Người Đàn Bà Hoang Dã

Chương 9: Gã đại úy khờ khạo



Ai cũng tin là chúng
ta sẽ được trở lại thời ngày xưa vui vẻ ấy, đúng thế không thưa bà? –
Albert lên tiếng. Cho dù đã ở vào cái tuổi bốn mươi nhưng người gia nhân Albert vẫn có một tâm hồn lãng mạn của thời trai trẻ đã qua. Anh vẫn
nhớ như in những ngày phiêu lưu mạo hiểm cùng với vợ chồng Tommy và
Tuppence.

– Tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện đó. Lần đầu tiên hắn đã
nhảy xổ vào nện cho tôi một trận đòn nhừ tử – Albert gợi lại – Sau đó
tôi phải đánh bóng những đồ dùng bằng đồng của hắn như cho các tầng lớp
trên. Mẹ kiếp, đúng là một tên cảnh sát tồi, một tên gác cổng có hạng!
Hắn không bao giờ chịu buông tha tôi. Rồi một hôm ông bà đã tống cổ hắn
đi thế mà ông bà kể lại cho tôi nghe chuyện đó như kể một câu chuyện tầm phào vậy. Đúng là một chuyên hoang đường về một tên cờ gian bạc lận
khét tiếng Rita-la-Roulotte. Bà có nhận thấy trong cách động viên của bà có một chân lý không? Tôi có thể chắc chắn rằng từ đó trở đi tôi không
bao giờ nghĩ về chuyện ấy nữa. Chà, trên đời này hình như chẳng thiếu gì những chuyên phiêu lưu.

Albert thở dài. Giọng nói của anh tưởng
chừng như vỡ ra bởi những dòng hồi tưởng rất tự nhiên khi Tuppence hỏi
thăm sức khỏe của vợ anh.

– Ồ, sức khỏe của bà nội trợ nhà tôi
rất tuyệt. Nhưng tình hình lại diễn ra không thuận lợi lắm đối với người Gallois [1]. Họ cần phải nói giỏi tiếng Anh, cô ấy bảo vậy. Cô ấy còn
nói những trận ném bom vừa rồi, có tới hai lượt rồi đấy, đã để lại nhiều hố bom trên các cánh đồng mà có thể xếp một chiếc ô-tô ọp ẹp vào mỗi
hố. Vậy gia đình tôi đã được an toàn chưa hả bà. Cô ấy cũng cho biết
cuộc sống ở Kennington dễ chịu hơn. Ở đấy cô ấy có khả năng dò xét được
tất cả những loại người đã gieo rắc những sự buồn phiền cho ông bà. Ở
đấy cô ấy còn có thể tìm thấy loại sữa tiệt trùng đóng chai nữa đấy.

– Anh Albert này, nếu chúng ta có lý do để lồng ghép những chuyện như thế vào với nhau. – Đột nhiên Tuppence tỏ ra lo lắng nói với Albert.

– Bà đã nói rồi mà! Tôi sẽ cố gắng dấn thân vào công việc này nếu mọi
người còn chưa xem tôi là đồ bỏ đi. Cho dù lúc này sức khỏe của tôi đã
yếu đi nhiều rồi nhưng tôi vẫn mạo muội nói với bà rằng tôi có một ham
muốn là được nhìn thấy những đứa con trai của bọn đĩ điếm đó sẽ bị thất
bại như thế nào! Bà chỉ cần cho biết tôi có thể gây trở ngại cho chúng
không và sẽ làm cho bọn chúng hết sức ngạc nhiên chứ. Chính ĐỘI QUÂN THỨ NĂM đã gây ra bao chuyện độc ác như các báo chí đã nói – trừ một điều
là chẳng bao giờ có thể tiên đoán dược tình hình sẽ đi tới đâu. Cuối
cùng, không phải nói thêm gì nữa, nếu được yêu cầu tiếp tục phục vụ cho
đại úy Berestford và bà thì tôi sẽ trả lời “có mặt” và sẵn sàng đi bất
cứ đâu theo yêu cầu của nhiệm vụ.

– Tuyệt lắm. Thế này nhé, tôi sẽ giải thích cho anh biết chúng tôi chờ đợi điều gì ở anh.

