Ông Thẩm Thiên Dương bị bà túm chặt, ông thở mệt mỏi, sắc mặt chuyển từ vàng ệch sang đỏ. Vừa thở hổn hển, ông vừa nói:
– Thanh Á à, tôi thật đáng chết! Bà cứ đánh tôi, mắng tôi chết đi! Tôi cứ cho rằng nó sớm đã yểu mạng rồi… Năm xưa, khi bác sĩ Lâm nói sẽ gửi nó cho đồng nghiệp của bà ấy, rồi sẽ kín đáo xử lí nó… Không ngờ nó vẫn còn sống, lại còn xuất hiện ở đây nữa.
Thẩm Lực vẫn đứng cách xa ông bà, lúc này anh cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Trái tim anh đau tới mức tê dại đi. Tê dại cũng tốt bởi như thế sẽ không cảm thấy đau nữa.
Anh không thể tưởng tượng nổi người nuôi nấng anh hai mươi tám năm nay lại không phải là mẹ đẻ của mình. Em gái cũng không phải là em gái ruột. Anh chỉ là một quân cờ được trao đổi trong một tình huống trớ trêu, và chính vì thế anh mới có được vị trí tại cái thành phố này. Còn người con gái anh dốc lòng thương yêu lại chính là con gái ruột của mẹ nuôi anh.
Trời ơi! Sao lại có thể như vậy chứ?
Thẩm Lực cảm thấy đau đớn bội phần. Cái thế giới này kể từ hai mươi tám năm về trước đã vứt bỏ anh, bản thân anh đã sống uổng hai mươi tám năm nay. Lúc này anh giống như người bị cách li trên hoang đảo xa xôi. Tình thân, tình yêu đã đã không tồn tại nữa rồi.
Anh vốn định lặng lẽ bỏ đi, bỏ đi mãi, nhưng lại nghe thấy bố nghẹn ngào nhận lỗi với mẹ anh:
– Bà đừng túm lấy tôi nữa. Tôi biết tôi đáng chết lắm mà. Đúng vậy năm xưa tôi đã quá hồ đồ, sau khi làm sai tôi đã rất hối hận và day dứt. Bà có biết nguyên nhân thật sự khiến tôi rời xa bà, rời xa hai đứa con không? Thật ra tôi luôn cảm thấy không biết phải đối mặt với mẹ con bà thế nào. Tôi không thể ôm cái bí mật này một mình được, nhưng tôi lại không có đủ can đảm để nói ra sự thật. Cho nên chỉ có cách trốn chạy mẹ con bà, với thân phận của người đàn ông phụ tình…
Ông lại nói tiếp:
– Sau khi rời xa mẹ con bà, tôi đã sống cô độc hơn hai mươi năm qua. Tôi không có gia đình, không có tình yêu, chỉ có một mình sống lủi thủi. Giờ tôi đã già, ông trời cuối cùng đã trừng phạt tôi. Tôi mắc bệnh máu trắng, lại còn ở giai đoạn cuối nữa. Có lẽ tôi cũng không còn được sống trên đời này lâu nữa đâu…
Mọi người nghe tin này đều bàng hoàng kinh ngạc. Dường như trong tim mỗi người đều nghẹn lại khi nghe thấy ông mắc trọng bệnh. Khi biết một người sắp rời xa thế giới này, thì tội ác của người đó đã không còn nặng nề như trước nữa. Đối với người đàn ông già cả này, tội ác của ông nếu xét từ góc độ tình cảm thì cũng có thể tha thứ được…
Sau đó ông đưa mắt nhìn sang Thẩm Thiếp, trên khuôn mặt ông lộ rõ vẻ tuyệt vọng:
– Tiểu Thiếp à, khuôn mặt của con sao lại bị… báo ứng chứ? Bố có lỗi với con rồi.
Thẩm Thiếp lúc này không khóc ra tiếng nữa:
– Bố à, cho dù thế nào chăng nữa con vẫn là con gái ruột của bố, mãi mãi vẫn là như vậy. Giờ đây con lại biết mình còn có một người chị gái nữa. Cho dù chị con xấu xí khiến người khác sợ hãi, nhưng chắc chắn chị ấy không bao giờ làm hại con, bởi con là em ruột của chị ấy mà… Chị ấy nỡ lòng nào mà làm hại con chứ?
