Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 65



Trương Nhất Ngang liền làm theo yêu cầu của Cao Đống, phái người triển khai việc điều tra từ nhiều phương diện.

Cuộc điều tra thứ nhất: Một người bạn đại học của Lạc Tuệ Tuệ, bác sĩ một bệnh viện ở Hàng Châu.

“Sao các anh biết số điện thoại của tôi?… Cái gì, các anh ở bên Công an Tỉnh á, đi chết đi, đồ lừa đảo!”

“A, thành thật xin lỗi, đã làm phiền các anh phải gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện của chúng tôi rồi, xin lỗi, xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi, ừm, lãnh đạo đã nói với tôi rồi, vụ án các anh muốn điều tra không liên quan đến tôi, chỉ cần tìm hiểu một vài manh mối từ chỗ tôi thôi, đúng không? E hèm, được rồi, bây giờ tôi đang rảnh, nhất định sẽ phối hợp… Lạc Tuệ Tuệ là bạn cùng phòng của tôi, ngủ giường dưới tôi, tình cảm của chúng tôi, nói sao nhỉ, có thể nói là rất tốt, nhưng giữa nữ sinh với nhau, cùng sống chung một phòng, cũng có vài mâu thuẫn nhỏ…

“Mức độ hiểu biết của tôi về cô ấy à? ừm, chắc cũng tính là rất hiểu, mấy năm nay thỉnh thoảng chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, còn gặp nhau ở buổi họp lớp lần trước…

“Lý Vệ Bình ư? Cái tên này hình như có nghe qua. Ồ phải rồi, có phải học anh ta học ngành Tâm lý học không? Đúng, đúng, tôi nhớ ra rồi, anh ta không cao lắm, mặt đen và có rất nhiều mụn?… ơ, anh nói bây giờ hết mụn rồi à, ý tôi là lúc học đại học đó mà. Trong ấn tượng của tôi thì người này rất xấu, hơn nữa trông có vẻ lôi thôi, lếch thếch, lúc nào cũng mặc bộ đồ thể thao cũ mèm… Anh ta à, dĩ nhiên là anh ta theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ, hơn nữa lại là người theo đuổi điên cuồng nhất, nếu không thì sao tôi lại đi nhớ một gã xấu trai không phải chuyên ngành của mình cơ chứ.

“Lạc Tuệ Tuệ đẹp, được rất nhiều người theo đuổi, còn cái gã Lý Vệ Bình đó, người thì xấu, lại còn ở dơ, với lại nghe nói nhà rất nghèo, mấy người cùng phòng chúng tôi đều nói, sao gã này không chịu soi mình trong gương nhỉ, điều kiện gia đình như vậy cũng bày đặt theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ, đúng là buồn cười… ừm, cách theo đuổi của anh ta à, thì cũng đứng chờ Lạc Tuệ Tuệ tự học về, viết thư tình. Lúc đó chẳng có mấy ai trong chúng tôi có điện thoại di động cả, nên anh ta gọi đến điện thoại phòng. Chẳng qua Lạc Tuệ Tuệ bảo rất ghét gã này, lúc nào cũng quấy rầy cô ấy, dù đã nói với anh ta cả ngàn lần, anh ta vẫn tràn đầy tự tin, cho rằng chắc chắn sẽ theo đuổi được Lạc Tuệ Tuệ, thật không tưởng tượng nổi anh ta lấy tự tin từ đâu nữa.

“Chúng tôi nói anh ta học tâm lý làm gì không biết, thật muốn cho giáo viên khoa đó kiểm tra xem đầu óc anh ta rốt cuộc có vấn đề gì. Ồ, phải rồi, lần cuối cùng tôi nhớ Lý Vệ Bình diễn thuyết tại hội thao toàn trường, bài diễn tuyết mới được một nửa, anh ta đột nhiên hét lên: “Lạc Tuệ Tuệ khóa X đại học Y, anh yêu em. Ồ, lúc đó cả sân vận động nhốn nháo, tiếng vỗ tay rần rần, rất nhiều người la lớn, “Lạc Tuệ Tuệ là ai, mau ra đây đi.” Lần đó đúng là náo động, Lạc Tuệ Tuệ choáng quá, đã từ chối và cảnh cáo anh ta sau này không được quấy rầy mình nữa, rồi còn đem cả tập thư tình mà trước đây anh ta gửi mang trả lại cho anh ta trong tình trạng chưa được bóc ra xem.