– Anh biết Bletchley lâu chưa? – Tommy cất tiếng hỏi – Anh vừa tránh xa
điểm phát bóng vừa đưa mắt hài lòng nhìn theo quả bóng phát đi của mình
đang nảy lên ở giữa đường ranh giới.

Đại úy Haydock cũng đáp lại bằng một quả tiu, vẻ mặt của ông ta có cái gì đó tỏ ra không hài lòng nhưng vẫn trả lời:

– Bletchley? Để xem nào… Chuyện đó xuất phát từ một câu chuyện xảy ra
cách đây chín tháng. Anh ta tới đây vào cuối mùa thu vừa rồi.

– Hình như tôi đã được nghe nói rằng đây là một trong những người bạn thân của anh phải không? – Tommy dò hỏi.

– Tôi đã nói thế à? – Đại úy hải quân tỏ ra ngạc nhiên – Tin này làm tôi
ngạc nhiên đấy. Tôi tin chắc rằng chúng tôi đã làm quen với nhau tại câu lạc bộ này.

– Phải chăng đây là một nhân vật bí hiểm?

Đại úy Haydock lúc này không giấu nổi sự ngạc nhiên, ông ta tỏ ra hoài nghi thực sự:

– Bí hiểm à? Ông già Bletchley tốt bụng ấy ư?

Tommy buông ra một tiếng thở dài não nuột. Rõ ràng là ông ta đang có những suy nghĩ…

Cú tiếp theo Haydock đánh đi rất xa. Bản thân Haydock cũng đã chọn điểm
đến khá chính xác nên quả bóng dừng lại đúng ở vạch giới hạn. Sau khi
trở lại với Tommy, người đại úy hỏi:

– Mà này, điều gì làm anh
chắc chắn rằng Bletchley là một người bí hiểm hả? Còn tôi sẽ nói ngay
rằng Bletchley sinh ra đã thuộc kiểu người nệ cổ… Những ý thích, những thiên kiến.

Cả hai người bạn chơi golf chú ý phát đi phát lại
những đường bóng đẹp. Cuối cùng, người đại úy đã có được một bàn thắng
tuyệt đối.

– Ba cốc rồi nhé, và hai cốc nữa cho ván chơi thua. – Viên đại úy vênh váo nói.

Đúng như Tommy mong đợi, Haydock khi đã thắng cuộc rồi thì sẽ trở lại câu hỏi của Tommy nêu ra khi trước:

– Bí hiểm… theo ý nào nhỉ?

Tommy liền nhún vai:

– Ồ! Chẳng hạn không ai biết tý gì về những chuyện quan trọng của con người này.

– Anh ta là sĩ quan trong một trung đoàn bộ binh của Rugbyshire [2].

– Theo nguồn tin chắc chắn chứ?

– Này! Tôi… Nói thật ra, trong chuyện này tôi không có bất kỳ một bằng
chứng nào. Nhưng dẫu sao thì Meadowes này, anh muốn tìm hiểu chuyện gì
vậy? Cho dù thế nào thì cũng chẳng có tin tức gì chính xác về tay
Bletchley này, phải không nào?…

– Không, chắc chắn là không rồi. – Tommy vội vã trả lời.

Anh đã để con cáo tuột khỏi tầm tay. Anh đành chờ xem người đại úy này thao thao bất tuyệt như thế nào.

– Lúc nào tôi cũng tự cho mình là một nguyên mẫu của tên lính bộ binh trẻ con theo công ước cổ – Người sĩ quan hải quân lẩm bẩm.

– Chính xác. Chính xác…

– Hay lắm… Tôi biết ai đã làm cho anh phải day dứt rồi. Một chút ước lệ để trở thành một người trung thực, phải không nào?

Mình giống như một quan tòa ảnh hưởng tới sự chứng thực của hắn ta – Tommy
tư lự. Có lẽ kẻ ngu xuẩn này sẽ kết thúc bằng cách reo rắc một tin gì đó cụ thể.

– Tôi đã biết ai làm cho anh day dứt mãi – Haydock nhắc
lại, vẻ mặt mơ màng – Và lúc này tôi lại nghĩ rằng mình chưa bao giờ
được gặp một người nào từng biết Bletchley trước khi anh ta tới đây.
Không có những bạn bè cũ, những người đã cùng cộng tác với nhau, không
có quan hệ với ai, không có gì hết.