Thẩm Thiếp quay người lại thì nhận ra Thẩm Lực đang thẫn thờ đứng đằng sau, cô cảm thấy khó xử. Hoá ra người mình gọi bằng anh hơn hai mươi năm nay lại không phải là anh ruột của mình… Thế nhưng điều này chẳng sao cả bởi tình cảm anh em thắm thiết giữa họ xuất phát từ trái tim, nó sẽ vĩnh viễn không phai mờ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiếp bất ngờ bật khóc rồi kêu một tiếng anh trai. Sau đó, hai anh em ôm nhau oà khóc.
Ông Thẩm Thiên Dương cảm thấy không thể tha thứ nổi cho bản thân, quay mặt đi thì nhìn thấy Phạm Cầm đang đứng cạnh Thẩm Lực.
Ông bật nhổm người dậy rồi chỉ vào cô hỏi:
– Xin hỏi cô là ai vậy?
Lúc này Thẩm Thiếp mới để ý tới bác sĩ Phạm Cầm đang đứng đằng sau mình. Ban nãy cô chỉ chú tâm vào câu chuyện năm xưa của bố nên không chú ý từ lúc nào trong nhà đã xuất hiện một người lạ có thân phận đặc biệt.
Chợt cô nhớ ra, đây chính là bác sĩ tâm lí Phạm Cầm. Cô ta đã lừa cô, bởi cô ta quy đổi mọi chuyện cô gặp phải trong quá khứ đều là hoang tưởng, lại còn kê đơn cho cô uống nữa chứ.
Thuốc à? Tự dưng cô kinh ngạc nhận ra: Lẽ nào số thuốc này có vấn đề chăng? Bởi sau khi cô uống thuốc do Phạm Cầm kê cho thì khuôn mặt cô mới bị huỷ hoại thế này, lẽ nào họ là đồng bọn của nhau? Họ cùng lên kế hoạch hại mình ư?…
Thế là cô bước tới trước mặt bác sĩ Phạm Cầm, đưa ánh mắt khi miệt và phẫn nộ về phía cô ta.
Lúc này Phương Trình cũng nhận ra sự có mặt của Phạm Cầm, anh sững người vì bất ngờ. Tuy vẫn ôm con nhưng anh đứng bật dậy rồi phóng ánh mắt nghi hoặc về phía Phạm Cầm.
Thẩm Thiếp bắt đầu trách móc Phạm Cầm:
– Tôi đã tin chị như vậy, thế mà chị lại nỡ lừa tôi với chứng bệnh trầm cảm sau khi sinh. Chị thử nghĩ xem chị có xứng đáng là một bác sĩ tâm lí không? Chị xem đây này, mặt tôi đã biến thành thế này sau khi tôi uống thuốc chị kê để chữa bệnh trầm cảm. Tại sao chị lại vào hùa với họ để lừa tôi chứ? Tại sao hả?
Phạm Cầm lạnh lùng nhìn Thẩm Thiếp rồi đáp lại:
– Tôi đâu có hại cô. Tôi chỉ lừa cô khi nói mọi thứ cô nhìn thấy chỉ là ảo giác. Tôi làm như thế cũng là xuất phát từ ý tốt thôi mà, bởi tôi muốn cô không còn phải sống trong sợ hãi. Những thứ thuốc tôi kê cho cô chắc chắn không có vấn đề gì bởi đó chỉ là những viên thuốc bổ thông thường mà thôi.
Thẩm Thiếp vẫn không chịu thua:
– Thế cô nói đi, sao lại phải lừa tôi? Vậy nếu cô không hại thì ai hại tôi chứ? Cô biết chứ, mà chắc là cô biết điều này đúng không?
Phạm Cầm lạnh lùng trả lời:
– Được thôi, đầu tiên cô phải bình tĩnh lại đã. Vừa nãy chú Thẩm đã kể một câu chuyện rất hay, bây giờ đến lượt tôi kể cho mọi người nghe.
Sau đó cô đổi giọng, bắt đầu kể bằng chất giọng buồn buồn sầu thảm.
Một đêm đông lạnh lẽo ba mươi năm trước, một bé gái cất tiếng khóc chào đời. Thế nhưng điều khiến bố mẹ của nó vô cùng thất vọng là đứa bé gái này rất xấu xí. Nhưng dù nó có xấu hơn nữa thì vẫn là con của họ mà, họ dồn hết tình yêu của mình cho nó còn nhiều hơn cả cho những đứa trẻ xinh xắn. Từ nhỏ họ đã dạy cho nó đức tính tự lực tự cường, để trở thành một bé gái tự tin.
