Mã Tuệ nhún vai, dừng cái đề tài này lại, nói tiếp:
“Tớ cảm thấy theo đuổi mà gấp gáp là không được.
Cậu phải từng bước một mà tiến gần đến bên hắn.
Đúng lúc, Cam Văn Văn ở trong phương diện này có kinh nghiệm, hay cậu đi hỏi thử xem?”
Tô Hữu Điềm nghiêng đầu, nhấc một bên lông mày lên.
“Tớ cảm thấy như thế không ổn, Viên Duy không phải người bình thường.”
Mã Tuệ nói: “Không thử xem như thế nào thì làm sao biết được là có được hay không?”
Tô Hữu Điềm như suy tư gì đó mà đứng thẳng người.
“Nhưng mà…..”
Mã Tuệ có chút xấu hổ cười: “Quan hệ giữa cậu và Cam Văn Văn không phải là….!không được tốt lắm sao?”
Tô Hữu Điềm nghĩ, cô vẫn là không cần phiền toái đến Cam Văn Văn.
Không nói đến khiến người ta chán ghét, cô lớn tướng như vậy mà còn phải để một cô gái nhỏ dạy cách yêu đương thì cũng không còn lời nào để nói nữa.
Nghĩ thế, cô lắc lắc đầu.
“Kệ, hiện tại tớ không mong có thể phát triển thêm một bước với Viên Duy.
Chỉ cần hắn không có thích người khác, thì tớ liền có thể an tâm mà bắt được hắn.”
Mã Tuệ nhìn cô, thở dài.
Trở lại phòng ngủ, Tô Hữu Điềm vừa vào cửa, liền thấy Cam Văn Văn đang cùng một nữ sinh khác xúm vào một chỗ, ríu ra ríu rít mà cười.
Nhìn thấy cô vào cửa, hai người liền nhanh thu thập đồ vật rồi ngồi xuống.
Tô Hữu Điềm tinh mắt, liếc một cái liền nhìn thấy cái hộp hai người giấu ở sau lưng, còn có những ngôi sao lấp lánh rơi rụng ở trên bàn.
Cô một lời khó nói hết mà quay đầu lại nhìn Mã Tuệ:
“Đây là có kinh nghiệm?”
Những ngôi sao nhỏ đều sắp bị bọn họ dùng đến lộn xộn hết cả lên như kia chứng tỏ cậu ta có kinh nghiệm ư?
Mã Tuệ khụ một tiếng, nháy mắt với Tô Hữu Điềm một cái, ý bảo cô trở về giường nằm đi.
Sau đó cười hì hì đi đến bên người của Cam Văn Văn.
“Văn Văn, cậu đang làm cái gì đấy?”
Cam Văn Văn nhướng mày nói: “Chỉ là một ít đồ thôi, cậu hỏi làm gì?”
Mã Tuệ nói: “Có phải là đồ cậu muốn đưa cho lớp trưởng hay không?”
Cam Văn Văn đỏ mặt lên, cô nàng mắt liếc sang chỗ khác : “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
Mã Tuệ cười hì hì nói: “Tớ nhìn lớp trưởng hình như cũng có ý đối với cậu.
Hai người các cậu kém một bước nữa là ở bên nhau….!Tớ muốn biết…..!Cậu làm như thế nào mới có thể tiếp cận hắn?”
Tô Hữu Điềm nằm ở trên giường, trở mình, không khỏi vểnh tai lên hóng.
Cam Văn Văn Xí một tiếng: “Tiếp cận mới cả không tiếp cận cái gì…..!Bọn tớ là lưỡng tình tương duyệt, chỉ cần đâm thủng cái tầng ô cửa sổ giấy này là có thể bên nhau.”
(#thgnao: lưỡng tình tương duyệt – hai người đều có tình cảm với nhau)
Mã Tuệ hỏi tiếp: “Ai da, cậu nói thử xem làm thế nào, cho tớ xin chút kinh nghiệm?”
Cam Văn Văn vuốt vuốt tóc: “Tớ lớn lên xinh đẹp, dáng người tốt.
Chỉ cần ngày ngày, lúc nhờ chỉ bài, sờ sờ tay, thời khắc mấu chốt tới thì ném cái ánh mắt, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.”
Cả người Tô Hữu Điềm “kính sợ” nên tránh xa, cô dứt khoát dùng chăn che lại đầu.
Nhìn ra được Mã Tuệ đang bất mãn, Cam Văn Văn xua xua tay: “Kỳ thật cũng không có kỹ xảo gì, tớ cảm thấy duyên phận tới rồi….!Tự khắc liền ở bên nhau, không có duyên phận, cưỡng ép cũng không cưỡng ép được.”
Mới vừa nói xong, nàng liền nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài sâu kín.
Cam Văn Văn chả hiểu ra sao cả.
Tiếp theo, cô nàng nói: “Thứ bảy này, trong lớp chuẩn bị tổ chức tiệc, tớ chuẩn bị tốt quà, đưa Tỉnh Lỗi trước mặt mọi người.”
Mã Tuệ nói: “Bữa tiệc kia…..Viên Duy có đi không?”
Tô Hữu Điềm đột nhiên mở bừng mắt.
Đến thứ sáu, Tỉnh Lỗi giữ chặt Viên Duy đang muốn về nhà: “Ê, Viên Duy, thứ bảy này cậu có phải có việc hay không?”
Viên Duy nói: “Tôi có.”
Tỉnh Lỗi nhíu mày: “Có thể đẩy về sau một chút không? Thời gian dài như vậy tới nay, cậu cơ hồ không có tham gia một cái hoạt động nào của lớp.
Thứ bảy này, cả lớp đang tính toán tổ chức một bữa tiệc, chỉ có mỗi buổi tối thôi, sẽ không làn chậm trễ quá nhiều thời gian của cậu.”
Viên Duy đeo cặp sách lên lưng định đi.
Tỉnh Lỗi nhanh tay giữ chặt anh: “Đừng mà, coi như cậu cho tớ cái mặt mũi đi.
Như vậy đi, nếu lần này cậu tham gia, lần sau tôi liền không cưỡng bách cậu nữa, được không?”
Viên Duy quay đầu lại, nhìn hắn một cái.
Tỉnh Lỗi hỏi tiếp: “Được không?”
“Một lời đã định.”.