– Hừm! – Tommy húng hắng ho
rồi kéo dài giọng – Chúng ta chơi tiếp chứ? Chơi thêm chút nữa đối với
chúng ta không phải là quá nhiều, nhất là trong một buổi chiều tuyệt vời như thế này.

Mỗi người phát đi một trái bóng của mình rồi tách
ra để chơi những đường bóng sở trường. Khi hai người đến gặp nhau trên
đám cỏ xanh rờn, Haydock đột ngột nói:

– Những gì anh nghe được về anh ta là gì vậy? Hãy nói chính xác đi!

– Chẳng có gì đâu… Không hề có chuyện gì mà.

– Sao anh cứ phải nói loanh quanh với tôi, anh Meadowes? Tôi chỉ toàn
nghe thấy những chuyện bông phèng thôi. Các cô gái đã moi hết tiền bạc
trong túi của anh ta. Họ biết là tôi quan tâm tới chuyện đó. Tóm lại,
anh nghĩ thế nào? Phải chăng Bletchley không đúng như thế phải không?

– Đây chỉ là một giả thuyết. Không có gì nữa đâu.

– Nhưng, cuối cùng thì mọi người cũng phải nghĩ như thế nào chứ? Có phải
anh ta là một người Đức không? Thật ngu xuẩn! Cái tay khốn khổ này cũng
rất Anh như anh và tôi đấy chứ.

– Tôi tin chắc rằng nước da của anh ta trắng như tuyết, nhưng mà…

– Dòng máu thuần chủng đấy, anh ta đã tốn nhiều thời gian để đấu tranh
đòi quyền lợi cho nhiều người nước ngoài sống ngụ cư ở đây. Anh thấy tay thanh niên người Đức thế nào? Cấp trên của chúng tôi đã gợi ý vào tai
tôi rằng họ cho là anh ta là một nhân vật quan trọng. Một người là chủ
sở hữu một bản kế hoạch đầu độc nguồn nước trên toàn quốc, và anh ta
cũng đang nghiên cứu một loại vũ khí mới… Làm việc ở một trong những
nhà máy của chúng ta! Tin sét đánh đấy! Vậy mà chúng ta lại không biết
gì cả. Thật không thể tin được! Cấp trên có thể bắt đầu bằng việc không
cho anh ta được nhập cư vào đất nước chúng ta, phải thế không? Nhưng
Chính phủ chúng ta thì lúc nào cũng cả tin. Anh chàng láu lỉnh này đã
kịp đóng chốt tại đây trước khi xảy ra cuộc chiến và luôn than vãn về sự quấy rối. Trong khi đó mọi người lại nhắm mắt làm ngơ trước việc anh ta đã tiếp cận được với tất cả những bí mật của chúng ta. Tôi nghĩ anh ta
là một nguyên mẫu của cái tay Hahn ấy…

Nhưng Tommy không hề có ý định để cho viên đại úy giở ngón sở trường của mình ra. Sau khi đã cân nhắc, anh vẫn đánh trượt.

– Không may rồi! – Haydock cười.

Quả tiếp theo ông ta xác định rất cẩn thận đường golf của mình. Cuối cùng quả bóng đã rơi vào lỗ.

– Một điểm cho tôi nhé – Ông ta nói – Ngày hôm nay, tài năng của anh đã
không được thể hiện rồi. Chúng ta đang nói về chuyện gì nhỉ?

– Về Bletchley. Chúng ta nói da anh ta trắng như tuyết.

– Đúng thế, đúng thế. Nhưng tôi lại tự hỏi rằng tại sao… Tôi đã nghe
một câu chuyện buồn cười về anh ta. Bây giờ thì tôi lại không chú ý đến
chuyện đó nữa…

Hai người bạn chơi golf khác gọi họ và tất cả
đều thống nhất gặp lại nhau ở nhà trọ của mình. Cả bốn người đều đã quay về câu lạc bộ và cùng uống với nhau vài cốc rượu. Sau đó người đại úy
liếc mắt nhìn đồng hồ và ra hiệu đã đến lúc Meadowes và ông ta chào từ
biệt. Rồi Tommy nhận lời mời ăn tối ở nhà Haydock.