Đứa bé này lớn lên trong tình thương yêu vô bờ bến của bố mẹ, nhưng nó lại phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của xã hội. Lúc còn nhỏ, chẳng có đứa con trai nào muốn chơi với nó. Bọn trẻ con hay túm tụm lại một chỗ rồi đồng thanh gọi nó là vịt con xấu xí. Bé gái rất đau lòng, nó thường xuyên khóc lóc rồi hỏi bố mẹ của mình:
– Tại sao bố mẹ lại sinh con ra? Tại sao lại sinh ra con xấu xí như thế này chứ?
Bố mẹ nó cảm thấy buồn vô cùng nhưng cũng vẫn cố mỉm cười trả lời nó:
– Vẻ bề ngoài của một con người là do trời sinh nhưng trình độ học vấn,giáo dục thì lại là sự bồi dưỡng sau khi sinh. Nếu con tự so sánh mình với những đứa trẻ bị khiếm khuyết về mặt sinh lí thì con đã hạnh phúc hơn chúng rất nhiều lần. Chí ít thì cặp mắt của con vẫn lành lặn, con có thể nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới này, tai của con vẫn có thể lắng nghe được mọi âm thanh, đôi chân con vẫn có thể đưa con đi khắp đất nước Trung Quốc này, hai tay con có thể vẽ ra những bức tranh vô cùng đẹp đẽ. Do vậy con là người hạnh phúc, chỉ có điều con không được xinh xắn như bạn bè cùng trang lứa khác mà thôi. Con phải tự tin như vậy, sự tự tin có thể khiến con trở thành cô gái đẹp.
Cô bé cười tươi vui vẻ. Từ đó, trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười như vậy. Nụ cười này khiến những người trước đây thường trêu đùa cô ngạc nhiên vô cùng. Và rồi họ cũng phát hiện ra cô gái vốn rất xấu xí trong mắt họ hoá ra cũng duyên dáng đến vậy. Dần dần họ chấp nhận cô, quen với cô, rồi chơi và đối xử với cô giống như bất kỳ một đứa trẻ bình thường khác.
Bé gái dần lớn lên trở thành một cô gái giỏi giang, đã thi đậu trường Y với số điểm rất cao, cô quyết tâm trở thành bác sĩ. Đến khi lấy bằng với số điểm giỏi tuyệt đối rồi bước chân đi làm cô mới phát hiện ra mọi thứ không tốt đẹp như cô mong chờ.
Người bệnh vừa nhìn thấy cô đều nhận ra câu rất xấu nên có hành động không chấp nhận, bài xích, thậm chí còn không tin tưởng vào y thuật của cô nữa. Với lại phải đối mặt với những bệnh nhân với khuôn mặt đau khổ vì bệnh tật, làm sao cô có thể trình nụ cười tự tin ra được chứ? Sự coi thường của bệnh nhân khiến sự tự tin trong cô tan vỡ dần. Cô như đang rơi vào vực thẳm cuộc đời.
Nhưng lúc này, cơn lốc phẫu thuật thẩm mĩ đang bùng phát, cô nhìn thấy nhiều phụ nữ vốn rất bình thường thậm chí cũng xấu như cô, nhưng khi qua bàn tay nhào lặn thần kỳ của bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ, giống như ảo thuật đã biến họ trở thành những người có khuôn mặt đẹp tựa minh tinh. Lòng cô xao động, nỗi khao khát cái đẹp đã được dồn nén từ nhỏ trỗi dậy. Cô không muốn mãi là con vịt xấu xí. Cô muốn mượn tay bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ để lột xác, trở thành thiên nga.
Cô biết quyết định phẫu thuật thẩm mĩ chắc sẽ bị bố mẹ phản đối. Nên cô đã nổi loạn với bố mẹ, Sau đó ông bà cũng không thay đổi được quyết tâm của cô, ông bà cho cô số tiền ít ỏi rồi mặc cô muốn làm gì thì làm. Bởi gia cảnh cũng không cho phép ông bà cho con gái một số tiền quá lớn.
Cô gái xấu xí bỏ việc, cô dồn hết tâm trí vào việc phẫu thuật thẩm mĩ. Sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng cô lựa chọn khoa Phẫu thuật Thẩm mĩ ở một bệnh viện ngoại tỉnh. Đó là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ cỡ khoảng năm mươi tuổi mới đi học nước ngoài về, nghe nói ông ta có y thuật tinh thông. Chính vì thế cô phó thác khuôn mặt của mình cho ông ta với mong muốn ông có thể biến cô thành người đẹp.
