Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?

Chương 45



Nhúm Lông bị cô túm đuôi, kêu ngao một tiếng rồi chui tọt vào ổ chó.

Tô Hữu Điềm hận sắt không thành thép đập vào ổ chó của nó: “Mẹ nói cho con biết, có mẹ kế thì cũng có bố ghẻ, nếu con không đứng về phe mẹ, sau này lưu lạc đầu đường mẹ cũng mặc kệ con!”

Nhúm Lông lăn một vòng trong ổ chó, giương mắt lên ư ử nhìn cô.

Tô Hữu Điềm cắn răng, nghĩ, đi một mình chẳng có khí thế tẹo nào, mang một con chó theo mới vớt vát được một chút.

Vì vậy cô bèn lôi Nhúm Lông ra ngoài.

Nhúm Lông bất đắc dĩ ngao một tiếng, Tô Hữu Điềm nhéo tai nó: “Lần này con phải biểu hiện tốt một chút, nghe chưa?”

Nhúm Lông yếu ớt hừ một tiếng.

Tô Hữu Điềm thỏa mãn gật đầu, cô đổi sang một bộ váy đỏ thắm, đeo kính râm, ôm Nhúm Lông lên, oai phong bệ vệ khí phách hiên ngang ra cửa.

Nguyên Điểm cách nhà Viên Duy không xa, Tô Hữu Điềm gọi xe đi hai mươi phút đã đến nơi.

Vừa xuống xe, cô đã lập tức hùng hùng hổ hổ vọt đến trước lễ tân.

Cô bé ở quầy lễ tân trông thấy một bóng đỏ xông tới, đang định cản lại thì thấy Tô Hữu Điềm gỡ kính râm xuống, nhìn cô bé bằng hai lỗ mũi.

Cô ôm con chó ta, hất cằm lên rất phu”s nhân”s style:

“Tôi muốn tìm Viên Duy.”

Cô bé lễ tân sửng sốt, nhìn thấy cặp mắt kia mới phát hiện ra đó chính là Thịnh Hạ gần đây danh tiếng nổi lềnh nổi phềnh. Thấy cô váy đỏ chói lóa, lại hung hăng như vậy, vừa nhìn đã biết là tới chẳng phải chuyện tốt lành gì rồi.

Cô bé lễ tân theo bản năng nghĩ ngay đến những tin đồn truyền khắp trên mạng mấy ngày nay, nói Viên tổng thay đổi tình cảm, không còn nâng niu Thịnh Hạ nữa, điều này có thể thấy ở việc Thịnh Hạ càng lúc càng ít lịch trình. Cũng có người nói, anh chướng mắt Thịnh Hạ ngực to óc bằng quả nho, ngược lại lại cảm thấy hứng thú với Nghê Thu Vũ vừa hiểu chuyện vừa có kỹ thuật diễn, cô bé vốn chỉ bán tính bán nghi, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận này của Thịnh Hạ, đột nhiên cảm thấy có khi là thật không chừng…

Chuyện của các sếp chẳng liên quan gì đến cô cả, cô cũng không thể làm được mấy chuyện nâng trên đạp dưới, huống hồ Viên tổng từng cố ý nhắc rằng, nếu Thịnh tiểu thư đến tìm anh thì không cần thông báo, cứ trực tiếp cho lên.

Cô định dẫn Tô Hữu Điềm lên, nhưng vừa nghĩ đến tình hình hiện giờ trên tầng cao nhất, Viên tổng vừa mới nói không có sự đồng ý của anh thfi không cho bất kì ai lên, vậy thì rốt cuộc có cho Tô Hữu Điềm lên hay không?

Cô cảm thấy hít thở hơi bị khó khăn.

Tô Hữu Điềm nhìn vẻ mặt khó xử của cô, lập tức có dự cảm không lành: “Sao vậy, Viên Duy không cho tôi lên?”

Cô bé lễ tân vội vàng xua tay, nghĩ một chút, chuyện lớn thế này cô làm không được, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp thì hơn, bèn nói: “Để em gọi chị Đậu trợ lý đặc biệt xuống đón chị.”

Tô Hữu Điềm là tới bắt gian, không phải là đi thăm Viên Duy, Đậu Tư xuống thì Viên Duy cũng biết luôn rồi chứ còn à?