Như thường lệ, tại nơi nghỉ chân của tên buôn lậu, những người có mặt đều rất trật tự, không chê trách vào đâu được. Một người hầu dáng người dong dỏng cao
bảo đảm việc phục vụ bằng sự khéo léo của một nhân viên khách sạn lành
nghề. Hiếm có sự phục vụ tốt như thế ở thủ đô London.

Chính vì thế mà Tommy đã không tiếc lời khen ngợi khi người hầu đó đã rời khỏi phòng ăn.

– Vâng, nhờ có Appledore nên tôi đã thành đạt.

– Vậy anh đã làm gì để kiếm được một vật quý như thế?

– Anh ta đã đáp ứng được một thông báo rất ngắn gọn đơn giản. Những chủ
nhân tiền nhiệm của anh ta đã cấp cho anh ta các chứng chỉ kèm theo
những lời ca ngợi tuyệt vời, và quả thực tài nghệ của anh ta hơn hẳn
những thí sinh khác. Thêm vào đó anh ta sẵn sàng bằng lòng nhận khoản
tiền công quá khiêm tốn. Tôi đã chấp nhận lời đề nghị đó.

– Chiến tranh đã lấy đi phần lớn nhân viên giỏi nhất trong các khách sạn của
chúng ta – Tommy cười – Trên thực tế, tất cả những nhân viên có tài đều
là người nước ngoài. Đây là một nghiệp vụ mà mọi người đều nói là trái
với bản chất của người Anh.

– Chúng ta không thích đùa giỡn với những kẻ hầu người hạ. Giống chó Boudoe của Anh lúc nào mà chẳng ngoan ngoãn.

Mọi người đã ngồi uống cà phê ở thềm nhà. Làm ra vẻ ngây ngô, Tommy cất tiếng hỏi:

– Trong cuộc chơi vừa rồi, anh đã định kể cho tôi nghe một chuyện gì
đó… Anh đã nhắc đến một câu chuyện kỳ cục… về Bletchley?


Chứ còn chuyện gì nữa? Anh nói xem, anh đã nhìn thấy chưa, một đốm lửa, ở đằng kia, ngoài biển ấy mà? Không hiểu chiếc ống nhòm của tôi lúc đó ở
đâu?

Tommy thở dài. Các ngôi sao chiếu mệnh hình như đang liên
kết với nhau để chống lại anh. Tên đại úy thì chạy đi chạy lại trong khu nhà. Ông ta xuất hiện rất nhanh và bất thần, khoét sâu thêm mãi viễn
cảnh hiểu biết của mình và nói không ngớt về một hệ thống mà kẻ thù chắc chắn sẽ dựa vào đấy để phát đi những tín hiệu từ những vị trí thuận lợi ở bờ biển – nhưng chẳng có cái gì chắc chắn cho sự tồn tại một hệ thống như thế. Ông ta còn hăm hở đưa ra những lời tiên đoán bi quan về sự xâm lược của bọn Đức sẽ thành công trong tương lai không xa.

– Không có tổ chức, không có sự phối hợp thực sự. Bản thân anh là một chiến sĩ
tình nguyện của đơn vị bảo vệ địa phương, anh Meadowes, anh nhìn thấy
rất rõ những gì đã xảy ra như thế nào. Anh có tinh thần trách nhiệm như
ông bạn già Andrews…

Viên đại úy đội tàu hộ tống tỏ vẻ tức giận vì đại tá Andrews là một địch thủ ưu việt của ông ta. Haydock quả quyết nếu ông ta trở thành người chỉ huy đội quân tình nguyện thì tình hình
sẽ khả quan hơn.

