Nhúm Lông ăn uống no nê rồi, nằm ngửa ra đất phơi bụng ra cho anh sờ.
Ngón tay Viên Duy chọc chọc lên bụng nó, Nhúm Lông há mồm thè lưỡi mong đợi nhìn anh, khiến anh không khỏi nhoẻn cười.
“Chỉ biết kêu ngao ngao thôi…”
Nhúm Lông quơ quơ chân trước, chẳng hiểu ra sao nhìn anh.
Viên Duy từ từ thu lại nét cười, anh xoa xoa đầu Nhúm Lông rồi đứng lên.
Xa xa, mặt hồ gợn sóng tràn vào đáy mắt anh, anh quay đầu, cửa sổ trên tầng để mở một nửa, rèm cửa trong suốt phấp phới lay động, như rêu cỏ mềm mại dập dờn trong làn nước xuân, như một lời mời mọc đang chào gọi anh.
Anh mím môi, cảm xúc nơi đáy mắt bị nước hồ xanh biếc bao trùm.
Tô Hữu Điềm vội vàng lôi đống vật dụng dưới giường ra.
“Chọn cái nào chọn cái nào?”
“Máy giật điện? Không được không được, lỡ điện mạnh quá thì phải làm sao?”
“Dao? Làm gì chứ, đâm vào thận hắn chắc?”
“Nhẫn? Ta đâu có định cầu hôn.”
“Nước tiêu cay… Hệ thống, mi nói xem hắn có ăn mì không?”
[Cô đoán xem? Lỡ mà hắn bị cô đầu độc chết mất, ta sẽ đưa cô xuống địa ngục làm bạn với hắn đó.]
Tô Hữu Điềm tủi thân lăn ra đất ăn vạ: “Ta không đi, dựa vào đâu mà mi lại đối xử với ta như vậy, dù có là nô lệ bị áp bức cũng phải có lúc được nghỉ ngơi chứ, mi ngược đãi ta như vậy cẩn thận ta cá chết lưới rách với mi!”
Hệ thống không đáp lại, nó nhìn Tô Hữu Điềm lăn lộn khóc lóc om sòm trên mặt đất, cuối cùng không nhịn được nói: “Đi đi, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ này, mai ta sẽ cho cô nghỉ ngơi một ngày.”
“Mi nói đấy nhé!”
Tô Hữu Điềm xoay người ngồi dậy, cô lấy áo mũ giả trang trùm lên người, kín đáo chặt chẽ bao bọc mình lại.
[Ta còn tưởng cô định ra ngoài đánh bom liều chết đấy chứ.]
Tô Hữu Điềm lờ đi lời chế giễu của nó: “Còn bao nhiêu thời gian?”
[Năm phút hai mươi ba giây.]
Tô Hữu Điềm vội nhặt lấy đống đồ trên đất, lao nhanh xuống tầng.
Từ xa, cô trông thấy Viên Duy đang đứng bên hồ. Dáng anh thẳng tắp, mái tóc đen rối bù bay loạn trên đầu, đôi mắt dài nheo lại, con cún sau lưng ngao ngao đuổi theo sau chân anh.
Trong lòng Tô Hữu Điềm chợt lóe, cô nhớ trong truyện, nam chính từ bé đã rất thích những con vật nhỏ.
Khi còn bé anh từng nuôi một con mèo ở nhà bà ngoại dưới quê, con mèo nhỏ tên là Quả Quýt, bị anh đút ăn đến béo mập, mỗi bữa anh tan học, Quả Quýt đều meo meo ra cửa thôn đón anh, nhảy lên cặp sách của anh, thỏa mãn ngồi chồm hổm trên lưng anh.
Anh và Quả Quýt lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc anh không có nhà, đám côn đồ lưu manh thường bắt nạt anh đã bóp chết Quả Quýt, treo xác nó lên cái cây trước cửa thôn.
Khi Viên Duy trở về đã tuyệt vọng ôm xác Quả Quýt ở lì trong phòng một ngày một đêm không ăn không uống, bà ngoại phải van nài mãi anh mới chịu ra khỏi phòng.
Sau khi chôn cất cho Quả Quýt, anh cầm lấy cái xẻng đặt cạnh cửa xông thẳng đến nhà mấy thằng côn đồ kia.