Cô nói: “Không cần, tự tôi lên. Tổng tài không phải đều ở tâng cao nhất sao?”

Cô bé lễ tân lấy làm khó xử, hay là cứ gọi điện thoại đi.

Tô Hữu Điềm giữ bàn tay đang định bấm điện thoại của cô bé xuống, đặt Nhúm Lông lên mặt bàn cẩm thạch, thấp giọng nói: “Có thấy không, đây là chưởng môn cẩu tương lai của Viên thị đó, nếu cô dám gọi điện thoại, có tin sau này nó lên chức rồi sẽ đuổi việc cô không?”

Nhúm Lông ngao một tiếng.

Cô bé lễ tân mắt to trừng mắt nhỏ với con chó một lát, dở khóc dở cười nói: “Thịnh tiểu thư, tổng tài từng nói chị tới thì không cần thông báo, nhưng tình huống hôm nay hơi đặc biệt, em để chị lên, chị đừng khai em ra đấy, nói là tự chị khăng khăng đòi lên có được có được không?”

Tô Hữu Điềm nghe vậy, lập tức có dự cảm không lành, tình huống đặc biệt là sao? Lẽ nào đang…

Nghĩ tới đây, Tô Hữu Điềm chợt ôm lấy chó, xông về phía thang máy.

Đúng lúc này, thang máy mở cửa, Đậu Tư ôm tài liệu từ trong đi ra.

Cô mặc đồ công sở, tóc vấn thật cao, mắt đeo kính gọng vàng, nhìn thấy Tô Hữu Điềm mà hai mắt tỏa sáng.

“Thịnh Hạ?”

Tô Hữu Điềm không đếm xỉa gì tới cô, hất mặt lao vào trong.

Đậu Tư như nghĩ đến điều gì, mặt biến sắc, theo bản năng muốn kéo Tô Hữu Điềm lại.

“Cô lên làm gì vậy?”

Tô Hữu Điềm né khỏi cô, cắp Nhúm Lông dưới nách, ấn số tầng.

Đậu Tư cũng vào thang máy, cô nói: “Viên tổng đang họp trên đó, hay là tôi dẫn cô sang phòng nghỉ đợi một lúc nhé.”

Tô Hữu Điềm ôm Nhúm Lông vào lòng, quệt miệng không nói câu nào.

Nếu Viên Duy thật sự có lỗi với cô, cô sẽ thả Nhúm Lông ra, cắn chết đôi cẩu nam nữ đó!

Cô xoa xoa cái thân thịt thà nung núc của Nhúm Lông, tức đến mức ngực phập phồng dữ dội.

Đậu Tư nhìn khóe mắt hơi đỏ lên của Tô Hữu Điềm, cân nhắc nói: “Có phải cô đã đọc được mấy tin trên mạng rồi không?”

Tô Hữu Điềm hừ một tiếng.

Đậu Tư nói: “Sao cô không tìm Viên tổng xác nhận xem sao đã?”

Tô Hữu Điềm quay đầu đi, vẫn ngậm miệng.

Đậu Tư thở dài một hơi, nhìn cô với ánh mắt tiếc hận: “Thịnh Hạ, cô thay đổi rồi, hồi lớp mười một, cô luôn tin tưởng Viên Duy vô điều kiện.”

Tô Hữu Điềm lại hừ một tiếng.

Đậu Tư nhìn thang máy đang không ngừng lên cao, nói: “Tính trẻ con này thì lại chẳng thay đổi chút nào… Hồi lớp mười một, bất kể có bao nhiêu cô gái nhào tới, cô vẫn luôn tin Viên Duy thích cô nhất, sao giờ mới xuất hiện có một Nghê Thu Vũ thôi cô đã mất bình tĩnh rồi thế này?”

Tô Hữu Điềm cúi đầu, cô nuốt sự chua xót trong cổ họng xuống, nghiêm túc nói với Đậu Tư: “Tôi và Thịnh Hạ hồi lớp mười một không giống nhau. Hơn nữa, là người ai rồi cũng thay đổi.”

Đậu Tư nói: “Tôi tin, nhưng chúng tôi thay đổi, chỉ có cô là không. Người Viên Duy thích vẫn luôn là cô.”

Tô Hữu Điềm quay sang nhìn cô.