Người hầu đã mang rượu Whisky và nước ngọt tới. Người lính thủy tiếp tục tiên đoán:

– Còn bọn gián điệp thì luôn nảy nở nhung nhúc… Chúng có mặt ở khắp
nơi. Hiện tượng này giống như trong cuộc chiến tranh vừa qua. Chúng có
thể là những thợ cắt tóc hay những kẻ phục vụ…

Tựa lưng vào
chiếc ghế bành, Tommy bất chợt chộp được cảnh Appledore đang chạy đi
chạy lại. Tommy im lặng và ý nghĩ lóe lên như một tia chớp: Những người
phục vụ ư? Ngữ này còn tài giỏi hơn thế mà ta phải gọi là Fritz [3] chứ
không phải là Appledore…

Sao lại không nhỉ? Người hầu phòng nói tiếng Anh không chê vào đâu được. Nhưng cũng có khá nhiều người Đức như thế. Họ đã trải qua những năm tháng đủ để hoàn thiện được sự hiểu biết
về môn tiếng Anh trong những nhà hàng sang trọng ở London. Và bề ngoài
con người này cũng chẳng khác gì anh – mái tóc vàng, đôi mắt xanh…
Người đại úy vẫn tiếp tục phản đối:

– Và loại người chết tiệt ấy vẫn được bổ sung thêm. Để làm gì nhỉ, anh Meadowes?

Và hàng loạt những câu hỏi ngu ngốc nữa…

Bị thúc giục đột ngột, Tommy như bừng tỉnh, anh chớp lấy thời cơ:

– Tôi thấy nó ở đây rồi. Theo kiểu: “Tên của anh là gì nhỉ?”. Trả lời là “N hay là M”.

Những gót giầy trượt đi trên mặt đất. Tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan.
Appledore – tên gia nhân có phong cách tuyệt vời đã đi một bước sai lầm. Một vệt kem bạc hà đã dây bẩn vào cổ tay áo và bàn tay của Tommy.

– Xin… xin ông tha lỗi cho tôi. – Tên gia nhân ngượng nghịu thốt lên.

Haydock bùng nổ cơn giận dữ:

– Đồ đần! Mi có khéo léo gì đâu?

Cơn giận dữ đã làm bộ mặt của Haydock chuyển sang màu đỏ sẫm. Người ta bảo
rằng đây là tính cách của giới quân sự – Tommy suy nghĩ – Nhưng biết nói thế nào về tay sĩ quan hải quân này nhỉ! Haydock vẫn còn chửi rủa một
thôi một hồi nữa. Appledore thì khúm núm xin lỗi cho vừa lòng họ.

Tommy cảm thấy lòng tốt của anh đã đến lúc phải thể hiện thì bỗng nhiên, cơn
giận dữ của ông đại úy biến đi đâu mất, ông ta trở nên nồng nhiệt như
lúc trước:

– Anh đi rửa tay đi. Bẩn quá đi mất cái thứ kem mùi bạc hà ấy, tôi đánh cuộc với anh là như vậy.

Tommy đi theo ông ta vào phía trong và ngay lúc đó anh đã kịp nhận ra một
phòng tắm với vô số những đồ vật. Anh cọ rửa cẩn thận những vết bẩn.

Từ phòng bên, người đại úy ngượng ngùng nói vọng sang:

– Tôi sợ rằng sẽ phải cho hắn đi khỏi đây thôi. Anh chàng Appledore khốn
khổ ấy… Xin anh hiểu cho là, anh ta biết tôi sẽ luôn luôn quát mắng
như vậy nhưng thực ra thì không bao giờ để bụng.

Tommy tránh sang một bên khỏi cái bồn rửa mặt để hong tay áo cho khô. Anh vô tình làm
bánh xà phòng rơi xuống sàn nhà. Và chân anh đã giẫm phải nó. Sàn nhà
được cọ rửa sạch bóng như gương.

Thế là Tommy bị trượt chân. Hai
tay anh chới với về phía bức tường này rồi lại sang bức tường kia. Bộ
dạng của anh lúc đó trông rất buồn cười, tay trái nắm lấy cái vòi hoa
sen, còn bàn tay phải tỳ vào một cạnh của cái tủ nhỏ đựng các thứ thuốc
biệt dược.

Một bàn chân của anh vấp rất mạnh vào cái bồn tắm được đánh bóng loáng.

Thật bất ngờ, như trò ảo thuật, cái bồn tắm xoay đi trên một cái trụ đỡ vô
hình rồi tách ra khỏi bức tường và để lộ ra một hõm tối lờ mờ. Tommy
giật mình. Anh đưa mắt nhìn vào và dễ dàng nhận ra trong cái hốc này có
cất giấu một đài thu phát vô tuyến.

