãi, đi theo Viên Duy.
Tô Hữu Điềm được Viên Duy dìu đi, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi thần được sau cơn hung hiểm, nhìn gò má lạnh lùng của Viên Duy mà nửa ngày không nói ra lời.
Cả người Viên Duy cũng ướt rượt, qua nơi da thịt hai người dính lấy nhau, nhiệt độ của anh còn thấp hơn cô, Tô Hữu Điềm không tránh đi, ngược lại nép sát vào lòng Viên Duy hơn.
Một tay Viên Duy nắm chặt móng vuốt cô, một tay đỡ eo cô, sắc mặt như ngọc thạch ngâm nước, càng thêm lạnh lẽo cứng ngắc.
Cô dẩu môi, nhỏ giọng hỏi: “Giận à?”
Viên Duy chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Tô Hữu Điềm hầm hừ quay đầu đi.
Đến bệnh viện huyện, bác sĩ băng tay cho cô rồi kê thuốc. Tống Thành sau một hồi vật lộn, cuối cùng ngủ mất trong lòng chú Tống.
Mấy người đi xe, lúc về đến nhà, bóng đêm đã buông xuống.
Đi tới cửa, bà Vương và người nhà đã sớm chờ ở đó.
Bà Vương vừa thấy Tống Thành đã che miệng khóc nấc.
Chú Tống vội nói: “Mẹ, thằng bé không sao. Bác sĩ nói là chỉ bị sợ hãi với nhiễm lạnh chút thôi. Con mua thuốc rồi. Chúng ta vào nhà thôi. Vật lộn cả một ngày rồi, vợ chồng son nhà người ta cũng cần nghỉ ngơi mà.”
Nghe vậy, bà Vương mới bớt nức nở.
Bà đã được nghe kể đầu đuôi sự việc qua điện thoại, xem ảnh chụp tay Tô Hữu Điềm, hơi sợ sệt nói: “Thực sự là may mà có cháu, cháu gái.”
Tô Hữu Điềm vội nói: “Không có gì ạ không có gì ạ, cháu cũng không được việc gì. Trời sắp tối rồi, bà mau về nghỉ ngơi đi ạ.”
Bà Vương che miệng lại muốn khóc tiếp.
Viên Duy nói: “Về thôi.”
Lời Viên Duy nói không ai dám không nghe, cả đám người lúc này mới tản ra về nhà.
Tô Hữu Điềm và Viên Duy vào nhà, cô nằm trên giường đất, thở hắt một hơi nhẹ nhõm.
Có vẻ như nhà bà Vương đã giúp họ sưởi giường đất, lúc này giường đất vẫn đang nóng.
Cô nhìn côn trùng bay qua bay lại quanh bóng đèn, mí mắt muốn dính lại, dần dần, không mở ra nổi nữa.
Viên Duy lẳng lặng trải xong giường đệm, sau đó trộn cơm cho Nhúm Lông, xong xuôi mới giúp cô cởi áo khoác.
Tô Hữu Điềm bị bắt giơ tay, cô nói: “Em tự làm được.”
Viên Duy nhìn bàn tay bị bó như bánh chưng của cô, cười lạnh một tiếng.
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn ngồi im, cô mềm giọng hỏi: “Có phải anh đang giận không? Sau này em sẽ không thế nữa.”
Viên Duy lạnh mặt đem cái chăn trong phòng cô mang sang phòng mình, sau đó duỗi tay, nhét cô vào chăn.
Mông Tô Hữu Điềm cọ xuống giường sắp tóe ra lửa tới nơi rồi, cô vội nhỏm dậy: “Không cần không cần, em ngủ một mình bên phòng kia là được.”
Viên Duy chẳng buồn nhìn cô, xoay người tắt đèn.
Tô Hữu Điềm mở to hai mắt trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Viên Duy, biết anh còn chưa nguôi giận, bèn nói: “Sau này em sẽ hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, làm gì cũng sẽ hỏi ý anh trước, được không?”
Viên Duy im lặng.
Tô Hữu Điềm nghĩ, đã nhận sai những hai lần rồi mà còn không được, anh cũng khó hầu quá rồi!
Cô hừ một tiếng, chui vào chăn, che mặt lại không nói gì nữa.
Nửa đêm, Tô Hữu Điềm bị tiếng hít thở vừa nặng nề vừa khó nhọc đánh thức.
Cô mơ màng bật đèn, liếc qua liền thấy khuôn mặt Viên Duy trắng bệch.
Cô cả kinh, theo bản năng chạm trán mình lên trán Viên Duy.
Vừa chạm vào cô lập tức hoảng sợ, trán Viên Duy nóng rực, hơi thở của anh cũng nóng vô cùng.
