Nghĩ tới đây, cô chua xót rưng rưng nước mắt.
– Tiểu Thiếp à, em sao thế? Có chuyện gì mau nói cho anh nghe đi!
Thẩm Lực giơ tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Thẩm Thiếp. Bàn tay xương xẩu quá, Thẩm Thiếp lại gầy đi rồi, trông cô chẳng giống với người mới làm mẹ chút nào cả.
Thẩm Thiếp nhận ra mình không giữ được bình tĩnh, cô lấy giấy lau khô nước mắt rồi khẽ nói:
– Anh à, anh nói trước đi, anh gọi em tới đây có chuyện gì vậy?
Thẩm Lực trầm ngâm một lúc rồi đáp lại:
– Tiểu Thiếp à, trước đây em từng nói với anh trước khi sinh em nhìn thấy người đàn bà áo đen rất cổ quái đúng không? Thế sau này em có còn gặp lại cô ta nữa không? Em có biết cô ta không?
Thẩm Thiếp sững người một lát rồi đau khổ cười đáp lại:
– Làm gì có người phụ nữ mặc áo đen nào, có lẽ do em bị áp lực quá lớn nên mới xuất hiện ảo giác thôi mà.
– Ảo giác ư? Em khẳng định đó chỉ là ảo giác chứ?
Thẩm Thiếp gật đầu:
– Em đã đi tư vấn bác sĩ tâm lí, cô bác sĩ đó đã kiểm tra cho em rồi kết luận em mắc chứng trầm cảm khi sinh nở, cô ấy còn kê đơn thuốc cho em nữa.
Bác sĩ tâm lí? Thẩm Lực kinh hãi tới mức suýt nhảy lên:
– Bác sĩ tâm lí nào cơ?
– Anh à, anh nói nhỏ một chút được không? Việc này em chưa nói với ai đâu, kể cả Phương Trình nữa. Cô bác sĩ đó chính là bác sĩ điều trị chính cho đồng nghiệp của em – Triệu Oanh. Em quen cô ta khi tới thăm Triệu Oanh. Cô ấy kê đơn thuốc trầm cảm cho em uống, em đã uống được nửa liệu trình rồi. Nói chung tốt lắm anh ạ, từ ngày uống thuốc đến giờ em không còn thấy xuất hiện những ảo giác đáng sợ kia nữa.
Nghe Thẩm Thiếp nói vậy Thẩm Lực lại càng kinh hãi:
– Bác sĩ tâm lí á? Cô ta tên Phạm Cầm phải không?
Lần này đến lượt Thẩm Thiếp kinh ngạc:
– Đúng là Phạm Cầm, anh à sao anh lại biết vậy? Anh quen cô ta à?
Thẩm Lực không trả lời trực tiếp câu hỏi của em gái, anh lại tiếp tục hỏi:
– Em kể với anh là em đi tìm cô ta nhưng Phương Trình không biết gì về việc này, sao em không nói cho nó biết? Hai đứa là vợ chồng sao lại giấu nhau thế?
Thẩm Thiếp lắc đầu bất lực:
– Anh à, anh không biết đâu hôm Phương Trình cùng em vào Bệnh viện Tâm thần thăm Triệu Oanh đã gặp cô ta. Phương Trình rất có thành kiến với cô ta, lại còn nói chính cô ta mới là bệnh nhân tâm thần, anh ấy không muốn em lại tới gặp cô ta, nếu anh ấy biết, anh ấy sẽ không vui đâu.
– Thế tại sao em lại đi gặp cô ta?
– Những ngày đó ảo giác xuất hiện liên tục, hơn nữa cô bác sĩ này đã nhắc khéo em là hễ có chuyện gì có thể tới gặp cô ta. Hơn nữa em cảm thấy… cảm thấy…
– Em cảm thấy thế nào?
Thẩm Thiếp trả lời một cách khó khăn:
– Em cảm thấy dường như cô ta hiểu rõ về những ảo giác của em, bởi thực ra, ảo giác của em xuất hiện một phần vì liên quan tới Triệu Oanh, mà Triệu Oanh lại là bệnh nhân của cô ta, nên em cảm thấy cô ta có thể giúp em. Và hiện nay em cũng thấy bệnh tình thuyên giảm nhiều rồi.
Thẩm Lực im lặng trong giây lát, dường như đầu anh đã không thể lí giải được sự phức tạp của vấn đề. Ngày hôm nay anh tới gặp Thẩm Thiếp vốn là muốn hỏi xem em gái có biết cô bác sĩ cổ quái kia không, nhờ vậy có thể anh sẽ vén được tấm màn bí mật về cuộc hẹn gặp giữa Phương Trình và cô bác sĩ Phạm Cầm kia. Thế nhưng bây giờ anh lại được biết Thẩm Thiếp chính là bệnh nhân của cô ta và Phương Trình cũng có biết cô ta lại còn dặn Thẩm Thiếp không được tới gặp cô ta nữa.
