Mới sáng sớm bà Châu Thanh Á đã đi chợ mua đồ ăn, rồi lại bận rộn cả buổi sáng trong bếp để toàn tâm toàn ý nấu một mâm cơm thật ngon. Hôm nay tâm trạng bà rất phấn khởi, bởi con trai bà nói sẽ dẫn bạn gái tới ăn cơm.
Đã lâu con trai bà không về nhà, thêm vào đó lại còn dẫn con dâu tương lai về nữa, chả trách bà vui như vậy!
Không biết tự lúc nào Thẩm Thiếp đã đứng trước cửa bếp. Nhìn thấy con gái bà liền hỏi:
– Cháu ngủ rồi hả con?
– Vừa ngủ rồi mẹ ạ, mà mẹ đừng làm nhiều đồ ăn như thế, có mấy người thôi mà, sợ không ăn hết đâu.
Bà Châu Thanh Á mỉm cười đáp lại:
– Tại mẹ vui quá đấy mà.
Nói xong bà đưa mắt nhìn Thẩm Thiếp thì thấy cô đờ đẫn khác thường, bất giác bà cảm thấy trong lòng nặng nề khó tả.
Mấy ngày gần đây bà cảm thấy con gái bà không bình thường, thường xuyên đờ đẫn, thế nhưng có ai hỏi thì lại trả lời không có việc gì cả. Ban đầu bà còn cho rằng do con mình chưa thích ứng với vai trò làm mẹ, hay do ở nhà nhiều quá nên buồn bã quá chăng, vì vậy bà thường khuyên cô đi ra ngoài chơi. Thế nhưng con gái bà cứ ru rú trong nhà cả ngày. Chỉ khi nào đùa với con mới thấy cô cười, còn lại thì cứ đờ đẫn nhìn con gái của mình. Thấy cảnh tượng đó bà lo lắng lắm, bà nhắc nhở con rể phải thường xuyên tỉ tê tâm sự với vợ. Bởi bà biết tình cảm vợ chồng chúng nó luôn rất tốt đẹp. Hiện tại chúng nó đã có kết tinh của tình yêu do vậy lại càng mặn nồng với nhau hơn, sao lại có thể u uất thế kia chứ?
Đang chìm trong mạch suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Bà đoán chắc là Thẩm Lực đã về nên vội vàng tháo tạp dề, rửa tay.
Cửa vừa mở bà đã đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh Thẩm Lực. Vừa nhìn thấy, khuôn mặt bà rạng ngời vẻ hạnh phúc. Tuy chỉ mới thoáng qua nhưng bà đã rất có cảm tình với cô gái thanh tú này, bởi trông cô đẹp hơn cả trong tưởng tượng của bà. Một cô gái khiến ai nhìn thấy cũng phải yêu quý, vậy mà lại đang khiêm tốn nhoẻn miệng cười với bà rồi dịu dàng gọi bà là bác. Được cô gái gọi là bác bà cảm thấy vô cùng thân thiết. Không biết cô ta là con cái nhà ai nhỉ? Liệu mình có phúc phận được làm mẹ chồng của cô ta không nhỉ? Nếu mà có một ngày như thế, tức là ngày Thẩm Lực và cô ta tổ chức đám cưới thì mình chắc chắn sẽ thương yêu nó giống hệt con gái của mình vậy.
Ấn tượng đầu tiên tốt đẹp như vậy, đương nhiên có thể đoán ra bầu không khí giữa họ thân mật tới mức nào. Phương Trình bận đi làm không có ở nhà, do vậy chỉ có bốn người: bà Châu Thanh Á, Thẩm Thiếp, Thẩm Lực và Triển Nhan thưởng thức bữa cơm thịnh soạn này.
Đối lập với tâm trạng hớn hở, vui vẻ của bà, Thẩm Thiếp lại buồn bã khác thường. Không chỉ khác thường mà phải nói là lạ lùng, khó hiểu nữa. Bởi ngay từ lần đầu tiên, khi Phương Trình nhắc tới sự tồn tại của cô gái này thì Thẩm Thiếp đã cảm thấy có điều gì không ổn. Bây giờ đã có cơ hội nhìn thấy cô ta, phải công nhận rằng cô ta có một ngoại hình đẹp đẽ, đáng yêu, không những thế cô ta còn có cử chỉ dịu dàng rất đáng học tập. Thế nhưng Thẩm Thiếp vẫn cảm thấy cô ta có gì đó kỳ quặc khó hiểu.
Mấy ngày gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ, đặc biệt là cái ngày cô rời khỏi bệnh viện Tâm thần. Cô nhìn thấy mình biến thành con quỷ mặt đỏ khi nhìn vào tấm gương ngoài đường khiến cô đã ngất xỉu, sau đó thì tâm trạng cô luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ.
Cũng may cô ngất không lâu thì được một người cứu, do cảm thấy vẫn có thể gắng gượng được nên cô đã tự bắt taxi về nhà. Sau vụ đó cô trở nên để ý đặc biệt tới những sự vật xung quanh mình.
