Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 32



“Ừm, cậu cho rằng Tô Xuân Y vô can, ngoài ra tâm trạng của Lâm Tiểu Phong trước khi vụ án xảy ra có dấu hiệu khác thường à? Được rồi, lát nữa tôi sẽ xem bản tường trình. Ồ, cậu đã cho tiến hành lục soát nhà của hắn rồi hả? Được, có kết quả gì thì báo cho tôi biết.” Cúp điện thoại, Cao Đông trầm tư, tâm trạng của Lâm Tiểu Phong trước khi xảy ra vụ án không được bình thường, nhiều dấu hiệu khác nhau đều chứng tỏ hắn ta rõ ràng là hung thủ rồi.

Tuy nhiên, một hung thủ mà các cảnh sát nhìn cái là biết như hắn thì hà tất phải nhọc công làm chiếc xe mất tích, như thế chẳng phải là hắn đang tự gạt mình hay sao?

Cao Đông không hiểu lắm. Không lý giải được, và thậm chí còn thấy có chút hoài nghi, có chút ngần ngại.

Tạm thời khoan hãy bận tâm nữa, đợi kết quả điều tra của Trương Nhất Ngang bên đó xem sao đã.

Hiện giờ ông còn bận nghĩ đến cuộc nói chuyện với Từ Sách vào tối hôm qua. Từ Sách rất nghi ngờ nguồn gốc của đoạn clip đó, Cao Đông cũng vậy.

Đúng như Từ Sách nói, góc quay của ống kính rõ ràng là được giấu trong tay quay lén nhưng từ đầu đến cuối ống kính lại nhắm vào Lâm Tiểu Phong, chẳng lẽ người quay đoạn phim đó biết trước được là Lâm Tiểu Phong sẽ ra tay hạ độc ư?

Hừm… không thể tin được.

Nếu người quay đoạn clip biết trước là Lâm Tiểu Phong sẽ hạ độc, như vậy chắc hẳn là đồng bọn của Lâm Tiểu Phong, nhưng nếu là đồng bọn thì hà cớ gì phải ghi lại những việc này, chẳng phải nó sẽ có hại cho Lâm Tiểu Phong sao?

Ông nhớ lại vị trí chỗ ngồi của từng người trong vụ án đầu độc, kết hợp với góc quay của chiếc điện thoại thì vị trí của người cầm máy lúc đó có lẽ là người ngồi ở bàn thứ hai, tức là bàn của Châu Mộng Vũ, vợ của Vương Hồng Dân, vợ của Diêu Giang và nhiều gia quyến là phụ nữ khác.

Liệu có phải là Châu Mộng Vũ đã quay lại clip đó?

Đáng tiếc là bàn tay phải trong clip lại bị ngược sáng nên không thấy được dấu vân tay, tuy nhiên vẫn có thể dựa vào độ dài ngắn, thô hay thon của bàn tay để đối chiếu với tay của Châu Mộng Vũ.

Nghĩ đến đây, Cao Đông đứng dậy ra khỏi văn phòng để tìm gặp pháp y Trần.

Khi đến phòng làm việc của Tổ pháp y, Cao Đông gọi pháp y Trần ra và hỏi: “Thi thể của Châu Mộng Vũ vẫn còn để ở đó chứ?”

“Tạm thời đang để ở khu đông lạnh, những việc cần kiểm tra thì cũng đã làm rồi, sếp muốn đem đi hỏa táng à?”

Cao Đông lắc đầu, nói: “Tôi đến xem lại một chút.”

“Đã kiểm tra hết rồi mà, còn muốn xem gì nữa?” Pháp y Trần vô cùng tự tin với kinh nghiệm làm việc của bản thân, ấy vậy mà Cao Đông lại muốn kiểm tra tử thi lần nữa, phải chăng là nghi ngờ việc kiểm tra tử thi chưa đủ kỹ lưỡng, có sai sót gì hay sao? Pháp y Trần rất không hài lòng.

Cao Đông cười bảo: “Trong đoạn clip đó chẳng phải là có xuất hiện một bàn tay phải sao, tôi muốn so sánh một chút, xem liệu bàn tay đó có phải là của Châu Mộng Vũ hay không.”

Pháp y Trần thấy hơi kỳ lạ: “Sếp nghi đoạn clip đó không phải là do Châu Mộng Vũ quay lại?”

Cao Đông sờ vào cắm dưới: “Ừm, có chút nghi ngờ về việc này.”

