Trạm xá Gemelli còn khá nhiều phòng trên tầng 11 mà ít người biết đến. Chúng là phòng của các cha xứ. Phòng có giường bệnh. Phòng thứ hai có trường kỷ và ghế. Căn phòng thứ ba có nhà nguyện riêng. Hành lang bên ngoài lối vào có bàn dành cho lính gác. Lúc nào cũng có người đứng gác ở đó, ngay cả khi các phòng không có bệnh nhân.
Tối nay, chiếc giường bệnh của nhân vật đứng đầu một tỷ người theo đạo Thiên Chúa La Mã trên khắp thế giới, được dành cho viên thư ký riêng đáng tin cậy của ông. Hàng ngàn người với đức tin mãnh liệt đứng chật ních con đường bên dưới cửa sổ phòng bệnh. Vào lúc 9 giờ, họ im lặng lắng nghe bản tin đầu tiên từ văn phòng báo chí của Vatican. Bản tin cho biết Đức ông Luigi Donati đã trải qua bảy giờ phẫu thuật để chữa trị vết thương gây ra bởi hai viên đạn 9 li. Bản tin mô tả Đức ông đang ở trong tình trạng “cực kỳ nghiêm trọng”, và nói rõ rằng chưa thể xác định được Đức ông có qua khỏi hay không. Bản tin kết thúc bằng thông báo Đức Thánh Cha đang ở bên cạnh ông và dự định sẽ còn ở đó một thời gian nữa. Bản tin không đề cập đến sự có mặt của Gabriel.
Họ ngồi cùng nhau trên chiếc ghế trường kỷ trong phòng khách. Ở phía bên kia cánh cửa mở nối hai phòng, Donati đang nằm bất động và xanh xao. Một đội y tá và bác sỹ vây quanh ông, nét mặt nặng nề. Mắt Đức Thánh Cha nhắm nghiền còn tay thì lần tràng hạt. Một vệt máu lớn loang lổ trên tấm áo trắng của ông. Ông không chịu cởi áo ra. Gabriel nhìn Đức Thánh Cha và nghĩ đến Shamron cùng chiếc áo da sờn rách. Anh hi vọng ông không tự trách mình vì những việc xảy ra hôm nay.
Gabriel nhìn màn hình. Đoạn video về cuộc tấn công, một trong những giây phút kịch tích nhất từng được truyền hình trực tiếp, đang chiếu trên màn ảnh. Đoạn video này được phát đi phát lại. Gabriel đã xem đoạn băng này ít nhất một tá lần, và bây giờ đang xem lại. Anh nhìn thấy Muller nhô người khỏi đám cận vệ Thụy Sĩ, khẩu súng vươn ra trên tay. Anh thấy chính mình rút súng khỏi túi trong áo khoác, và Donati lấy thân mình che chắn cho Tổng thống Hợp chủáng quốc Hoa Kỳ khi Muller nhả đạn. Một phần giây, anh nghĩ. Nếu anh nhìn thấy Muller một phần mười giây trước đó, có lẽ anh đã có thể nhả đạn trước. Donati sẽ không phải nằm đây cận kề cái chết trên tầng 11 của trạm xá Gemelli. Gabriel nhìn Giáo hoàng. Mắt ông không còn nhắm mà nhìn chăm chú lên màn hình tivi.
“Làm sao mà Donati biết để bước ra che cho Tổng thống Mỹ chứ không phải cho ta?”
“Con nghĩ rằng Đức ông biết Muller đã có thể giết Đức Thánh Cha rất gần nếu hắn muốn. Muller sẽ giết Tổng thống trước, và Đức ông hiểu điều đó”.
“Donati hiểu được điều đó chỉ trong nháy mắt”.
“Đức ông Donati là một trong những người thông minh nhất con từng gặp, thưa Đức Thánh Cha”. Gabriel nhìn Donati. “Đức ông đã cứu sống Tổng thống, nhưng có lẽ chính Cha cũng không nhận thức được điều đó khi lấy thân mình che chắn cho Tổng thống”.
“Luigi chỉ ngăn được những viên đạn”, Giáo hoàng nói, “nhưng cậu mới là người cứu ông ấy. Nếu không nhờ cậu, chúng ta sẽ không bao giờ biết cảnh giác về những chuyện như vậy. Làm sao cậu biết bọn chúng sẽ tấn công Vatican một lần nữa?”
“Chúng ta sẽ phải nói về chuyện này vào một ngày khác. Một ngày rất xa trong tương lai”.
“Cậu đang thực hiện một nhiệm vụ, đúng không?”
Gabriel im lặng.
“Erich Muller, một người trong đội lính gác của ta…”. Giọng Giáo hoàng nhỏ dần. “Ta vẫn không tin điều này. Làm sao họ làm được điều đó, Gabriel? Làm cách nào họ trà trộn một tên sát nhân vào đội cận vệ Thụy Sĩ được?”