Hôm đó, mấy tên côn đồ bị anh đánh cho kêu cha gọi mẹ, đầu Viên Duy bê bết máu, anh trừng con mắt đỏ quạch, dọa cho bọn chúng sợ đến vỡ mật, cha mẹ đám côn đồ ra can cũng vô dụng. Sau đó, anh áp giải bọn chúng đến trước mộ Quả Quýt, bắt chúng xin lỗi.
Từ đó về sau, trong thôn không còn ai dám bắt nạt anh nữa.
Viên Duy chính là một người như vậy, khi anh dịu dàng, anh sẽ là thiên sứ thiện lương nhất thế gian này, nhưng một khi anh đã nổi nóng thì ác quỷ hung tàn nhất trần đời cũng không bì nổi.
Tô Hữu Điềm sờ sờ những món đồ trong túi áo, cổ họng hơi căng thẳng: “Này, hệ thống, thật sự phải làm vậy sao? Dù ta phải tìm đường chết cũng chẳng muốn làm tổn thương hắn chút nào.”
Hệ thống chỉ đáp lại một câu: [Đây là nhiệm vụ.]
Tô Hữu Điềm mím môi, từng bước tiếp cận Viên Duy.
Viên Duy nghe tiếng, quay đầu lại thì thấy Tô Hữu Điềm, đuôi mày nhướng lên.
Ánh mắt đó cực kỳ giống ánh mắt Tô Hữu Điềm thấy khi gặp anh vào ngày đầu tiên, anh nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng không gì sánh bằng, giống như một con mãnh thú không biết tên trở mình dưới vực sâu.
Tô Hữu Điềm không kiềm chế được mà cả người run rẩy.
[Cô run cái gì, nhanh lên đi!]
Khóe mắt Tô Hữu Điềm giật một cái: “Ta sợ.”
Viên Duy tựa như không nhìn thấy cô, quay đầu trở lại.
Tô Hữu Điềm cứ như một bệnh nhân mắc chứng parkinson, bàn tay bỏ trong túi áo nắm chặt lại, cô hạ quyết tâm, móc ra cái gì thì dùng cái đấy, mặc kệ Viên Duy định ngược cô thế nào, xong việc cô cứ chạy trước đã.
Viên Duy bị ánh mắt của cô làm cho cả người nổi da gà, bất đắc dĩ bước lại chỗ cô: “Sao thế?”
[Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ còn một phút chín giây.]
Tô Hữu Điềm lấy từ trong túi ra một món đồ, cũng không nhìn xem là cái gì, cứ thế nhắm mắt nhắm mũi ném về phía Viên Duy.
[Thời gian đếm ngược của nhiệm vụ còn một phút ba giây.]
“Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, sao còn chưa dừng lại!”
[Hồi kí chủ, hành vi vừa rồi là ăn gian, không được tính.]
Ngao…
Thấy Tô Hữu Điềm lại định lăn ra đất ăn vạ lần nữa, hệ thống lập tức nói: [Xét thấy đây là lần đầu tiên cô ăn gian, ta có thể cho qua. Nhưng chỉ duy nhất một lần này thôi, không có lần sau đâu.]
Tô Hữu Điềm còn chưa kịp vui mừng, hệ thống đã nói tiếp: [Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha]
Nói xong, Tô Hữu Điềm chỉ nghe đùng đùng một trận, túi áo lóe ra ánh sáng xanh, cô ngao một tiếng thảm thiết, đùng một cái ngã lăn ra đất.
“Mi… Mi giật điện ta…”
Đằng xa, Viên Duy nhặt món đồ trên đất lên, thấy Tô Hữu Điềm ngã xuống thì biến sắc, chỉ vài ba bước đã lao tới cạnh cô.
“Thịnh… Em sao vậy?”
Tô Hữu Điềm nằm trên mặt đất mà lệ rơi đầy mặt, cô lúng búng lầm bầm trong miệng:
“Tôi nghe thấy rồi… Anh đã sớm biết tôi là ai rồi phải không?”
Viên Duy bất đắc dĩ đỡ cô dậy: “Tôi không đui.”
Thật ngại quá, tôi cứ tưởng anh có đui.
Tô Hữu Điềm đau đến mức cả người run bần bật, cô lấy hơi, nói: “Không, không cần đỡ tôi, anh cứ bận việc của anh đi.”
Viên Duy nhìn cô khốn khổ thở dốc, vội tháo khẩu trang trên mặt cô xuống. Anh lắc đầu: “Em lúc nào cũng vậy.”
Tô Hữu Điềm hít một hơi thật sâu, gắng sức ngước mắt lên nhìn Viên Duy: “Hả?”
