Người Đẹp Trả Thù

Chương 28



Thẩm Thiếp lại chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Hai người lại trầm ngâm không nói gì.

Cuối cùng lại là bà Châu Thanh Á lên tiếng:

– Dạo này Tiểu Lực không về nhà ăn cơm, gọi điện thì nó bảo công việc rất bận. Cái thằng lạ, có chuyện gì là cứ giấu trong lòng.

Phương Trình và Thẩm Thiếp nhìn nhau, Thẩm Thiếp nhận thấy dường như Phương Trình biết điều gì đó liên quan tới anh trai mình.

Bị ánh mắt Thẩm Thiếp dò xét, Phương Trình đành tiết lộ:

– Anh Thẩm Lực đang yêu đấy. Hai ngày trước con trông thấy anh ấy và một cô gái đi dạo phố, trông họ rất thân mật.

Bà Châu Thanh Á sung sướng hỏi lại:

– Thật hả con? Con nhìn thấy rõ không? Cô gái đó thế nào?

Sau đó bà lại tự lẩm bẩm một mình:

– Cái thằng này kén lắm mà, chắc cô gái nó yêu phải đẹp như tiên cũng nên.

Thẩm Thiếp tươi tắn trở lại, cô hỏi chồng:

– Anh Phương Trình à, sao lại không nói với em chuyện này. Có thật anh em đi cùng một cô gái à? Chắc cô ấy đẹp lắm phải không?

Phương Trình không nói gì chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục uống canh khiến mẹ con bà Châu Thanh Á chỉ biết đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.

Thẩm Thiếp sốt ruột liền giằng lấy bát của Phương Trình rồi xị mặt nói:

– Mẹ đang hỏi anh cô gái kia thế nào? Anh nói đi chứ!

Phương Trình không hài lòng liếc Thẩm Thiếp. Trong giây lát Thẩm Thiếp cảm thấy có gì bất ổn, một cảm giác trước đây chưa từng có đột nhiên xuất hiện trong cô.

Đó là do nét mặt của Phương Trình. Trước đây cô chưa từng nhìn thấy nét mặt anh khó coi như thế này. Phương Trình là người chồng, người cha hoàn hảo. Anh có dáng vẻ cao ráo, lại tuấn tú, có chí tiến thủ, là người có trách nhiệm với gia đình. Anh là người rất quan tâm tới Thẩm Thiếp, nếu có khuyết điểm thì có lẽ chỉ là anh là người không hay đùa nên nếu ở với anh lâu sẽ khiến đối phương buồn chán. Nhưng anh là người khiến người khác cảm thấy tin tưởng và là chỗ dựa vững chắc.

Thế nhưng người chồng thân yêu của cô giờ này khi nhắc tới người yêu của anh vợ lại có thái độ lạ lùng tới vậy. Trực giác của người đàn bà nhắc nhở Thẩm Thiếp chắc chắn có điều gì uẩn khúc đây. Tự dưng cô buột miệng thốt ra:

– Anh quen cô gái đấy à?

Thẩm Thiếp nhận thấy rất rõ dường như chồng cô đang cố giấu cô điều gì đó. Thế nhưng rốt cuộc đó là chuyện gì vậy? Mặc dù nó có là hạt cát trong kẽ ngón tay, cho dù bạn chó nắm chặt, tóm chặt tới cỡ nào thì nó cũng giống như giọt nước, như không khí sẽ lọt ra ngay.

Phương Trình liền trả lời qua quýt:

– Ồ, anh không biết cô ta, nhưng anh thấy mặt cô ta rất quen, rất giống với một bạn học cũ của anh.