Đậu Tư nói: “Cô nhìn con chó trong lòng cô xem, có phải nó lúc nào cũng kêu ngao ngao không?”

Tô Hữu Điềm vuốt đầu con trai cún, kiêu ngạo nói: “Nó theo tôi.”

Đậu Tư nói; “Vậy thì đúng rồi, Viên Duy thích nó không phải cũng là vì nó giống cô sao?”

Tô Hữu Điềm ngẩn ra, cô hơi há hốc, cùng Nhúm Lông hai mặt nhìn nhau.

Có ý gì?

Nhúm Lông là con chó ta nhỏ mà cô và Viên Duy không gặp nhau được mấy ngày thì gặp được, lẽ nào Viên Duy lại vừa gặp đã yêu cô.

Không không không, Viên Duy thích Thịnh Hạ mà, sao có thể vừa gặp đã yêu cô?

Cô cắn răng, không hiểu sao lại nhớ tới lời Cam Văn Văn, ai ai cũng nói cô không thay đổi…

Lẽ nào…

Đậu Tư nhìn cửa thang máy mở ra, nói: “Phòng làm việc của Viên tổng là cửa màu đỏ, tôi cảm thấy hai người nên nói chuyện với nhau nghiêm túc một cuộc, đoán tới đoán lui mệt lắm.”

Tô Hữu Điềm bĩu môi nhìn cô, Đậu Tư cười với cô.

Cô không hiểu sao cảm thấy mình như một đứa bé, dỗi người thân lại còn muốn được dỗ…

Cô gật đầu, nhấc Nhúm Lông lên vai, nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ nghe hắn giải thích trước rồi ra tay sau.”

Đậu Tư: “…”

Đứng trước cánh cửa đỏ, Tô Hữu Điềm dán tai lên cửa, nhưng chẳng nghe được gì, cô xoay người ôm Nhúm Lông lắc lắc: “Nhúm Lông, chút nữa phải dựa vào con đó! Lỡ có tình huống gì, con phải lấy tư thái chưởng môn cẩu tương lai ra, xông lên cắn, biết chưa?”

Lỗ mũi Nhúm Lông bật ra một hơi, răng nanh ló ra lóe sáng.

Tô Hữu Điềm thầm cổ vũ cho mình, cô rờ tay tới nắm đấm cửa, mở ra.

Trong phòng làm việc, Viên Duy mặc tây trang đen, chân dài bắt tréo, hơi ngửa ra sau, híp mắt nhìn phía đối diện, phong thái rất đúng chuẩn tổng tài bá đạo.

Đối diện anh, ông nội Viên cầm quải trượng, gõ gõ lên mặt đất:

“Ta tuyệt đối không đồng ý cho hai đứa kết hôn!”

Mười ngón tay của Viên Duy đan vào nhau, mắt nhắm hờ: “Chuyện của cháu không cần thông qua sự đồng ý của ngài, cháu chỉ thông báo một tiếng vậy thôi.”

Tô Hữu Điềm sửng sốt, Nhúm Lông trong lòng cô ngã xuống bịch một tiếng.

Hai người nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu lại.

Tô Hữu Điềm vội vàng nói: “Quấy rầy, quấy rầy rồi.”

Nói đoạn, cô xoay người định đi.

Viên Chấn không thèm để ý gì đến cô, quay đầu tiếp tục trừng mắt nhìn Viên Duy.

Phía sau ông ta, Lý Nham cười với cô.

Viên Duy vẫy tay: “Không cần đi, qua đây.”

Tô Hữu Điềm hơi do dự nhìn về phía Viên Chấn.

Viên Duy lặp lại lần nữa: “Qua đây.”

Tô Hữu Điềm sao dám không nghe, cô ôm Nhúm Lông lên, lạch bạch chạy tới.

Viên Duy kéo cô vào lòng, nhéo má cô, nhỏ giọng hỏi: “Tới sao không nói cho anh biết?”

Tô Hữu Điềm nghĩ, Em có thể nói với anh là em tới bắt gian sao? Ai ngờ lại đụng phải vụ này, may mà ban nãy cô bình tĩnh, nếu không đã ngượng chết rồi.

Chút suy tính ấy của cô, Viên Duy liếc mắt la nhìn ra, cũng không vạch trần, tay trái nắm lấy móng vuốt của cô, tay phải xoa xoa đầu Nhúm Lông.