Viên Duy đỡ cô ngồi xuống rồi quạt gió cho cô: “Cấp ba.”
Cấp ba?
Lúc Tô Hữu Điềm viết đến khúc mắc giữa Viên Duy và Thịnh Hạ, có viết là họ từng hẹn hò với nhau hồi cấp ba, nhưng cùng lắm cũng chỉ coi là một trò trẻ con, một thoáng u mê của tuổi mới lớn chứ không coi là thật. Bây giờ, Viên Duy lại nhắc đến cấp ba là có ý gì?
Cô chẳng hiểu ra sao nhìn anh.
Viên Duy nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, mím môi, không giải thích.
Anh hỏi: “Có thể tự đứng lên không?”
Tô Hữu Điềm động động chân, lập tức cảm thấy vừa cứng vừa tê, cô nhe răng há miệng nói: “Không, không được.”
Mi tâm Viên Duy nhíu lại, anh vừa định luồn tay xuống dưới đùi cô, Tô Hữu Điềm đã lập tức ngăn lại: “Khoan đã, không phải anh định bế tôi kiểu công chúa đó chứ?”
Viên Duy dùng sự im lặng để ngầm thừa nhận.
Đối với kiểu nam chính này, Tô Hữu Điềm tự thứ cho mình bất tài không tiếp được. Tuy là lúc viết thì rất hăng máu, nhưng đến khi áp dụng lên mình rồi thì lại có cảm giác da gà nổi đầy thân.
Cô đành nói: “Không, không cần đâu, lỡ để người khác nhìn thấy thì không hay.”
Mặt Viên Duy dần thay đổi, môi mím lại thành một đường thằng, sắc mặt trắng bệch như ngọc thạch băng lạnh:
“Lỡ để ai thấy? Bạn trai em?”
Đây là câu nói dài nhất từ bấy đến giờ của anh, nhưng trong giọng lại chất chứa kìm nén. Tô Hữu Điềm không nghe ra sự khác thường trong giọng anh, mờ mịt hỏi:
“Bạn trai?”
Bạn trai nào?
Cô không phủ nhận, trong mắt Viên Duy đó chính là ngầm thừa nhận.
Thái dương Viên Duy nảy lên một cái, hô hấp cũng dồn dập lên. Anh đè nén lửa giận, nghiêng mặt đi như sợ sẽ dọa Tô Hữu Điềm sợ hãi.
Tô Hữu Điềm liếc thấy khóe mắt anh đỏ quạch, bị dọa đến run rẩy, đang định nói gì đó thì lại nghe xa xa có người gọi:
“Thịnh Hạ!”
Tô Hữu Điềm nhìn lại, Doãn San và Thẩm Hạo Lâm đang vội vàng đi tới.
Thẩm Hạo Lâm đi phía trước, gấp gáp hơn hẳn Doãn San, càng đi càng gần, cô có thể nhìn thấy sát khí đằng đằng trên mặt hắn.
Viên Duy bên cạnh ngẩng đầu, trông thấy Thẩm Hạo Lâm, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Hai bên trái phải đều phì phì phun khí lạnh miễn phí, Tô Hữu Điềm chẳng cảm thấy mát mẻ chút nào, chỉ cảm thấy gió lạnh hiu hiu như muốn chui vào xương tủy, cô nghẹn lời đông cứng, còn muốn cho người ta sống không hả!
Tô Hữu Điềm muốn thoát khỏi vòng tay của Viên Duy, Viên Duy u ám nhìn cô, không buông tay.
“Sao hai người lại tới đây?”
Thẩm Hạo Lâm liếc cô một cái: “Định đưa em ra ngoài chơi nhưng đến phòng lại không thấy em đâu, Doãn San nói nhìn thấy em ở ngoài này.”
Tô Hữu Điềm dời mắt lên mặt Doãn San, Doãn San mở to hai mắt lại gần: “Thịnh Hạ, sao cậu lại ngồi ở đây?”
Tô Hữu Điềm cắn răng nói: “Trẹo chân.”
Doãn San gật đầu, lại hỏi: “Anh ta là ai vậy? Sao cậu lại đi cùng anh ta?”
Tô Hữu Điềm nhìn cô ta, cô ả nháy mắt với cô, trong mắt tràn ngập vẻ xem kịch vui.
Xem ra cô ả nhận ra Viên Duy rồi.