Tô Hữu Điềm nghĩ, là do xuống nước mà không uống thuốc đây mà, nóng thế này.
Cô vội xuống giường, còn chưa kịp đi giày thì thấy cổ tay mình bị tóm chặt.
Viên Duy mơ màng mở mắt ra, đáy mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: “Đi đâu?”
Tô Hữu Điềm vội nói: “Em đi tìm bác sĩ cho anh.”
Ngón tay Viên Duy siết chặt, anh chậm rãi lắc đầu: “Không được đi.”
Tô Hữu Điềm phát cáu: “Không đi thế nào được? Anh sắp sốt ngu người rồi!”
Viên Duy khó nhọc mở trừng mắt, anh nhếch đôi môi khô róc: “Không được đi…”
Tô Hữu Điềm cuống đến muốn khóc. Viên Duy nhìn thì tưởng rất yếu, ai ngờ bàn tay anh nắm cổ tay cô lại rất chặt, ngón tay anh trắng bệch cả rồi mà vẫn không chịu buông tay.
Tô Hữu Điềm không thể làm gì khác đành dỗ anh: “Em sẽ về ngay thôi, anh bị sốt ngốc mất thì phải làm sao?”
Khóe miệng Viên Duy khẽ nhúc nhích, đôi môi khô nẻ hơi rướm máu: “Em mới ngốc.”
Lúc nào rồi mà vẫn không quên chế giễu cô hả!
Tô Hữu Điềm vừa tức vừa cuống, không thể làm gì khác là gọi điện thoại cho chú Tống.
Tay cô bị bó như bánh chưng, không sao linh hoạt được, chỉ đành dùng đầu ngón tay mổ cò từng chữ. Mãi mới đánh xong, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cô báo xong tình hình, lại bò lên giường đất. Cô vuốt cái trán đẫm mồ hôi của Viên Duy, cầm lòng không đậu nói: “Tại em không tốt, liên lụy làm anh ốm.”
Viên Duy gắng gượng mở mắt, tay anh hơi giơ lên, nhéo một cái lên mặt Tô Hữu Điềm.
Tay Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng áp lên ngực anh, cảm nhận được dưới lòng bàn tay phập phồng, cô thì thào: “Lần nào cũng là em hại anh bị thương, bất kể là về tinh thần hay là thể xác.”
Ngón tay Viên Duy nhẹ nhàng đáp lên vai cô.
Tô Hữu Điềm không nhịn được nói: “Nếu…nếu em rời đi, có lẽ anh sẽ không phải mệt mỏi thế này nữa…”
Viên Duy nhướng mày, hai mắt đang nhắm chặt chợt mở bừng, anh trừng con mắt đỏ rực lên, nhìn Tô Hữu Điềm chằm chằm, ngực cũng lên xuống kịch liệt hơn.
Tô Hữu Điềm nghe tiếng hơi thở bật ra từ lồng ngực anh, phát hoảng, vội vàng nói: “Em không đi, em không đi! Anh đừng nóng giận!”
Viên Duy không nghe, miễn cưỡng muốn ngồi dậy.
Tô Hữu Điềm vội đè anh xuống: “Anh đừng tức giận, em nói bừa thôi!”
Một tay Viên Duy nắm chặt lấy cổ tay cô, thở ra một hơi thật dài: “Đừng.”
Giọng nói mỏng nhẹ mà như nặng bằng ngàn quân, vừa vững vàng vừa kiên quyết đập lên tim Tô Hữu Điềm. Tay cô run lên, chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát.
Cô nhìn Viên Duy, bị vẻ cố chấp và đau thương nơi đáy mắt anh làm rung động, không khỏi cảm thấy như có hai sức mạnh xé cô ra làm hai.
Môi Viên Duy run run, lộ ra vẻ yếu đuối chưa từng thể hiện ra ngoài.
Anh hôn nhẹ lên đầu ngón tay Tô Hữu Điềm, hơi thở nóng bỏng như muốn làm cô tan chảy.
“Đừng…”
Một giọt, hai giọt, ba giọt chất lỏng nóng bỏng trượt xuống từ đầu ngón tay Tô Hữu Điềm, cô bị độ nóng của nước mắt Viên Duy làm cho run rẩy, chỉ cảm thấy nỗi chua xót khổng lồ lao thẳng lên cổ họng, xộc lên hai mắt.
Viên Duy lúc này đã cởi bỏ cái vỏ kiên cố không gì phá nổi thường ngày xuống, lộ ra sự yếu mềm, anh sợ Tô Hữu Điềm rời đi đến vậy, sợ cái ngày phải nói lời ly biệt với cô đến vậy.