Viên Chấn nhìn dáng vẻ không để ông ta vào mắt của một nhà ba người họ, những nếp nhăn trên mặt căng ra: “Ta đã nhắm một mắt mở một mắt rồi. Ta có thể cho hai đứa ở bên nhau, nhưng nữ chủ nhân tương lai của Viên thị không thể để cho người phụ nữ này đảm nhận. Thế này đi, chỉ cần cháu kết hôn với cô gái ta đồng ý, ta sẽ không ngăn cản hai đứa nữa, được không?”

Mẹ, coi thường nhau quá rồi nhé!

Tô Hữu Điềm bắn ánh mắt khinh bỉ về phía Viên Chấn.

Cô vừa định lên tiếng thì cảm nhận được lồng ngực phía sau rung rung, tiếng cười lạnh lẽo của Viên Duy vang lên: “Ngài ngăn cản được sao?”

Viên Chấn cau mày: “Cháu có ý gì?”

Viên Duy nắm đầu ngón tay Tô Hữu Điềm vân vê, giọng nói như thờ ơ: “Ngài từng này tuổi rồi, có thời gian thì nên quan tâm đến con trai mình nhiều hơn đi, Viên Bách đã trở thành người thực vật rồi, thân thể của Viên Vinh Úy cũng càng ngày càng kém, bây giờ trình độ của y tá cao thấp không đồng đều, nếu quả thật có chuyện gì xảy ra, ngài có muốn hối hận cũng không kịp.”

Những lời này, đừng nói là Viên Chấn, đến cả Lý Nham và Tô Hữu Điềm nghe xong cũng phải biến sắc.

Ban đầu cứ tưởng Viên Duy sẽ nhả ra hai câu độc địa như kiểu không để tâm đến tập đoàn Viên thị, không ngờ anh lại trực tiếp nắm lấy điểm yếu của Viên Chấn, dùng Viên Vinh Úy và Viên Bách ra để uy hiếp ông ta.

Câu máu lạnh thế này, tất nhiên là Viên Duy nói ra được.

Tô Hữu Điềm không phải là thương cảm gì cho Viên Chấn, dù sao cô cũng biết những người đó từng làm gì, cô chỉ hơi thấy sợ, tính tình của Viên Duy từ khi nào lại xấu xa như vậy, hay là chỉ đang hù dọa Viên Chấn thôi?

Tô Hữu Điềm theo bản năng ngửa đầu nhìn về phía Viên Duy.

Vừa nhìn đã bị dọa cho giật mình.

Thì ra Viên Duy vừa vặn cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Dường như do vừa nói chuyện với Viên Chấn mà đôi con ngươi như giếng cạn không sóng của anh buốt lạnh vô cùng, Tô Hữu Điềm vừa chạm mắt tới mắt anh, sau ót đã như bị băng tuyết đâm xuyên qua, trong chớp mắt, sự lạnh lẽo đóng chiếm lấy đầu óc cô, suy nghĩ của cô đông cứng, đến cả hít thở cũng quên mất.

Viên Duy nhìn cô ngây người, hơi nheo mắt lại, lúc mở ra, lạnh lẽo trong mắt đã rút đi, khôi phục trở lại độ ấm mà cô quen thuộc.

Tô Hữu Điềm cúi đầu, hơi hoảng hốt.

Ngón tay Viên Duy ve vuốt cằm cô, ngẩng đầu lên dửng dưng nhìn về phía Viên Chấn.

Viên Chấn lúc này đang trề môi, tức giận đến độ cả nửa ngày cũng không nói ra lời.

Lý Nham vội rót cho ông ta chén nước, lúc này ông ta mới tỉnh táo lại được.

Tuy ông ta rất tức giận, nhưng làm người đứng đầu nhà họ Viên lâu vậy rồi, còn chưa đến mức bị mấy câu này đánh gục.

Ông ta nhướng mày, mí mắt cụp xuống cũng không át đi được băng lạnh nơi đáy mắt.

“Họ là anh trai và bố cháu!”