“Từ đó về sau, có lẽ Lý Vệ Bình đã biết thân biết phận nên biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi, chúng tôi không còn thấy anh ta đến quấy rầy nữa, thỉnh thoảng gặp trên đường, anh ta cũng chỉ cúi đầu bước vội đi… ừm, các anh hỏi tôi mấy chuyện này làm gì vậy?… Ờ, không liên quan đến tôi à, không liên quan đến tôi thì các anh hỏi để làm gì?… Được, được, các anh đang bận, tôi gác máy đây.”

Cuộc điều tra thứ hai: Một người bạn gái khác học cùng đại học của Lạc Tuệ Tuệ, Phó tổng giám đốc kinh doanh một công ty dược.

“Lý Vệ Bình theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ, tôi biết, tôi nhớ, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước rồi, tôi cần nhớ lại đã. Người theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ rất nhiều, ai bảo cô ta xinh đẹp làm chi, ôi chao, bạn trai thời đại học của tôi lúc nào cũng khen cô bạn Lạc Tuệ Tuệ cùng phòng tôi thật xinh đẹp. Tôi nghĩ trong lòng anh ta chắc cũng thích cô ta, chỉ có điều anh ta biết Lạc Tuệ Tuệ sẽ không để ý tới mình. Hừ, anh ta lần nào cũng nói như vậy cả làm tôi thấy rất khó chịu, sau đó tôi đề nghị chia tay với anh ta. Nói thật, tuy tôi và bạn trai chia tay nhau vì chuyện này nhưng tôi cũng không thể giận lây Lạc Tuệ Tuệ được vì cô ta xinh đẹp thì chịu thôi, cô ta cũng chưa hề dụ dỗ bạn trai tôi kia mà, nhưng nói gì thì nói, cùng là phụ nữ, trong lòng tôi lẽ nào lại không có chút ganh tị nào hay sao?…

“Cái gì cơ, nói chuyện Lý Vệ Bình và Lạc Tuệ Tuệ, không nói chuyện của tôi à? Được, được, vậy tôi sẽ quay lại chủ đề chính, phải rồi, sao các anh lại gọi điện mà không gặp trực tiếp để hỏi tôi?… Các anh rất bận à? Chị đây cũng không có rảnh đâu nhé. Đằng ấy trông thế nào, nghe giọng cũng được đấy chứ, chị đây hơn 30 tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn… Gì cơ, đằng ấy kết hôn rồi? Sao không tìm anh cảnh sát nào đẹp trai độc thân để hỏi tôi chứ?… Không phải chứ, các anh đều có gia đình cả rồi à?…

Được rồi, được rồi, phiền chết đi được, vậy tôi nói tiếp về Lý Vệ Bình và Lạc Tuệ Tuệ nhé, gã Lý Vệ Bình này nghe nói nhà rất nghèo, nhìn chẳng ra làm sao cả, chỉ được mỗi cái nhiệt tình theo đuổi gái đẹp, tôi luôn nghi ngờ đầu anh ta không biết có bị bệnh gì không nữa. Anh ta theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ khi học năm thứ hai đại học, chúng tôi năm thứ hai còn anh ta lúc đó là sinh viên năm thứ ba. Tôi tính sơ qua, cứ ba ngày anh ta lại viết một bức thư tình và lần nào cũng thậm thò thậm thụt đứng dưới ký túc xá chúng tôi, rồi len lén bỏ vào thùng thư. Lúc đầu Lạc Tuệ Tuệ còn mở thư tình ra xem, nhưng phải nói thật là đến cả chữ của hắn cũng xấu. Sau đó mỗi lần nhận được thư tình, chúng tôi đều cười nhạo anh ta cả, còn trêu Tuệ Tuệ rằng Lý bạch mã lại viết thư cho Lạc mỹ nữ rồi, cô ấy rất giận nhưng không biết phải làm sao nên quẳng thư tình sang một bên, không thèm mở. Ngoài viết thư tình, tối nào Lạc Tuệ Tuệ tự học về, Lý Vệ Bình đã đứng ngay con đường bắt buộc phải đi qua bên ngoài ký túc xá để đợi, đằng ấy có hiểu con đường bắt buộc phải đi qua là gì không? Nghĩa là nếu Lạc Tuệ Tuệ không biết bay thì khi về phòng nhất định sẽ bị Lý Vệ Bình chặn lại. Eo ơi, anh ta giống như hệ thống tên lửa đánh chặn của Mỹ, còn Lạc Tuệ Tuệ giống như tên lửa của Triều Tiên, theo đằng ấy thì cô ta có né tránh được không? Gã đó ngày nào cũng ép cô ấy nói với mình vài câu, lần nào Lạc Tuệ Tuệ cũng nói rất rõ ràng rằng không thể nào thích anh ta được. Tố chất tâm lý anh ta rất tốt, không hổ là người học ngành Tâm lý học, lần nào cũng vui vẻ đi về, sang ngày hôm sau lại đến nhận thêm một lần từ chối, nhưng tôi có thể nhận ra ánh mắt Lý Vệ Bình vẫn có chút thất vọng và đau lòng…