“Không thể nào, đoạn clip đó nằm trong điện thoại của cô ấy mà bàn tay xuất hiện trong đoạn clip rõ ràng là của phụ nữ. Nếu không phải do cô ta quay thì chẳng lẽ là do một người phụ nữ khác quay rồi gửi cho cô ta ư? Sếp xem Lâm Tiểu Phong không đụng đến tiền bạc mà chỉ đập vỡ điện thoại của cô ta, hơn nữa lại còn tách riêng cô ta để gϊếŧ, có thể thấy hắn rất hận cô ta vì đã dùng đoạn clip đó uy hiếp hắn.”

Giờ đây ngay cả pháp y Trần cũng tin chắc hung thủ là Lâm Tiểu Phong rồi.

Cao Đông bất lực nói: “Châu Mộng Vũ dùng đoạn clip uy hiếp để bắt hắn làm gì?”

Pháp y Trần đáp rất tự nhiên: “Việc này e chỉ có Lâm Tiểu Phong biết mà thôi, tuy nhiên chắc chắn là do cô ta đã uy hiếp hắn phải làm những việc gì đó rất khó thực hiện, vì vậy trong cơn nóng giận, hắn đã gϊếŧ hết tất cả.”

Cao Đông hơi bất lực: “Trong cơn nóng giận thì gϊếŧ Châu Mộng Vũ là được rồi, việc gì phải gϊếŧ hết tất cả mọi người như vậy.”

“Việc này… có lẽ những người khác cũng biết chuyện đoạn clip, hoặc Lâm Tiểu Phong nghĩ rằng những người khác đã biết về nó.”

Cao Đông hít một hơi thật sâu, sầm mặt hỏi: “Làm thế nào mà ông lại có những suy nghĩ như vậy? Hoàn toàn không có căn cứ gì.”

Pháp y Trần bất lực nói: “Nếu không như thế thì tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao Lâm Tiểu Phong phải gϊếŧ nhiều người như vậy. Đương nhiên, tôi nghe một cảnh sát hình sự nói rằng việc làm ăn của hắn trước đây thua lỗ, oán giận Phòng Công thương, lại thêm Châu Mộng Vũ dùng đoạn clip để uy hiếp khiến hắn bị kích động thực sự. Nghe nói hắn sống nội tâm, những người có tính cách như thế một khi đã phạm tội thì rất đáng sợ vì họ vô cùng cực đoan.”

Cao Đông thở ra, lắc đầu, cười khổ: “Ông Trần này, ông học được cách phân tích tâm lý tội phạm từ khi nào vậy? Tìm chứng cứ pháp y mới là công việc của pháp y bên ông. Này, không được, cứ như thế này thì tôi sẽ có thêm một Trương Nhất Ngang nữa đó.”

Pháp y Trần cười: “Được rồi, sếp, đừng đùa nữa, hãy nói đến chuyện chính đi, sếp muốn xem thi thể của Châu Mộng Vũ để đối chiếu bàn tay thì e là không được rồi.”

Cao Đông không hiểu, hỏi lại: “Tại sao?”

“Sếp quên rồi sao, thi thể của Châu Mộng Vũ bị đá đập nát rất nhiều phần, hai bàn tay cũng bị nát luôn rồi.”

Đột nhiên Cao Đông đờ người ra, ông nhớ lại hình dạng thi thể của Châu Mộng Vũ, lòng dấy lên nhiều điều nghi ngờ, liền bảo: “Nhanh dẫn tôi đi xem.”

Pháp y Trần dẫn Cao Đông đến trước khu đông lạnh, kéo thi thể của Châu Mộng Vũ ra. Lúc Cao Đông chuẩn bị tiến lên phía trước, pháp y Trần bảo: “Sếp, đợi tôi lấy khẩu trang và găng tay đã, thi thể không được vệ sinh cho lắm.”

“Không cần đâu.” Cao Đông không thể chờ lâu hơn nữa, trực tiếp lại gần tử thi, chăm chú nhìn vào cái xác đông cứng như đá. Trên mặt của Châu Mộng Vũ chỉ bị xây xát nhẹ, thậm chí các dấu vết của mỹ phẩm cũng vẫn còn, hai cánh tay, cẳng tay và nguyên một phần ngực ở giữa đã bị đá đập nát cả, đặc biệt hai bàn tay là thương tổn nghiêm trọng nhất.

Cao Đông quay qua nhìn pháp y Trần: “Theo lý mà nói, hung thủ có oán hận tột cùng với nạn nhân, kể cả khi nạn nhân đã chết rồi, hắn vẫn lấy đá đập nữa để trút giận. Tuy nhiên có một điểm kỳ lạ là tại sao hắn không đập vào đầu, vào người mà lại đập chủ yếu vào hai bàn tay?”