Cô nghĩ, nếu có một ngày cô rời đi thật, không biết Viên Duy sẽ đau đớn đến mức nào.
Chỉ e anh sẽ thực sự sống cô độc hết quãng đời còn lại, ở lại thế giới này, chờ đợi mãi một người trở về.
Tô Hữu Điềm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Viên Duy, cô nhìn ánh mắt bướng bỉnh mà yếu ớt của anh, sức lực cả người không khỏi tan mất sạch.
Cô nghĩ, cô ngã xuống thật rồi.
Chú Tống tìm bác sĩ tới, truyền cho Viên Duy một bình nước, Viên Duy cau mày thiếp đi.
Tay Tô Hữu Điềm vẫn bị anh nắm rất chặt, cô nằm bên cạnh, một khắc cũng không dám ngủ, đăm đăm nhìn bình truyền nước.
[Thống nhi, lúc ta trở về sẽ tỉnh lại vào lúc nào?]
[Sẽ tỉnh lại ở đúng thời gian cũ.]
Yết hầu Tô Hữu Điềm khẽ động, trong phòng lặng như tờ, yên tĩnh vô cùng, trong tai cô như vang lên tiếng ong ong.
Cô nín thở, hỏi: “Nếu, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể ở lại không?”
Hệ thống không đáp.
Trong sự im lặng, nhịp tim Tô Hữu Điềm càng lúc càng nhanh, cổ họng cô nghẹn ứ, bàn tay nắm tay Viên Duy cũng siết lại.
Hệ thống vẫn chưa đáp.
Tô Hữu Điềm nhịn không nổi truy vấn: “Được không?”
Hệ thống thở dài, tiếng thở dài này nặng nề mà dài dằng dặc, như xuyên qua cả màn đêm.
[Cô nghĩ kĩ rồi?]
Tô Hữu Điềm do dự một chút rồi gật đầu thật mạnh.
Hệ thống nói: [Cô có biết khoảng thời gian này vì sao ta không bắt cô làm nhiệm vụ không?]
Tô Hữu Điềm lắc đầu.
[Bởi ta biết là sẽ xảy ra chuyện thế này. Kí chủ, chuyện cô đã quyết định thì đừng đổi ý.]
Tô Hữu Điềm chỉ cảm thấy tim mình đập như trống trận, hai cảm giác hoảng hốt mà không rõ vì sao và khao khát về tương lai đan xen trong đầu cô, giằng kéo thần chí cô.
Cả đời, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Một câu của cô hôm nay, có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời cô, cũng có thể chẳng thay đổi gì cả.
Bất kể thế nào, ở lại cũng không phải một quyết định nông nổi nhất thời.
Cô nhìn gò má tái nhợt của Viên Duy, cắn răng: “Ta sẽ không đổi ý.”
Hệ thống nói: [Được, trong khoảng thời gian này ta sẽ không giao nhiệm vụ cho cô. Sau khi cô đi hết cốt truyện, ta sẽ chìm vào trạng thái ngủ say, chờ cô già rồi sẽ mang cô đi.]
Tô Hữu Điềm gật đầu, cô nhìn Viên Duy, nước mắt không kìm được rơi xuống gối đầu.
Cũng không biết là do sợ hãi tương lai trước mắt hay là vì được ở bên Viên Duy mà mừng rỡ nữa.
“Cảm ơn…”
[Nhắc nhở cô lần cuối, đừng đổi ý.]
Tô Hữu Điềm nghĩ, sao cô có thể đổi ý được, bèn nói: “Mi yên tâm đi. Còn nữa, ta có thể nói cho Viên Duy thân phận thật của ta không?”
[Lúc đang tiến hành cốt truyện thì không thể. Kí chủ không thể để lộ sự tồn tại của hệ thống và nhiệm vụ, nếu không sẽ bị phạt nặng. Đây là quy định do cấp trên đặt ra, ta cũng không thể thay đổi.]
Tô Hữu Điềm hơi thất vọng, cụp mắt.
[Dù sao thì, có một vài bí mật không nhất thiết phải nói ra.]
Tô Hữu Điềm đã hiểu.
Cô chân thành nói: “Hệ thống, cảm ơn mi.”
Hệ thống không lên tiếng nữa.
Tô Hữu Điềm chống tay nhỏm dậy, cô nhìn hàng mi run run bất an trong mộng và sắc mặt tái nhợt của Viên Duy, không cầm được cúi mặt từ từ áp xuống.
Hơi thở nóng rẫy của anh phả lên mặt cô, Tô Hữu Điềm nhắm hai mắt, nhẹ nhàng in lên môi Viên Duy một nụ hồn.
“Em có một bí mật, nhưng không thể nói cho anh biết. Anh chỉ cần biết rằng, em yêu anh.”