“Anh hỏi tôi tại sao lại biết rõ như vậy, hệt như lần nào tới cũng đứng bên cạnh ấy hả? Ờ thì, thật ra một phần đã được tôi thêm mắm dặm muối vào ấy mà. Nhưng nói gì thì nói, các anh hỏi chuyện xưa như trái đất này, tìm tôi coi như tìm đúng người rồi, lũ bạn thời đại học của tôi thường gọi tôi là bà tám, chuyện trên trời tôi biết một nửa, còn chuyện ở trường đại học Y thì tôi biết tuốt…

“Được, được, quay lại vấn đề chính à? Còn có một chuyện, cũng là chuyện quan trọng nhất. Lúc nhà trường tổ chức hội thao, nghe nói Lý Vệ Bình là kiện tướng thể thao của viện họ nên được mời lên diễn thuyết trên sân khấu trong buổi lễ khai mạc. Tôi không biết là được mời thật hay là anh ta khóc lóc xin xỏ nhà trường cho anh ta được lên nói nữa, nhưng sau đó ngẫm lại thấy khả năng thứ hai là rất cao. Tóm lại, khi diễn thuyết mới được một nửa, anh ta đột nhiên hét lên “Lạc Tuệ Tuệ, anh yêu em”. Ồ, lúc đó Lạc Tuệ Tuệ rất bối rối, mấy nữ sinh chúng tôi vốn dĩ đứng ở rìa sân vận động để xem cho vui thôi, nghe anh ta hét lên như vậy, cả sân vận động ồ lên Lạc Tuệ Tuệ, Lạc Tuệ Tuệ là ai, mau bước ra sân khấu đi!”. Ngay cả gã Chủ tịch Hội học sinh dẫn chương trình ra vẻ người tốt, nhưng ngược lại cực kỳ đáng ghét kia cũng giả vờ giả vịt cầm micro, cười mỉm nói “Xin hỏi người nào là Lạc Tuệ Tuệ, mời nhanh chóng bước lên sân khấu, anh bạn nhiệt tình này đang chờ bạn. Nào các bạn, mọi người hãy cho một tràng vỗ tay, để tiếp thêm tự tin cho cô ấy… ủa, sao chưa chịu lên nữa, Lạc Tuệ Tuệ không có ở sân vận động à, thế thì mời các bạn trong sân vận động hãy cùng tôi giúp người bạn này hô vang, Lạc Tuệ Tuệ, anh yêu em, phải hô cho thật to vào, phải để cho cô ấy nghe thấy, mọi người cùng hô vang nào, một hai ba…”

“Ái chà, lúc đó Lạc Tuệ chắc phải khó xử lắm, bọn con trai đáng chết cùng khoa chúng tôi lại còn đổ dầu vào lửa gào to “Nhanh tới mà xem, Lạc Tuệ Tuệ đang ở đây này!” Lạc Tuệ Tuệ vội cúi đầu chạy ra khỏi sân vận động. Tối đó cô ấy hẹn gặp Lý Vệ Bình, trả lại cho anh ta tất cả những bức thư tình, từ bức mở rồi đến chưa mở, tức giận nói với anh ta, cả đời này cũng không thể yêu anh ta đâu, bảo anh ta từ bỏ ý định, sau này đừng đến quấy rầy cô ấy nữa, làm như vậy sẽ chỉ làm cô ấy càng ghét thêm thôi. Có lẽ bài học ấy đã làm Lý Vệ Bình sáng mắt, kể từ đó, Lý Vệ Bình không còn đến gặp Lạc Tuệ Tuệ nữa… Tôi không hiểu, tại sao các anh lại muốn hỏi nhiều chuyện về Lý Vệ Bình và Lạc Tuệ Tuệ như vậy? Thực ra tôi cũng có thể nói chuyện người khác cho các anh nghe… Thật sự không cần à? Hôm nay tôi rất rảnh, có thể nói thêm chút nữa… A lô, a lô, mất tín hiệu à? A lô, a lô…”

Cuộc điều tra thứ ba: Một người bạn đại học của Lý Vệ Bình, đang làm việc ở nước ngoài.

