Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 13



8 giờ tối, Cao Đống về đến trụ sở Cảnh sát Huyện, ăn qua loa hộp thức ăn nhanh rồi đến gặp Trương Nhất Ngang hỏi kết quả.

Từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, mấy chục nhân viên cảnh sát vẫn bận rộn làm công việc của mình, ông vẫy tay gọi Trương Nhất Ngang ra ngoài, thấy anh ta cúi đầu liền hiểu vẫn chưa có kết quả, lòng bỗng cảm thấy không hài lòng, hơi bực bội hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy hả?”

“Vâng…” Trương Nhất Ngang tỏ vẻ không chắc chắn.

Cao Đống lạnh lùng hỏi: “Hai thiết bị giám sát, cứ cho là từ trưa ngày 9 tháng 1 đến 12 giờ đêm ngày 10 tháng 1 đi, cộng lại cũng chỉ có 70 tiếng băng ghi hình, tôi cũng đã bố trí mấy chục người cho cậu rồi mà từ sáng đến giờ vẫn chưa tìm được! Con mẹ nó, có là xem phim thì các cậu cũng xem đi xem lại đến muốn nôn luôn rồi mới phải chứ?”

Trương Nhất Ngang không dám nhìn thẳng, cúi đầu lí nhí giải thích: “Không… không phải, mỗi đoạn băng ít nhất có bốn người kiểm tra, nhưng… nhưng không biết làm sao mà vẫn không thấy được chiếc xe đó đi ra.”

“Không thể nào!” Cao Đống bác bỏ không một chút do dự: “Thiết bị giám sát không tìm thấy chiếc Buick đi ra, chẳng lẽ nó tự mọc cánh để bay trở lại huyện Bạch tượng ư!”

“Nhưng mà… nhưng mà…” Trương Nhất Ngang đang chuẩn bị giải thích, nhưng lại nghĩ, trước mặt lãnh đạo thà thừa nhận mình xao nhãng nhiệm vụ còn tốt hơn là đứng tranh cãi, đành nói: “Tôi đã phân nhân viên thành sáu tổ nhỏ để rà soát từ đầu đến cuối thêm một lần nữa rồi.”

Cao Đống tập trung suy nghĩ, lặng lẽ đi tới đi lui rồi quay qua nói: “Tôi cảm thấy có chút bất ổn.”

“Bất ổn gì cơ?” Trương Nhất Ngang không hiểu.

Cao Đống lấy ra hai điếu thuốc, đưa cho Trương Nhất Ngang một điếu, điếu còn lại tự mình châm lửa, rít một hơi rồi nói: “Trước đây công việc kiểm tra thiết bị giám sát trên phạm vi rộng đã từng làm rất nhiều lần rồi nên kinh nghiệm về việc này chắc chắn không thiếu. Có vẻ từ trước đến nay chưa hề xảy ra tình huống như vậy. Điều kiện ánh sáng của một số vụ án lúc trước rất tệ nhưng cuối cùng vẫn tìm và bắt được kẻ tình nghi. Lần này điều kiện ánh sáng rất tốt, mỗi giai đoạn kiểm tra lại được giao cho bốn người cùng phụ trách thì không thể nào có sai sót được.”

Trương Nhất Ngang cũng gật đầu: “Lần này tôi cũng thấy kỳ lạ, đáng lý đã sớm tra ra được rồi chứ.”

Cao Đống châm điếu thuốc khác, nhỏ giọng nói: “Từ khi làm cảnh sát cho đến nay, vụ bắt cóc cả người và xe như thế này tôi chưa hề gặp phải. Phải rồi, buổi chiều đã kiểm tra giấy thông hành trên đường cao tốc của chiếc Buick rồi, giấy thông hành cho thấy chiếc xe chưa hề ra khỏi đường cao tốc. Bây giờ kiểm tra thiết bị giám sát cũng không thấy chiếc Buick đi ra, liệu có khả năng chiếc Buick đã được đưa lên một chiếc xe tải và vận chuyển trực tiếp ra khỏi đó? Như vậy việc giấy thông hành hiển thị vẫn chưa rời khỏi đường cao tốc có thể lý giải được.”

Trương Nhất Ngang phủ định suy đoán này: “Trong trạm nghỉ, xe khách và xe tải được tách riêng, quan sát thiết bị giám sát thì thấy chiếc Buick đã chạy vào khu vực dành cho xe khách rồi, giữa hai làn đường còn có vành đai xanh và dải phân cách bằng rào sắt, hơn nữa bảo vệ luôn túc trực để hướng dẫn các phương tiện, họ sẽ không cho phép xe khách chạy vào khu vực của xe tải đâu.”

“Hãy khoan kết luận như vậy đã, bảo vệ cũng là người, cũng dễ có sơ suất. Nếu đưa chiếc Buick của Phòng Công thương lên xe tải, thì loại xe loại nhỏ và vừa tất nhiên là không chứa được. Cậu kiểm tra lại xem liệu có chiếc xe tải cỡ lớn hoặc xe Container nào chạy vào trong khu vực dành cho xe khách gần chiếc Buick hay không.”

Trương Nhất Ngang gật đầu: “Vâng, tôi sẽ tiến hành lại từ đầu.”

“Ừm.” Cao Đống ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu có chắc là trong trạm nghỉ không có lối ra khác có thể thông trực tiếp đến đường cao tốc không?”

“Chúng tôi đã hỏi người phụ trách ở đó sơ đồ kết cấu trạm nghỉ rồi, theo sự giới thiệu của họ, đây là khu vực hoàn toàn khép kín.”

Cao Đống suy tư, nói: “Được rồi, tạm thời như vậy đã. Làm phiền các cậu thêm chút nữa, sáng ngày mai phải có kết quả đấy.”

Trương Nhất Ngang đáp lời rồi hỏi: “Sếp, tử thi vừa phát hiện có manh mối gì không?”

Cao Đống lắc đầu: “Ông Trần vẫn đang kiểm tra tình hình cụ thể. Tuy nhiên vụ án này càng ngày càng có gì đó bất ổn thì phải.”

“Sao vậy?”

“Nạn nhân mới phát hiện ra là người phụ nữ duy nhất của Phòng Công thương tên Châu Mộng Vũ. Nơi bị gϊếŧ chỉ cách chiếc xe chưa đến 2 kilômét, thời gian tử vong theo phán đoán sơ bộ là vào tối ngày 10 tháng 1. Theo lý mà nói, nếu hung thủ muốn gϊếŧ cô ta thì có thể gϊếŧ luôn cùng với những người trên xe, nạn nhân bị tách khỏi chiếc xe đó, thông thường là vì muốn cưỡиɠ ɦϊếp, nhưng ông Trần nói, lúc còn sống nạn nhân không hề bị xâm hại. Do đó, bên trong có chút mâu thuẫn. Tuy nhiên, điều này chỉ là phụ, điều quan trọng vẫn là ở khâu của các cậu. Chỉ cần có kết quả rà soát băng ghi hình, hung thủ sẽ lập tức lộ diện thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.