Ngay lập tức pháp y Trần nghĩ ngay ra một lời giải thích hoàn toàn chẳng có tý liên quan nào cho Cao Đông: “Rất dễ hiểu, Lâm Tiểu Phong oán hận Châu Mộng Vũ vì đã lén quay lại hành vi phạm tội của hắn cho nên sau khi gϊếŧ chết Châu Mộng Vũ, hắn cầm hòn đá lên, mồm không ngừng chửi rủa “Cho mày chết này! Cho mày chết này! Ông mày đập nát cái bàn tay gian trá của mày luôn!” Do đó cái tay đã quay lại đoạn clip là bị thương nghiêm trọng nhất.”

Cao Đông bất lực ho một tiếng, lòng thầm nghĩ liệu có phải pháp y Trần và Trương Nhất Ngang có quan hệ huyết thống gì đó không. Ông mím môi, nghiêng người lại gần quan sát phía bàn tay phải của Châu Mộng Vũ.

Tuy các ngón tay đã bị đá đập nát và hư tổn rất nghiêm trọng, không thể tiến hành đối chiếu với bàn tay trong đoạn clip đó được, nhưng phần đầu các ngón tay vẫn còn, đặc biệt là móng tay, cơ bản là nguyên vẹn.

Trên bàn tay phải của Châu Mộng Vũ, các ngón tay đều để móng tay dài, nhưng xem có vẻ là ngắn hơn một chút so với trong đoạn clip. Ông ta chú ý quan sát ngón giữa, quả nhiên, móng của ngón giữa đã được cắt bằng, xem ra các ngón khác đều để móng dài, duy chỉ có ngón giữa là không, điểm này trùng khớp với đoạn clip. Ừm… xem ra mình đa nghi rồi, đoạn clip quả thật là do Châu Mộng Vũ quay lại.

Đợi đã… móng tay này hình như là mới được cắt đây thôi.

Ông nhanh chóng gọi pháp y Trần đang đứng phía sau lên bảo: “Ông nhìn đi, móng tay của Châu Mộng Vũ có phải là mới được cắt phải không?”

Pháp y Trần mang khẩu trang cẩn thận và cầm nhíp bước tới, tỉ mỉ nghiêng bàn tay phải của tử thi, sau đó dùng nhíp để loại bỏ phần đất bẩn nằm trong móng của ngón tay giữa và chăm chú quan sát nhiều lần, rồi gật đầu bảo: “Không sai, móng tay chắc hẳn là đã được cắt trong vòng 1 đến 2 ngày trước khi bị gϊếŧ.”

Cao Đông tiến đến bên trái và quan sát bàn tay trái của cô ta. Móng tay của bàn tay trái và bàn tay phải dài như nhau, tuy nhiên móng của ngón giữa bàn tay trái lại được để dài. Ông quan sát cẩn thận các đầu móng tay thì thấy các ngón tay khác cũng có dấu hiệu mới được cắt ngắn lại.

Ngay lập tức, Cao Đông ra khỏi phòng chứa tử thi và đến khu làm việc ở bên ngoài rồi mở máy tính ra, xem lại đoạn clip thêm một lần nữa, sau đó nói với pháp y Trần: “Xem này, trong đoạn clip này, móng tay dài hơn nhiều so với của Châu Mộng Vũ, dài hơn khoảng 0.5 đến 1 centimét đấy.”

Pháp y Trần gật đầu rồi lại lắc đầu: “Ý sếp là đoạn clip này không phải do Châu Mộng Vũ quay ư? Đoạn băng này được quay vào năm ngoái, mà phần lớn mọi người thường cắt móng tay hai tuần một lần, năm ngoái móng tay cô ta để rất dài nhưng sau đó thì cắt ngắn lại, điều này bình thường thôi mà. Vả lại, sếp nhìn này, móng ngón giữa trong đoạn băng và của tử thi đều không để dài.”

Cao Đông nhíu mày nhìn ông ta: “Nhưng ngón giữa của tử thi không dài là vì đã được cắt ngắn trước khi chết.”

“Điều này cũng thường tình thôi, bàn làm việc của tôi lúc nào cũng để sẵn một cái bấm móng tay, cứ lâu lâu tôi lại cắt một lần, rất nhiều người cũng vậy.”

Cao Đông chăm chú nhìn vào ông ta rồi nói: “Ông không thấy có chút trùng hợp nào sao? Tay của tử thi đã bị đập nát, không thể dựa vào độ dài của ngón tay để so sánh trực tiếp với đoạn băng được, chỉ có đặc điểm duy nhất là móng tay thôi, nhưng móng tay của tử thi lại được cắt ngắn đi trước khi chết. Phải chăng người quay đoạn băng đó hoàn toàn không phải là Châu Mộng Vũ, chẳng qua hung thủ sợ chúng ta sẽ nhận ra được điều này nên mới cố ý đập nát tay của Châu Mộng Vũ, đồng thời còn cắt ngắn móng tay của cô ta để giống với móng tay trong đoạn clip đó.”