Sau khi tiến hành phẫu thuật lần một, nhìn thấy khuôn mặt đã được chỉnh sửa cô vẫn chưa hài lòng. Vị bác sĩ kia chỉ chỉnh sửa các đường nét xấu xí trên khuôn mặt cô nhưng chưa mang lại vẻ đẹp cho cô. Lúc này trông cô không giống với cô gái xấu xí khi xưa nữa nhưng công bằng mà nó cũng chỉ là một cô gái với dung mạo tầm thường mà thôi.
Cô không can tâm, cô từ chối vẻ bình dân hiện tại, cô muốn mình có khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng số tiền bố mẹ cô cho, cô đã tiêu gần hết, cô không có tiền để tiến hành phẫu thuật nữa.
Ngày nào cô gái cũng luẩn quẩn ở cổng bệnh viện đó, cô đứng bên bảng quảng cáo hiệu quả thẩm mĩ rồi ngây người trước những người mẫu trong ảnh được dán công khai trên bảng. Không biết bao nhiêu lần cô thèm muốn được giống như những cô gái đó, được nằm trên bàn phẫu thuật giống như một con sâu được lột xác để biến thành con bướm đẹp đẽ để rồi được bay lượn dưới ánh mặt trời chói lọi.
Tất cả mong muốn này của cô không qua mắt được ông bác sĩ thẩm mĩ kia. Một lần ông ta đi ngang qua cô rồi khẽ nói một câu:
– Cô cũng có thể trở thành người giống như cô ấy.
Cô gái nghe xong liền nói:
– Nhưng tôi không thể trả được khoản phí phẫu thuật thẩm mĩ khổng lồ kia.
Ông bác sĩ cười đáp lại:
– Có những thứ không thể chỉ dùng tiền mà có thể mua được.
Cô gái nghi ngờ nhìn ông bác sĩ tướng mạo đường hoàng kia, cuối cùng trên khuôn mặt nguỵ quân tử cô cũng đã đọc được ý nghĩ xấu xa của ông ta.
Lúc đó ý nghĩ xấu xa kia cứ thôi thúc cô, nó trở thành dục vọng trong con người cô. Nhưng dục vọng này lại thuộc về hai trường phái khác nhau: Một loại dục vọng muốn chiếm hữu sắc đẹp còn loại kia lại muốn có được sắc đẹp.
Cuối cùng cô gái cũng đạt được nguyện vọng được nằm trên bàn phẫu thuật. Theo thoả thuận giữa hai người, cô chỉ phải trả một phần nhỏ cho chi phí phẫu thuật. Nhưng khi cô gái đang nửa tỉnh nửa mê, vẫn cảm nhận được dao phẫu thuật cắt rạch trên mặt thì cô cũng biết sự trinh tiết còn đáng giá hơn rất nhiều lần sơ với khuôn mặt đẹp giả tạo kia cùng lúc bị cắt vụn.
Khi một lần nữa lớp gạc được gỡ ra, thì cô đã trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp rồi.
Lúc soi gương cô ngỡ ngàng tới gần mười phút rồi mới cười được. Nụ cười này là nụ cười xuất phát tự đáy lòng do đã sở hữu được cái đẹp, nhưng hàm chứa trong nó cũng là sự chua xót mà chỉ bản thân cô mới cảm nhận được.
Trong đêm đầu tiên cô gái có được vẻ đẹp mĩ miều đó, thì cơ thể trong trắng trinh nguyên của cô đã phải hiến cho tay bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ để hoàn trả lại khoản phí phẫu thuật đang còn thiếu. Đêm hôm đó, cùng lúc gã bác sĩ trút bỏ bộ blu trắng, gã còn trút bỏ tầng tầng lớp lớp nguỵ trang. Hắn biến thành con thú hoang đang lồng lộn, mặc sức giày xéo lên con dê con đáng thương kia. Gã bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ bật hết các bóng đèn trong căn nhà, trong ánh đèn sáng chói gã vừa thưởng thức kiệt tác do mình mới sáng tạo ra vừa chà đạp lên kiệt tác đó. Hắn đạt được sự khoái cảm và hài lòng tột độ từ hai cảm nhận trái ngược nhau: hắn vừa cho cô vẻ đẹp lại vừa cướp đi sự trong trắng của cô.