Trong truyện, Doãn San cho đến giờ vẫn chưa từng gặp Viên Duy, vậy nhưng với chỉ số thông minh của mình, cô ả rất có thể đã đoán ra thân phận của Viên Duy, dù chưa xác nhận được nhưng chỉ cần nhìn phản ứng quái lạ của Tô Hữu Điềm, cô ta cũng có thể tin chắc rằng Tô Hữu Điềm và chàng trai này có quan hệ không bình thường.
Tô Hữu Điềm lấy bất biến ứng vạn biết: “Không quen, tình cờ gặp thôi.”
Lông mày Viên Duy khẽ nhăn lại, anh nhìn Tô Hữu Điềm, tay hơi run lên.
Tô Hữu Điềm không hiểu sao lại cảm thấy có hơi không chịu nổi ánh mắt ấy, cô cúi đầu kéo lại vạt áo.
Đừng nhìn cô như vậy mà, cô cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, nếu để Thẩm Hạo Lâm biết anh là bạn trai cũ của cô, anh còn sống yên lành được hả?
Thẩm Hạo Lâm mím môi, vươn tay về phía Viên Duy: “Đưa cô ấy cho tôi.”
Viên Duy giương mắt, ánh mắt của hai người chọi nhau trong không trung, rẹt rẹt tóe lửa.
Hay lắm, cuộc gặp mặt này bắt đầu bốc lửa lên rồi.
Thiên lôi đấu địa hỏa, nhất thời không phân thắng bại.
Tiếp đó, hai người không hẹn mà cùng dời mắt về phía Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm bị bốn ánh mắt nóng rát soi thẳng mặt, chỉ cảm thấy da mặt sắp bị thiêu cháy sạch rồi.
[Ấy, kí chủ, cô làm tốt phết nhỉ.]
Câm miệng! Cái đồ Chu Bái Bì (*)!
(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bả. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm, đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).
Giữa màn lửa điện tung trời, Tô Hữu Điềm chợt gọi: “Tôi không cần hai người, để Doãn San dìu tôi đi!”
Doãn San nhíu mày: “Tớ?”
“Đúng! Là cậu!”
Viên Duy và Thẩm Hạo Lâm cùng lùi bước, Tô Hữu Điềm được Doãn San nâng dậy, cô khoát tay với Thẩm Hạo Lâm: “Mau về đi, không cần phải để ý đến tôi đâu.”
Nhìn Doãn San đỡ Tô Hữu Điềm, sắc mặt Thẩm Hạo Lâm dịu đi rất nhiều.
Con người chính là như vậy đấy, có được món đồ nào lâu rồi, sẽ không còn quý trọng nữa, dễ dàng thích một món đồ mới, sao còn chịu quay đầu nhìn lại vật cũ. Nhưng đến khi có người tới tranh đoạt món đồ cũ với hắn, hắn lại luyến tiếc, càng nhìn món đồ ban đầu lại càng cảm thấy vừa mắt.
Thẩm Hạo Lâm chính là người như vậy.
Trước đó thấy dáng vẻ vênh váo hống hách, không có chút nội hàm nào của Thịnh Hạ, hắn không khỏi có chút chán ghét, còn không bằng Doãn San, tuy rằng nhu nhược nhưng không thể không nói lúc nhìn hắn, ánh mắt sùng bái của cô ta đã khiến lòng hắn nảy sinh cảm giác thỏa mãn hư vinh.
Nhưng hiện giờ, Thịnh Hạ tỏ ra có hứng thú với người khác, lại khiến hắn không thoải mái.
Hắn trong giới vốn là một công tử nổi danh, chẳng lẽ còn không sánh nổi một tên tiểu bạch kiểm sao?
Nực cười!
Tô Hữu Điềm được Doãn San dìu đi, Doãn San nhỏ giọng cười hỏi cô: “Thịnh Hạ, người kia là ai vậy, đừng nói với tớ là không quen biết, cậu xem cái ánh mắt hắn nhìn cậu đi kìa.”
Tô Hữu Điềm ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, dáng hình Viên Duy càng lúc càng nhỏ lại, anh đứng thẳng, con cún nhỏ cọ tới cọ lui bên chân anh.
Ánh nắng hắt lên mặt anh một bóng đen, mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, cực kỳ giống mạch nước ngầm dưới đáy hồ, sâu không thấy đáy, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Tô Hữu Điềm giật mình.
Không biết vì sao lại cảm thấy, mình sắp hi sinh oanh liệt đến nơi rồi.