Tiếng nói của viên đại úy
chợt tắt ngấm. Ông ta đã xuất hiện ở ngưỡng cửa. Đồng thời lúc đó trong
đầu Tommy những mảnh ghép hình đã được xếp vào đúng vị trí. Khuôn mặt
vui vẻ có nước da sáng bóng đặc trưng của dân tộc Anh chỉ là chiếc mặt
nạ mà thôi! Bộ mặt thật của gã là bộ mặt của một tên sĩ quan Phổ vừa thô vừa ngạo nghễ? Chắc chắn là thế rồi! Rắc rối vừa xảy ra trước đây vài
phút đã gợi lại trong trí nhớ của anh về một sự kiện xảy ra cách đây mấy năm: một viên sĩ quan người Phổ đã mắng như tát nước vào mặt một cấp
dưới của mình với vẻ khinh khỉnh vốn có của một tên lính quý tộc. Viên
đại úy Haydock cũng đối xử với người hầu của mình bằng một thái độ như
vậy mặc dù hắn ta đã nhận thấy sai sót đó.

Mọi chuyện đều sáng
tỏ. Mọi chuyện đều gắn bó với nhau như trò ảo thuật. Hahn – người phái
viên tiền trạm đã tới dây để chuẩn bị đất, thuê mướn công nhân nước
ngoài và cố tình thu hút sự chú ý của mọi người, đã nhập vai khá giỏi
lại để cho đại úy Haydock – một mẫu người anh dũng trong hàng ngũ thủy
quân trung thành với nhà vua dễ dàng lột mặt nạ.

Tiếp theo, còn
gì tự nhiên hơn khi có một nhà kinh doanh đã mua lại ngôi nhà rồi lặp
lại câu chuyện nhỏ của mình khiến cho những người xung quanh chán ngán.

Chính vì vậy mà nhân vật “N” này đã được bố trí khá lặng lẽ trong hang ổ có
đường liên lạc bằng đường biển, có cái máy thu phát bí mật và những đồng minh ở ngôi nhà Vui Vẻ nằm trong một phần kế hoạch chuẩn bị xâm chiếm
của người Đức.

Tommy đã không thể cưỡng lại được lòng cảm phục
thật sự: toàn bộ sự việc đều được tính toán khá khéo léo, khá tỉ mỉ để
dẫn đến thành công… Bản thân anh chưa bao giờ mảy may nghi ngờ
Haydock.

Những suy nghĩ này lướt qua đầu anh chỉ trong tích tắc.
Anh biết rất rõ những gì vừa vô tình phát hiện được và lúc này anh đang
phải đối mặt với một sự nguy hiểm chết người. Cơ hội duy nhất của anh là đóng vai một người Anh đáng tin cậy, có bộ óc của một con chim sẻ.

Anh quay lại nhìn Haydock, nở một nụ cười, hy vọng sẽ không mắc phải sai lầm:

– Mọi người đã nói về anh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, đúng thế không hả! Đấy là chưa nói tới một trong những trò hề và những cái bẫy
của ông bạn Hahn đấy. Anh sẽ nói thêm về con người này vào một buổi
khác, đúng không nào!

Haydock không nói gì cả. Cả tấm thân tráng kiện của hắn lúc này trông rất căng thẳng, người đại úy đóng cánh cửa lại.

Đối với mình thì hắn ta là một người rất khỏe mạnh – Tommy đánh giá – Thêm vào đó còn có cả tên hầu chết tiệt kia…

Một lúc sau, Haydock xuất hiện trở lại và đứng sững trước mặt anh như một pho tượng rồi bật nói:

– Anh trêu chọc tôi hay thật đấy, Meadowes – Người đại úy mỉm cười nói –
Anh trượt chân trên sàn nhà như một nghệ sĩ khiểu vũ tài ba! Thành công
như vậy một cú nữa thì dứt khoát sẽ chẳng đi đến đâu cả! Lau khô tay đi
rồi theo tôi.