Pháp y Trần do dự một hồi, sau đó nói một cách dè dặt: “Sếp, về vấn đề này tôi thấy ông đã tự đâm đầu vào ngõ cụt rồi đấy, ông dùng thái độ chủ quan để đưa ra kết luận một cách bảo thủ, rồi đi tìm manh mối để chứng thực kết luận của ông là đúng. Ông chỉ chú ý đến những manh mối phù hợp với suy đoán đó mà bỏ qua những manh mối đi ngược lại, đây là một cách làm rất không khách quan. Với góc độ là người ngoài cuộc như tôi đây thì tôi thấy điều này chẳng có chút trùng hợp nào cả. Tay của Châu Mộng Vũ đã bị đập nát, không thể đối chiếu được với đoạn băng. Tuy nhiên những phần bị đập nát không chỉ có mỗi bàn tay mà rất nhiều bộ phận khác như cánh tay hay ngực cũng bị. Ông nhận xét vấn đề một cách chủ quan nên mới tập trung chú ý vào bàn tay bị đập nát. Trên thực tế, phần bị đập nát không chỉ riêng bàn tay. Còn việc móng tay của Châu Mộng Vũ được cắt ngắn 1, 2 ngày trước khi chết hoàn toàn không có gì là kỳ lạ cả vì thông thường người ta cắt móng tay ít nhất là hai tuần một lần, do đó trường hợp này móng được cắt 1, 2 hôm trước khi tử vong không có gì là lạ. Huống hồ chẳng phải ngón nào của cô ta cũng được cắt ngắn cả mà chỉ có một số ngón thôi. Điều này hoàn toàn phù hợp với thói quen cắt móng tay của người bình thường. Ông cho rằng người quay đoạn clip không phải là Châu Mộng Vũ mà là một người khác, tuy nhiên nếu đúng như vậy thì sẽ có nhiều điều khả nghi hơn nữa. Tại sao hung thủ phải làm giả việc Châu Mộng Vũ quay đoạn băng? Ai là người đã quay lại hành vi phạm tội của Lâm Tiểu Phong và người đó có liên quan gì đến vụ án lần này không? Hoàn toàn không. Chẳng lẽ đoạn clip đó là do hung thủ của vụ án lần này quay lại? Nhưng rõ ràng người quay đoạn clip đó là phụ nữ, một vụ án gϊếŧ nhiều người như vậy mà do phụ nữ gây nên thì tôi sẽ ăn cả tử thi luôn.”

Cao Đông nhìn người bên cạnh một cách kỳ dị, không tài nào hiểu được trong lòng ông ta đang nghĩ gì nữa, mà ông ta thì vẫn hồn nhiên nói tiếp: “Nói chung sau khi có được đoạn clip, hầu hết mọi người đều tự động khẳng định Châu Mộng Vũ là người quay mà không cần phải so sánh các ngón tay xem đó có phải là tay của Châu Mộng Vũ hay không. Vậy thì làm thế nào mà hung thủ đoán được cảnh sát sẽ nghi ngờ bàn tay xuất hiện trong đoạn băng không phải là của Châu Mộng Vũ chứ? Giả sử sếp không thắc mắc điều này thì những người khác sẽ không ai để ý đến đâu.”

Nghe xong, Cao Đông trầm ngâm rất lâu, cuối cùng gật đầu.

Phải chăng mình quá chủ quan? Nhìn nhận vấn đề một cách bảo thủ nên mới cho một việc bình thường là điểm khả nghi.

Hay hung thủ đã tính toán kỹ lưỡng từ những tình tiết nhỏ nhặt nhất để cảnh sát không thể nghi ngờ được?

Hiện tại hầu như ai cũng cho rằng Lâm Tiểu Phong là hung thủ, vì thế cũng tiến hành điều tra theo hướng này. Họ xác định Lâm Tiểu Phong là hung thủ trước, sau đó đi tìm chứng cứ phạm tội của hắn. Điều này thực sự là đi ngược trật tự! Hoàn toàn tương phản với tinh thần chú trọng chứng cứ xác thực, coi nhẹ suy đoán!

Tuy nhiên có vẻ như những manh mối hiện đang có đều chỉ ra Lâm Tiểu Phong là hung thủ.

Lờ mờ nhận thấy một mối bất an trong lòng, Cao Đông có cảm giác tất cả mọi thứ bây giờ đều đang đi trên một con đường ngược hẳn với sự thật.

Phải chăng do bản thân quá đa nghi, không khách quan? Vụ án này có khi không phức tạp như mình tưởng tượng, hoặc hung thủ là một tên tội phạm có IQ cao vô cùng lợi hại nên có thể tiên liệu được mọi chuyện?

Ông thấy hơi buồn bực.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.