Thẩm Thiếp không nói gì thêm, cô không còn muốn ăn uống gì nữa, một chút phấn khởi ban nãy đã bị vùi dập. Cô cũng chẳng muốn tra xét kỹ hơn nữa bởi cô biết, cho dù Phương Trình và cô gái kia quen biết đi chăng nữa thì đã sao nào? Bởi cô và anh đã có một tổ ấm hạnh phúc, có một cô con gái dễ thương rồi mà. Thế nhưng ban nãy Phương Trình rõ ràng muốn giấu điều gì đó, có lẽ đó chỉ là sự giấu giếm có ý tốt mà thôi, hơn nữa bây giờ mẹ cô lại đang ở đây, tốt nhất không nên chuyện bé xé ra to.

Nghĩ tới đây Thẩm Thiếp cảm thấy bình tĩnh trở lại, thế nhưng cứ nghĩ tới cảnh chị dâu tương lai của mình và chồng mình đã từng có quan hệ thân thiết với nhau trong lòng cô không tránh khỏi sự day dứt.

Dường như bà Châu Thanh Á không để ý tới cuộc trò chuyện của họ. Bà như muốn nói với họ và cả bản thân mình rằng: Ngày nào đó sẽ phải ép Thẩm Lực đưa cô gái đó tới nhà mình ăn cơm. Chỉ cần con trai bà thích cô gái đó thì bà cũng nhất định thích cô ấy.

Khuôn mặt bà Châu Thanh Á rạng ngời niềm hạnh phúc, bà vừa có cháu ngoại lại sắp sửa có con dâu, có lẽ đây là niềm hạnh phúc lớn nhất bà có thể cảm nhận được trong quãng đời còn lại của mình. Nhìn mẹ, Thẩm Thiếp không khỏi cảm thấy chua xót. Mỗi ngày cô lại thấy bà già đi, vì các con, bà đã từ chối đi tìm hạnh phúc riêng cho mình để toàn tâm toàn ý lo cho các con. Con gái là người hiểu lòng mẹ nhất, cô biết bà chưa quên được bố cô. Mặc dù ông đã phụ bà, nhưng tới tận bây giờ bà vẫn nhớ mong ông. Cô cũng dễ dàng nhận ra bố cô cũng vậy, bởi nếu không tại sao chia tay đã lâu như thế mà ông vẫn sống độc thân.

Thế nhưng, tại sao khi hai người yêu thương nhau trong cuộc đời ngắn ngủi này lại cứ khăng khăng ôm lấy sự tự tôn của mình để sống cô đơn chứ? Có thể đó là kiểu tình yêu của thế hệ trước chăng? Dường như yêu càng sâu đậm, càng thắm thiết lại càng khó biểu lộ chăng?

Có lẽ phận làm con như cô phải giúp họ một việc gì đó. Nếu như họ vẫn còn yêu nhau thì nỗi hận có lẽ sẽ chỉ còn rất nhỏ. Bản thân mình cũng nên tha thứ cho bố, đồng thời dùng tình cảm của con cái để làm tan chảy núi băng tồn tại giữa bố mẹ. Nếu như bố mẹ cô vẫn còn tình cảm với nhau, có thể lại một lần nữa nắm tay nhau sống cuộc sống tuổi già hạnh phúc thì tốt biết bao nhỉ?

Con gái Thẩm Thiếp rất ngoan, cơm tối xong xuôi nó mới tỉnh giấc. Cặp vợ chồng trẻ theo thường lệ lại bận rộn tíu tít. Đứa bé lúc mới sinh nhỏ như con mèo, thế mà chỉ qua một tháng chăm bẵm đã mập lên rất nhiều. Khuôn mặt nó tròn tròn, còn tay chân thì mũm mĩm trông như búp sen, rất đáng yêu. Tai nó rất thính, chỉ cần gió thổi nhẹ, cây cối khẽ rung rinh cũng khiến nó giật mình, đôi mắt đen lấp lánh như viên pha lê nổi bật trên khuôn mặt trắng hồng cứ tò mò nhìn mọi vật xung quanh.