Tommy đi theo hắn. Những sợi dây thần kinh của anh
căng ra báo hiệu sự nguy hiểm. Tommy thấy cần phải nhanh chóng tìm cách
thoát ra khỏi căn nhà này bình an vô sự. Liệu anh có thể đánh lừa nổi
Haydock trong hoàn cảnh này? Giọng nói của người đại úy đội tàu hộ tống
vẫn không hề mất đi vẻ tự nhiên… Quàng qua vai của Tommy là một cánh
tay thân thiện – có đúng là thân thiện không? – Haydock dẫn anh tới
chiếc ghế trong phòng khách rồi cẩn thận khép chặt cánh cửa ở sau lưng
họ lại.

– Anh hãy nghe đây, tôi muốn nói với anh một vài điều.

Một cái huých sườn thân mật, suồng sã kèm theo một lời nói lúng túng… Ông ta ra hiệu cho Tommy ngồi xuống chiếc ghế và bắt đầu nói:


Chuyện vừa xảy ra làm tôi hết sức bực mình. Mong anh tin rằng chuyện đó
đã làm tôi bực lắm… Nhưng tôi chẳng có lựa chọn nào khác, đây là lúc
tôi trong mong vào sự im lặng của anh, anh Meadowes. Anh hiểu chuyện này chứ?

Tommy cố gắng tỏ ra tò mò. Đến lượt mình, Haydock cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

– Anh biết không, Meadowes, tôi chơi bài ngửa với anh đây. Không một ai
biết chuyện này hết, nhưng quả thật là tôi đang phục vụ cho Ban Tình báo Anh. M.I.A2.B.X là tên của phòng tôi. Đã có lúc nào anh nghe nói đến nó chưa?

Tommy lắc đầu và tỏ vẻ chăm chú nghe cho rõ hơn nữa.

– Phải nói rằng đây là một nhiệm vụ tối mật – Haydock tiếp tục nói – Một
loại tin giật gân nếu anh hiểu được những gì tôi làm. Có một số thông
tin nhất định chúng tôi sẽ phát đi từ đây. Nhưng nó cũng sẽ là một thảm
họa nếu chúng ta để lộ ra, anh hiểu chứ?

– Hiển nhiên rồi –
Meadowes trả lời – đúng là như vậy. Tôi thấy tin này thật là hấp dẫn.
Anh có thể tin tôi là người biết giữ mồm giữ miệng.

– Vâng. Đây là vấn đề cốt tử. Hành động như thế cần phải hết sức tin tưởng vào nhau.

– Tôi hiểu mà. Nhưng công việc của anh đòi hỏi một tinh thần say sưa.
Tuyệt đối say sưa. Tôi thú nhận với anh là rất muốn biết nhiều hơn nữa.
Nhưng tôi nghĩ rằng mình không có quyền nêu câu hỏi…

– Tôi thấy là không nên. Cực kỳ bí mật mà, anh hiểu chứ.

– Nhưng tôi tưởng tượng được chứ. Xin thực sự ngỏ lời xin lỗi… Một sự vụng về nào đó…

Dẫu sao cũng chẳng nên tin như vậy… Hãy làm cho hắn nghĩ rằng mình đã tin vào những chuyện tầm phào của hắn… – Tommy thầm nghĩ.

Đối với
rất nhiều người thì chỗ sơ hở của họ chính là ở sự kiêu căng. Tên đại úy Haydock đã tự tin hơn thế nhiều. Hắn ta tin vào sự thông minh, tin vào
sức mạnh vật chất. Dưới con mắt của hắn thì anh chàng Meadowes khốn khổ
này chỉ là một người Anh ngốc nghếch và thiển cận – một kiểu người mà ai cũng có thể làm cho tin vào bất cứ điều gì. Chỉ có trời mới biết tại
sao Haydock lại khăng khăng nghĩ về anh như vậy.

Tommy tiếp tục
khoe khoang sự quan tâm và tò mò của mình. Anh biết rõ là không nên hỏi
Haydock thêm một câu nào nữa, nhưng… Những hoạt động bí ẩn của đại úy
Haydock hẳn là phải nguy hiểm lắm, đúng thế không? Phải chăng hắn đã có
dịp tới nước Đức và ở lại làm việc tại đấy?

Tên sĩ quan Phổ đã
biến mất. Hắn đã hóa thân thành một người lính thủy Anh lý tưởng trả lời các câu hỏi của Tommy một cách hoạt bát, đáng yêu. Nhưng Tommy đã nhìn
hắn bằng con mắt mới. Anh tự hỏi tại sao hắn chưa bao giờ bị phạm sai
lầm. Cái gáy núc ních những thịt là thịt… Cái quai hàm cương nghị…
Chẳng có cái gì là Anh trong con người hắn ta cả.