Căn hộ họ đang sống đã được mua khi họ cưới nhau. Bố mẹ Phương Trình không ở đây nên họ đón mẹ vợ tới ở cùng.
Mỗi khi cảm thấy căng thẳng cô lại ôm con rồi đi đi lại lại trong phòng, đi từ phòng này sang phòng khác, loanh quanh luẩn quẩn các phòng trong nhà. Dần dần cô phát hiện một ngăn kéo trong phòng đọc của Phương Trình luôn bị khoá chặt, tò mò không biết bên trong có gì, cô đã nén lấy chìa khoá của anh rồi đánh một chiếc. Sau khi mở ra thì cô thấy bên trong là một quyển sổ tay có mật mã.
Mật mã sáu số, phải để các bánh răng vào đúng mật mã đã được định sẵn thì mới mở được mà không để lại vết tích nào. Quyển sổ tay khoá bằng mật mã này trở thành gánh nặng tâm lí trong lòng Thẩm Thiếp. Lúc Phương Trình không ở nhà cô liền lấy quyển sổ tay ra rồi vắt óc tìm cách giải mã nào là ngày sinh của Phương Trình, ngày sinh của cô, ngày sinh của con gái, ngày họ lần đầu gặp nhau, ngày cưới, một loạt các chữ số có ý nghĩa đặc biệt. Cô đã thử hết, thậm chí còn tiến hành sắp xếp ghép các dãy số này với nhau nhưng vẫn không giải mã được.
Mật mã không giải được khiến cô ủ ê. Thậm chí cô còn quên cả gương mặt đỏ lòm đáng sợ kia, quên cả những ảo tưởng ngày đêm dày vò cô, chỉ còn quan tâm đến quyển sổ chưa được mở mà thôi. Trong quyển sổ đó ghi chép những gì? Theo lẽ thông thường thì nó thường lưu giữ những nội dung liên quan đến mối tình cũ. Được quen biết rồi yêu nhau, kết hôn sinh con nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh về chuyện ngày xưa. Bởi cô biết trong tim mỗi người đều có một khoảng trời riêng thuộc về họ. Trong khoảng trời riêng đó có những bí mật được giữ kín, đó là dĩ vãng mà chỉ có chủ nhân của nó được hoàn toàn sở hữu.
Không hiểu quyển sổ tay này ghi chép những chuyện gì đây? Không hiểu là chuyện gì mà khiến Phương Trình phải cài mật mã, hơn nữa lại còn khoá kín cho tới tận bây giờ? Bản thân Thẩm Thiếp cũng có những câu chuyện đẹp cũng như cay đắng trong quá khứ nhưng cô đã lựa chọn hình thức vứt bỏ và quên lãng chứ không ghi chép và cất giấu. Cuộc đời con người thật ngắn ngủi, sinh mệnh lại quá nhỏ nhoi, cuộc sống lại quá đỗi bận rộn, do vậy chúng ta nên trân trọng và nắm bắt lấy hiện tại cũng như tương lai. Con người phải học cách sống sao cho thanh thản một chút.
Trong bữa cơm chỉ có duy nhất Thẩm Thiếp trầm ngâm không nói năng gì. Triển Nhan nói chuyện rất chừng mực, Thẩm Lực giữ vai trò chủ đạo, còn bà Châu Thanh Á thì vui vẻ, tươi cười thân thiện.
Chốc chốc Thẩm Thiếp lại đưa mắt liếc Triển Nhan, từ trong mắt cô ta, Thẩm Thiếp thấy được tấm chân tình của cô ta đối với anh trai mình. Thẩm Lực không cần phải nhắc tới nữa, nỗi vui mừng tràn ngập trên mặt. Thẩm Thiếp cứ nhìn Triển Nhan như vậy, đột nhiên trong cô xuất hiện linh cảm lạ.
Thế là cô bắt đầu thay đổi thái độ, bắt đầu nói chuyện, bắt đầu biểu lộ sự quan tâm tới Triển Nhan. Nhìn thấy con gái cứ rầu rĩ tự nhiên lại vui vẻ trở lại bà Châu Thanh Á cho rằng chắc con gái vui lây với niềm vui của cả nhà, bà càng thêm mãn nguyện. Bà nghĩ thầm: Về sau nếu chúng nó ngày nào cũng tới nhà ăn cơm thì sẽ nhộn nhịp lắm đây, không biết chừng có thể sẽ có tác động tốt tới chứng bệnh trầm cảm của Thẩm Thiếp cũng nên.
Thẩm Thiếp cứ như đang chơi một ván cờ, từng đường đi nước bước cô đã tính toán kỹ, cuối cùng cô hỏi về chuyện Triển Nhan và cô ai lớn tuổi hơn. Thẩm Lực cười nói bất kể ai lớn tuổi hơn thì Thẩm Thiếp cũng đều phải gọi Triển Nhan là chị dâu. Triển Nhan đỏ mặt cúi đầu, sự dịu dàng cúi đầu khiến ai cũng cảm động.