Cánh tay Viên Duy siết chặt lấy eo Tô Hữu Điềm, ôm cô vào lòng, cười nói: “Nhưng cháu chưa từng nghe họ gọi một câu em trai con trai nào. Nếu ngài thật sự muốn đánh chiêu bài tình cảm thì nên ra vẻ ông nội hòa ái mới phải, đừng nhúng tay vào cuộc sống của cháu nữa.”

Anh nói chuyện nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nhưng lại rất có khí phách.

Viên Chấn nhắm hai mắt, cặp môi khô đét mím chặt lại.

“Ta biết mà, ta biết ngay mà, ta đã cứu một con sói về nhà!”

Viên Duy cười: “Ngài cùng lắm chỉ muốn mang một con chó về thôi, nhưng không ngờ chó lại thành sói, ngài cứ coi như cháu lòng lang dạ sói đi.”

Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy. Mẹ nó anh đột biến gien chắc!

Viên Chấn thở dài một hơi, lại cầm quải trượng gõ gõ mấy cái trên sàn nhà như muốn nói điều gì, nhưng lại cảm thấy ông ta đã chẳng còn lời gì để nói với Viên Duy nữa.

Viên Duy nói với Lý Nham: “Đưa ông nội về đi thôi, lớn tuổi rồi, phải chú ý thân thể.”

Lý Nham gật dầu, vừa định đỡ Viên Chấn dậy, Viên Chấn đã nghiến răng xua tay: “Ông già này còn chưa yếu ớt đến mức đó!”

Nói đoạn, ông ta chống gậy, lập tức vững vàng đứng dậy.

Lý Nham bất đắc dĩ nhìn ông ta.

Viên Chấn đi được mấy bước, không quay đầu lại:

“Cháu nói đúng, đánh chiêu bài tình cảm là vô dụng.”

Ông ta hừ một tiếng, bước ra khỏi cửa.

Tô Hữu Điềm nghe mà như lọt vào sương mù, không khỏi nhìn sang Viên Duy: “Ông ấy có ý gì?”

Viên Duy cúi đầu, tùy ý nói: “Là muốn tìm một con chó, nuôi nó bên người từ nhỏ.”

Tức là muốn…tìm người đổi Viên Duy?

Cô không khỏi lo lắng nhìn anh.

Viên Duy nhìn vết sẹo đang dần khép lại trên tay cô, hừ một tiếng: “Ruột thịt còn nuôi không quen, nói gì đi nhặt?”

Anh nói xong, bỏ Nhúm Lông trong lòng Tô Hữu Điềm xuống đất, đá đá mông nó, bảo nó đi xa ra một chút.

Sau đó xoay người Tô Hữu Điềm lại, mặt đối mặt với cô.

“Nói đi, sao hôm nay lại đột nhiên chạy tới đây?”

Tô Hữu Điềm ho khan một tiếng, cô nhìn trời nhìn đất nhưng nhất định không chịu nhìn Viên Duy.

Viên Duy nắm lấy cằm cô, bắt cô quay mặt lại.

“Nhìn thấy tin tức trên mạng nên tức giận?”

Tô Hữu Điềm nắm lấy cravat của Viên Duy, không đáp.

Viên Duy nắm cằm cô lắc lắc: “Có phải em không tin anh? Chạy tới để bắt gian?”

Giọng anh nhuốm mùi trêu cợt, Tô Hữu Điềm không khỏi cảm thấy giọng điệu này chẳng khác gì giọng điệu lúc nãy nói chuyện với Viên Chấn, cổ họng cô căng thít, vội nói: “Không có, không có! Em tin anh nhất! Em nhớ anh nên tới thăm anh mà.”

Viên Duy cười, áp sát vào Tô Hữu Điềm, hơi thở lạnh băng phả vào tai cô: “Nếu lần tới em lại không tin anh, anh sẽ lôi em ra từng miếng từng miếng ăn tươi nuốt sống.”

Nói đoạn, anh khẽ cắn một cái lên vành tai Tô Hữu Điềm.

Tô Hữu Điềm che tai, nước mắt rưng rưng nhìn anh.

“Em không dám nữa…”

Viên Duy hài lòng nhếch mép.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn anh vang lên, là dưới lễ tân gọi lên.

“Viên tổng, Nghê tiểu thư đang ở dưới tầng, muốn lên gặp anh.”

– ———

Cảm ơn @Annhienluu đã des bìa cho tớ nhaaaaa <3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.