“Chi tiết khá phức tạp, thưa Đức Thánh Cha, nhưng có vẻ như Muller được tuyển mộ một khoảng thời gian sau khi hắn rời quân đội Thụy Sĩ. Hắn không có công ăn việc làm, nên dành một năm rưỡi du lịch châu Âu và Địa Trung Hải. Hắn trú chân ở Hamburg vài tháng, và thêm vài tháng nữa ở Amsterdam. Hắn là thành viên tích cực tham gia các cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Israel. Có lẽ hắn đã cải đạo sang Hồi giáo. Chúng tôi nghĩ rằng hắn được tuyển mộ vào mạng lưới khủng bố do một tên tự xưng là Giáo sư Ali Massoudi tổ chức”.
“Massoudi? Thật vậy sao? Lạy Chúa, Giáo sư Massoudi có nộp một vài bài viết cho ủy ban đặc biệt của ta về việc cải thiện mối quan hệ giữa Hồi giáo và phương Tây. Ta nghĩ có lẽ hắn đã đến thăm Vatican”.
“Cải thiện mối quan hệ giữa Hồi giáo và nhà thờ không phải là một phần trong chương trình hành động thực sự của hắn, thưa Đức Thánh Cha”.
“Rõ ràng là vậy”, Giáo hoàng thừa nhận. “Ta đoán giờ đây chúng ta đã biết ai mở Cánh Cửa Tử Thần cho những tên đánh bom cảm tử hồi tháng Mười. Chính là Muller đúng không?”
Gabriel gật đầu nhìn màn hình khi đoạn phim về vụ tấn công được phát lại.
“Ta tự hỏi không biết bao nhiêu người xem đoạn băng ngày hôm nay”, Giáo hoàng nói.
“Hàng tỷ người, thưa Đức Thánh Cha”.
“Có điều gì đó mách bảo ta rằng những ngày làm điệp viên bí mật của cậu không còn nữa. Chào mừng quay trở về thế giới thật, Gabriel”.
“Thế giới này làm con cảm thấy thoải mái”.
“Dự định của cậu là gì?”
“Con phải trở lại Israel”.
“Sau đó thì sao?”
“Tương lai của con khá bất định”.
Giáo hoàng nhận xét. “Francesco Tiepolo bảo với ta cậu và Chiara đã quay trở lại với nhau”.
“Vâng, thưa Đức Thánh Cha. Hiện tại cô ấy đang ở Israel”.
“Kế hoạch của cậu là gì?”
“Con phải cưới cô ấy trước khi cô ấy lại bỏ con ra đi”.
“Thật là thông thái. Sau đó thì sao?”
“Con mới tính được đến đó thôi, thưa Đức Thánh Cha”.
“Cậu cho phép ta cho cậu thêm một lời khuyên nhé?”
“Dĩ nhiên”.
“Vào lúc này, cậu là người nổi tiếng nhất nước Ý. Một vị anh hùng quốc gia. Có cái gì đó mách bảo với ta đất nước này sẽ rộng tay chào đón cậu. Lần này cậu không phải mang tên Mario Delvecchio nữa”.
“Đến đó rồi hãy tính”.
“Nếu là cậu, ta sẽ xây một cây cầu nối trở lại Venice”.
Giáo hoàng nhìn sững xuyên qua cánh cửa một lúc. “Ta không biết phải làm gì nếu Chúa mang ông ấy khỏi tay ta. Ta không thể quản lý nhà thờ Thiên Chúa giáo mà không có Luigi Donati”.
“Con còn nhớ ngày Đức ông đến Jerusalem tìm con”, Gabriel hồi tưởng. “Khi cùng dạo bước trong Thành Cổ, con đã ngu ngốc bảo rằng Cha ấy là người không có đức tin nếu so với một người có niềm tin thành kính. Nhưng bây giờ con hiểu rằng phải là người có niềm tin mãnh liệt thì mới dám bước ra trước đầu đạn”.
“Luigi Donati là người có niềm tin phi thường. Ông ấy chỉ chưa nhận ra điều này. Bây giờ ta cũng cần có niềm tin. Ta phải tin rằng Chúa sẽ thấy nên để ông ấy bên ta lâu thêm một thời gian nữa – rằng phải cần chấm dứt sự điên loạn này”.
Câu hỏi kế tiếp Giáo hoàng hỏi là câu hỏi ông đã đặt ra với Gabriel sau vụ tấn công tháng Mười.
“Mọi chuyện chấm dứt chưa?”
Lần này Gabriel chăm chú nhìn màn hình mà không nói gì.
Không, thưa Đức Thánh Cha, anh nghĩ. Chưa hẳn.