Thẩm Thiếp chủ động nói ra ngày tháng năm sinh của mình do vậy Triển Nhan cũng chẳng có lí do để giấu nữa nên cũng nói ra ngày sinh của mình, cô được sinh trước Thẩm Thiếp một tháng mười ngày.
Thẩm Thiếp lặng lẽ ghi nhớ ngày sinh của Triển Nhan. Sau khi đã đạt được mục đích cô lại trầm ngâm ít nói.
Ăn cơm xong thì con gái của Thẩm Thiếp tỉnh dậy, không khí trong nhà lúc đó lại càng náo nhiệt. Hình như Triển Nhan rất quý cô bé này cứ ôm vào lòng thơm lấy thơm để. Đứa trẻ tỏ ra không sợ người lạ chút nào, cứ giương đôi mắt đen láy nhìn Triển Nhan. Dường như nó rất tò mò với người lạ, đặc biệt là những người xinh đẹp, thanh tú. Triển Nhan còn giúp Thẩm Thiếp tắm cho cháu bé rồi còn giúp cô thoa phấn rôm và kem chống nẻ. Con bé trắng hồng nằm ngoan ngoãn trên giường, phấn khích cứ khua tay múa chân khiến ai cũng cười vui vẻ.
Cuối cùng Thẩm Thiếp cũng chờ được tới lúc chỉ còn một mình, bởi mẹ cô và con gái cô đang ngủ trưa, Thẩm Thiếp nhẹ nhàng đi vào thư phòng rồi lấy quyển sổ tay bị khoá ra. Tay cô run run, lúc này tâm trạng cô rất phức tạp, cô vừa trông chờ mật mã chính xác để có thể đọc được nội dung ghi bên trong lại vừa muốn mật mã không chính xác bởi nếu như thế cái cô gái có cái tên Triển Nhan kia sẽ không liên quan đến quyển sổ, và cũng không có bất kỳ quan hệ nào với chồng cô – Phương Trình.
Cô xoay các vòng số theo trật tự ngày sinh của Triển Nhan sau đó mở khoá, quyển sổ liền “tạch” một tiếng rồi mở ra. Quyển sổ liền rơi xuống sàn giống như con tim Thẩm Thiếp đang rụng rời. Phải một lúc sau đó đầu óc cô trống rỗng không biết phải làm gì nữa, cô để mặc quyển sổ ở dưới sàn nhà. Cô đang nghĩ ngợi: Tại sao dãy số này lại đúng với mật mã của quyển sổ nhỉ? Là trùng hợp ngẫu nhiên ư?
Đúng rồi chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, bởi làm sao Phương Trình lại lấy ngày sinh của Triển Nhan làm mật mã cho quyển sổ của anh ấy chứ? Thế nhưng dù gì cô cũng phải chấp nhận sự thực này mặc dù rất khó khăn. Cuối cùng cô nhặt quyển sổ lên rồi đặt trên táp đầu giường, còn mình thì ngồi trên đầu giường mở quyển sổ ra.
Mới giở được trang đầu tiên thì cô đã sững người, cảm thấy dường như có một sức mạnh vô hình dồn hết máu trong người lên đầu, sức mạnh vô hình này khiến cô ngạt thở.
Trên trang mở đầu của quyển sổ có dán bắc ảnh của một cô gái. Cô gái kia nhoẻn miệng cười.
Điều lạ lùng nữa là cô gái đó lại chính là bạn gái của Thẩm Lực – Triển Nhan.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị về tâm lí nhưng Thẩm Thiếp vẫn không làm thế nào để chấp nhận sự thật này. Điều càng khiến cô không thể chịu đựng được chính là hàng chữ ghi trên tấm ảnh:
Nhan à, em là cô gái đẹp nhất trong tim anh, yêu em mãi mãi.
Nét chữ này sao lại thân thuộc đến thế, đúng là chữ của Phương Trình. Dưới tấm ảnh lại có hàng chữ khác:
Khuôn mặt em trong ảnh mãi tươi tắn thế, có lẽ sẽ mãi mãi như vậy…
Giở tiếp những trang sau, đều là những bức thư tình Phương Trình gửi cho Triển Nhan. Có bức viết về khoảng thời gian hai người bên nhau, lại có bức về những bài thơ, bài tản văn. Nói chung phần lớn đều là những bức thổ lộ tình yêu với Triển Nhan.
Mỗi lần giở một trang Thẩm Thiếp lại cần phải can đảm lên rất nhiều, bởi cô cảm thấy đau khổ vô cùng. Cho dù người phụ nữ có độ lượng, có khoan dung đến mấy cũng khó mà thản nhiên đối mặt với mối tình đầu của chồng mình, cho dù mối tình đó là quá khứ đi chăng nữa.