Tại sao Phương Trình lại hẹn gặp cô ta kia chứ? Thẩm Lực còn nhìn thấy rõ ràng lúc rời khỏi quán Phương Trình đã rất giận dữ. Điểm này hoàn toàn khớp với lời nhận xét của Thẩm Thiếp rằng Phương Trình rất có thành kiến với cô bác sĩ Phạm Cầm.
Từ việc này có thể suy đoán một giả thiết: Phương Trình gặp Phạm Cầm chủ yếu là muốn tìm hiểu về việc thường xuyên xuất hiện ảo giác của Thẩm Thiếp và chuyện liên quan tới Triệu Oanh mà thôi. Có lẽ Phương Trình hẹn gặp cũng chỉ vì Thẩm Thiếp mà thôi. Cho dù Phạm Cầm là người như thế nào? Đã gây ra những chuyện gì thì đều không có liên quan tới Phương Trình.
Thẩm Lực phỏng đoán như vậy về cuộc hẹn gặp của Phương Trình và cô bác sĩ kia, anh không nhắc gì với Thẩm Thiếp về chuyện này nữa. Bởi thực ra vợ chồng Thẩm Thiếp vốn rất thương yêu nhau, có lúc sự lừa dối có ý tốt cũng là cần thiết mà.
Nhưng tại sao Thẩm Thiếp lại khóc kia chứ? Thẩm Lực băn khoăn không hiểu nổi. Anh muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu như thế nào. Anh cho rằng, nếu cần thiết Thẩm Thiếp sẽ nói cho anh biết. Nếu cô không nói thì chuyện đó xét cho cùng cũng không quan trọng lắm. Khi phụ nữ không vui thì sự việc cũng không đến mức nghiêm trọng như đàn ông tưởng tượng, nước mắt phụ nữ nhiều khi khiến đàn ông khó hiểu.
Lúc này, Thẩm Thiếp đang phải đấu tranh tinh thần quyết liệt: Liệu mình có nên kể cho anh trai nghe về quá khứ của Triển Nhan không? Nhưng cuối cùng cô cũng quyết định không nói. Cô cho rằng hãy để gió cuốn trôi những chuyện trong quá khứ.
Con người không bao giờ muốn những việc trong quá khứ ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại. Cuộc đời quá ngắn ngủi nên phải trân trọng hiện tại. Cho dù hiện thực cuộc sống có vui vẻ hay đau khổ đều sẽ trở thành quá khứ vĩnh viễn. Ngày hôm nay sẽ trở thành ký ức của ngày mai, do vậy không nên để ký ức ngày mai thêm phần đau khổ nữa.
Nghĩ như vậy, Thẩm Thiếp cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Cô cười rồi hỏi anh trai:
– Anh à, nói cho em nghe chuyện của anh và Triển Nhan đi! Làm sao hai người quen được nhau? Tình cảm của anh chị thế nào?
Nhắc tới Triển Nhan, Thẩm Lực vừa vui lại vừa buồn. Ánh mắt của anh không lừa được Thẩm Thiếp. Thẩm Thiếp cảm thấy nhói đau trong lòng: Họ yêu nhau thắm thiết như vậy, bất cứ chuyện gì cũng không thể chia rẽ họ được, làm sao tình yêu của họ lại bị thay đổi bởi những chuyện trong quá khứ được kia chứ!
– Em chúc phúc cho hai anh chị!
Nói xong Thẩm Thiếp nghĩ đã tới lúc nên đi về. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Trên đường về nhà, Thẩm Thiếp cảm thấy dưới cằm rất ngứa, cô giơ tay sờ thì thấy trên cằm nổi nhiều mụn to. Cô đau khổ nghĩ mình đã lớn tuổi thế này lẽ nào lại mọc trứng cá ư?
Thật không ngờ càng lúc lại càng ngứa. Cô soi gương thì giật mình kinh sợ phát hiện dưới cằm mình đã nổi lên một cục mụn to bằng hạt đậu tương. Cô đưa tay động vào thì cục mụn vỡ tan, máu tươi ứa ra. Cô vội vàng lấy bông thấm máu, lại soi gương lần nữa cô phát hiện chỗ da đó đã biến thành một vết loét đỏ.
Nhìn vết loét trên mặt, Thẩm Thiếp bất giác kinh sợ tái mặt. Cô giơ tay sờ vào vết loét cảm thấy nó cứng và to hơn lúc trước. Cô kinh hãi nhận ra vết loét đó đã ăn vào gia cằm.
Trong đầu cô lại thoáng hiện khuôn mặt của người phụ nữ mặc áo đen. Cả khuôn mặt với chi chít những vết loét đỏ lòm. Ngũ quan chìm trong đám loét đỏ lòm kia…
Dường như vết loét trên mặt cô ta giống hệt với vết loét trên mặt cô lúc này.
Cô cảm thấy chân mình mềm oặt không