Thẩm Thiếp ôm con vào lòng, thơm lấy thơm để vào mặt nó, sự thương con không thể hiện được bằng lời nữa. Phương Trình kề sát bên cô cùng cô nựng con. Sự tồn tại của con vào thời điểm này khiến họ quên đi mọi nỗi phiền não. Hai người đang bàn luận về việc đặt tên con. Việc này cũng khiến họ đau đầu lắm đây. Có vẻ như cả một quyển từ điển cũng không có một chữ nào có thể xứng với thiên thần xinh đẹp đáng yêu của họ.

Thời gian cứ dần trôi trong niềm hạnh phúc nhỏ bé. Đêm đã khuya, đứa trẻ đã say giấc nồng trong nôi, bố mẹ của nó cũng đang chìm trong giấc mộng.

Khi mọi người đang chìm trong giấc mộng đẹp thì Thẩm Thiếp nghe thấy tiếng khóc bất thường của con gái.

Thẩm Thiếp ngồi bật dậy theo phản xạ. Cô bật đèn rồi vội vàng tới bên nôi rồi bế con lên.

Bú sữa xong nó díp mắt lại ngủ. Thẩm Thiếp chờ con ngủ say mới vào nằm tiếp.

Cô đã cảm nhận sâu sắc nỗi vất vả của phụ nữ sắp làm mẹ, thế nhưng khi làm mẹ rồi thì nỗi vất vả đó được nhân lên gấp trăm, gấp ngàn lần. Từ ngày sinh em bé, chưa khi nào cô được ngủ đẫy giấc. Lúc đầu cô còn chưa quen, một vài lần khi đang cho con bú cô đã ngủ thiếp đi. Cô biết việc này vô cùng nguy hiểm bởi nếu ngực đè lên mặt của đứa trẻ sẽ khiến nó ngạt thở. May mà cô đã rất nhanh quen với việc làm mẹ, khi con vừa khóc cô cũng kịp tỉnh, khi con ngủ cô cũng nhanh chóng ngủ theo.

Thế nhưng lần này cô lại không thể ngủ tiếp được nữa. Những sự việc xảy ra ban sáng lại tái hiện trước mắt cô. Dáng vẻ sợ sệt của Triệu Oanh khi nhìn thấy cô, lại còn cô bác sĩ với bộ mặt vô hồn kia nữa chứ.

Sự việc này quả thực quá kỳ quặc. Cô đã có dự cảm mọi sự việc đều có liên quan tới mình, quả nhiên hôm nay… Cô lại nhớ tới những lời nói điên loạn của Triệu Oanh:” Chính là cô ta, cô ta đẻ ra một đứa trẻ yêu quái. Khuôn mặt của nó, khuôn mặt của nó…”, rồi còn câu hỏi rất nghiêm túc của cô bác sĩ kia nữa chứ: “Tôi muốn hỏi có phải cô vừa sinh em bé, mặt của em bé không bình thường phải không?”

Cô dướn người thư giãn. Trong bóng tối, cô cảm thấy có một sức mạnh vô hình đang hướng về phía cô rồi ép chặt cô khiến cô tức thở.

Phương Trình đang quay lưng lại phía cô ngủ say, cô đành phải kéo tay anh giống như người chết đuối cố nắm lấy cọc cứu mạng vậy.

Phương Trình bị đánh thức liền quay người về phía vợ. Thẩm Thiếp chỉ chờ có vậy liền dụi đầu vào ngực anh, sau đó dang tay ôm chặt eo của anh. Cô hít dài một hơi rồi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Người của chồng, hơi ấm của chồng…”Phương Trình” cô khẽ gọi tên anh.

Phương Trình đã tỉnh thật rồi, anh chủ động ôm chặt Thẩm Thiếp rồi hỏi:

– Có việc gì hả em?

– Em… sợ!

Nói xong hai từ này, Thẩm Thiếp bắt đầu khóc thút thít, càng khóc lại càng to, mà đã khóc rồi thì không nín được nữa. Phương Trình vừa lau nước mắt cho vợ vừa nhẹ nhàng an ủi cô.