Ông Meadowes
đứng lên trước để kết thúc câu chuyện. Đây là một sự thử thách. Liệu ông có thoát ra khỏi tình huống khó khăn này không?

– Tôi phải đi
thôi – Anh nói – Đã muộn quá rồi. Tôi thực sự lấy làm tiếc vì sự việc
rắc rối này. Nhưng xin hứa với anh là tôi sẽ không nói một lời nào với
bất cứ ai cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa.

“Chuyện này sẽ qua đi
hay… – Tommy suy nghĩ – Hắn có để mình ra đi không đây. Mình cần chuẩn bị đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra… kể cả sự đối đầu trực
tiếp…”

Ông Meadowes ríu rít nói chuyện cho tới lúc ra đến phòng khách.

Căn phòng tiếp khách… Cánh cửa ra vào mở toang…

Đứng trong phòng, ánh mắt của anh nhìn nhanh về phía bên phải và bắt gặp
cảnh Appledore đang chuẩn bị bữa ăn sáng cho ngày hôm sau.

Haydock và Tommy đứng trên thềm nhà sôi nổi chuyện trò thêm một lát, sau đó hẹn cùng chơi golf vào thứ Bảy tới.

“Anh sẽ chẳng có ngày thứ Bảy tới đâu”. – Tommy nói thầm trong bụng.

Những tiếng người nói vọng lại từ đường cái. Hai người đàn ông sau khi làm
một cuộc dạo chơi trên các vách núi đã trở về. Tommy và đại úy Haydock
có quen biết họ sơ sơ. Tommy cất tiếng chào họ. Hai người đàn ông dừng
lại trao đổi vài câu với anh ngay trước ngôi nhà và với cả Haydock. Sau
đó Tommy nồng nhiệt nói lời tạm biệt với người chủ nhà rồi bám theo
những người mới tới.

Anh đã thoát ra khỏi tình thế khó khăn ấy một cách không ngờ.

Tommy nghe thấy tiếng bước chân của Haydock quay vào nhà và tiếng cánh cửa đóng sập lại.

Tommy nhanh nhẹn đi xuống chân đồi và chuyện trò huyên thuyên với những người bạn của mình. Câu chuyện của họ diễn ra thật sôi nổi. Thời gian rõ ràng đã làm thay đổi mọi chuyện. Cuộc chơi của ông già Monroe không còn như
ngày nào nữa… Anh chàng tên là Walters nói đã từ chối không tham gia
vào tổ chức những người chiến đấu tình nguyện của địa phương… Anh ta
nói việc làm này chẳng phục vụ được gì… Còn Ctis – một chàng trai trẻ, người giúp việc cho ông sếp của đội nhặt bóng đánh golf, tuyên bố là đã từ chối cầm súng vì thấy trái với lương tâm… Đã có một trận ném bom
dữ dội xuống khu vực Southampton… Đã có những tổn thất lớn lao…
Meadowes đánh giá thái độ của nước Tây Ban Nha như thế nào… Liệu đất
nước này có sẵn sàng phối hợp với trung tâm không? Tất nhiên là như thế, trừ khi nước Pháp sụp đổ…

Tommy reo lên vui sướng. Một cuộc
nói chuyện hoàn toàn vô vị. Quả thực là ý trời đã dẫn họ đi trên con
đường của anh vào đúng lúc cần thiết.

Anh chúc hai người bạn đường có một buổi tối vui vẻ và chia tay họ ở hàng rào sắt của ngôi nhà Vui Vẻ, rồi đi sâu vào khu vườn.

Anh vừa khẽ huýt sáo vừa đi tiếp trên lối đi vào nhà.

Đúng lúc anh vừa đi đến chỗ góc lượn quanh một lùm cây đỗ quyên thì một vật nặng bất thình lình đập vào đầu.

Anh ngã xuống và rơi vào bóng đen của sự vô thức.

Chú thích:

[1] Ý nói người Pháp.

[2] Tên một thành phố cùa nước Anh.

[3] Một tên lính Đức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.