Thẩm Thiếp sụt sịt:

– Em nhìn thấy người phụ nữ và đứa trẻ sơ sinh mặt đỏ lòm, anh nói là em gặp hoang tưởng, thế còn chuyện hôm nay thì sao…

Cô còn chưa nói xong thì Phương Trình đã dịu dàng cắt ngang:

– Tiểu Thiếp à, sự việc ngày hôm nay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Chẳng phải em nói rằng Triệu Oanh nhận được một đứa trẻ sơ sinh quái thai phải không? Chắc chắn cô ta đã vì chuyện này mà bị kích động dẫn tới bị rối loạn thần kinh. Nhưng ấn tượng cuối cùng của cô ấy về em là một thai phụ sắp sinh, do vậy trong đầu cô ấy nảy sinh liên tưởng kỳ quặc nên cô ấy mới nói ra những lời điên loạn như thế thôi.

Dù gì Phương Trình nói rất có lí. Thẩm Thiếp khóc nhỏ dần. Thế nhưng trong đầu cô vẫn lởn vởn một ý nghĩ: Ảo giác.

Cô đưa hai tay lên trán, dường như cô muốn vuốt đi cái gì đó. Phương Trình vỗ vai cô:

– Ngủ đi em, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Dạo này em đã quá vất vả, mệt mỏi rồi, hay là để anh tìm người giúp việc tới trông con chúng ta nhé!

– Không, em không thích người lạ ôm con của chúng ta.

Thẩm Thiếp nói một cách dứt khoát.

– Được thôi, không nói về chuyện này nữa, thôi em ngủ đi.

Phương Trình ôm Thẩm Thiếp giống như ôm một đứa trẻ vậy, anh dỗ cô ngủ.

Thẩm Thiếp chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Phương Trình nhưng cô ngủ không sâu. Cô cảm giác có cái gì đó đang xâm nhập vào cơ thể cô. Mà cũng có thể đó chỉ do cô quá nhạy cảm mà thôi. Thế nhưng càng ngày cô càng cảm thấy cảm giác đó rất thật. Cảm giác kỳ quặc này đang đấu với cơn buồn ngủ của cô và cả hai đang ở thế cân sức cân tài. Thẩm Thiếp giờ đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

Đột nhiên cô nhận ra sức mạnh này thực ra không nhằm vào cô mà đang nhằm vào con gái cô. Khi cô ý thức được điều này thì cơn buồn ngủ đã bị đánh bại. Cô rời khỏi vòng tay của Phương Trình rồi mò mẫm xuống giường.

Cô lao về phía nôi của con mà không kịp bật đèn lên. Cô phải nhanh chóng bảo vệ con mình – người thân nhất của cô. Sinh mạng nhỏ nhoi của nó còn quan trọng hơn nhiều so với sinh mạng của cô. Khi sức mạnh kỳ quái này len lỏi vào thì chỉ có người làm mẹ mới có thể liều chết để bảo vệ con mình. Khi cô đang lao về phía nôi của con thì nhìn thấy một mảnh sáng màu đỏ đập vào mắt. Khuôn mặt của đứa bé, khuôn mặt nhỏ bé của nó đỏ lòm giống như mặt quỷ đang nhăn nhở.

Mảng sáng màu đỏ khiến cô sụp đổ hoàn toàn, Thẩm Thiếp thét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Cô vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, nhưng dường như đã mất hết ý thức. Lúc cô nhìn thấy mảnh sáng màu đỏ ở trong nôi, cô có cảm giác trời rung đất chuyển rồi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Cô không nhớ mình ngã xuống thế nào và ai là người lâng cô dậy nữa. Vẳng bên tai cô là tiếng khóc của con gái, tiếng khóc cứ từng hồi từng hồi dội vào màng nhĩ cô khiến tim gan cô đau nhói. Cô la lên thất thanh:

– Con ơi! Con gái của mẹ!

Tiếng gào thét xuất phát tự đáy lòng khiến cô đã phải dùng hết năng lượng còn lại trong cơ thể mình. Cô cảm thấy hoá mắt chóng mặt rồi lịm đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.