“Sao các anh liên lạc được với tôi? Nể thật đấy… Ồ, các anh đã hỏi hết cả hai người bạn cùng phòng rồi à? Nhưng Lý Vệ Bình chẳng phải đã làm đến Phó Công an Huyện rồi hay sao? Các anh điều tra gì về anh ta vậy? Chắc không phải anh ta lại tham ô đó chứ?… Ha ha, anh hỏi tôi sao lại nói “lại” à? Ngay ngày đầu tiên anh ta làm quan tôi đã biết ngay là sớm muộn gì anh ta cũng bị bắt vì tội tham ô. Có biết tại sao không? Hồi học đại học anh ta mượn tôi 100 tệ mà đến bây giờ cũng chưa trả nữa. Chuyện này tôi nhớ rất rõ, lúc đó đã là tháng 6, hơn nửa tháng nữa là tốt nghiệp ai đi đường nấy rồi, lúc này anh ta hỏi mượn tiền tôi, anh đã thấy kẻ lòng dạ đen tối nào hỏi mượn tiền người khác khi sắp tốt nghiệp chưa? Nhưng anh ta ngủ giường dưới tôi, quan hệ rất tốt, tôi không muốn cho mượn cũng chẳng dám nói, thế là bị anh ta lấy mất 100 tệ, số tiền ấy lúc đó là phí sinh hoạt hai tuần của tôi. Theo anh thì anh ta có phải là có tiềm chất tham ô không? Sau này tuy có gặp lại và anh ta có mời tôi ăn cơm mấy lần nhưng không hề nhắc đến chuyện 100 tệ này, thấy chưa… Ờ, các anh không phải là đang điều tra vấn đề kinh tế của anh ta?…

“Anh hỏi tính cách của anh ta ư? Anh ta à, lúc mới vào đại học, anh ta tạo cho tôi cảm giác là một người có tính cách rất hướng nội, sau mới biết không phải. Anh ta từng nói với tôi, nhà anh ta ở nông thôn, lúc nhỏ nhà nghèo, cha anh ta là một ông giáo làng, thu nhập rất thấp, anh ta vào được đại học là nhờ vay tiền và thế chấp cầm cố. Vì vậy vừa vào đại học, bước chân đến thành phố Hàng Châu này, rồi nhìn thấy sự phồn hoa trong thành phố, nhìn thấy sự hào nhoáng của người xung quanh, nhìn thấy các bạn học năng nổ tham gia các hoạt động đoàn hội nên lúc đó anh ta khá tự ti. Vì thế ai cũng cảm giác là anh ta sống hướng nội cả. Sau đó thì anh ta đã thích ứng với cuộc sống đại học, biết được phần lớn bạn học cũng từ quê ra và cũng chẳng có nhiều tiền cho lắm nên đã hòa nhập với đám chúng tôi, nói cười vui vẻ. Phải nói, anh ta là người thông minh nhất trong đám chúng tôi, bình thường anh ta cũng giống chúng tôi, không học hành gì, nói đúng ra thì cũng chẳng có gì mà học, Tâm lý học là chuyên ngành lạ lẫm ở Trung Quốc, anh nhìn tôi mà xem, cuối cùng chẳng phải vẫn đi mở một tiệm cơm ở Nhật đây sao? Trước mỗi lần thi cuối kỳ, chúng tôi ai cũng vùi đầu vào ôn tập rồi, đọc xong mười mấy quyển sách với cả đống bài tập trong mấy tuần, nhưng kết quả cuối cùng môn nào Lý Vệ Bình cũng đạt trên 90 điểm. Về sau anh ta có tư cách học lên nghiên cứu sinh nhưng không học, nghiên cứu sinh khoa Tâm lý có tác dụng quái gì đâu, do đó anh ta đã trực tiếp xin vào ngành cảnh sát. Gã này kể ra cũng thật may mắn, nghe anh ta nói, lúc đó người dẫn dắt anh ta là đàn anh của chúng tôi, hình như tên là, tên gì quên mất rồi, tôi nhớ là họ Cao. Ông Cao này cũng là một tên bám váy phụ nữ, không lâu sau nghe nói ngủ với con gái cưng của Bí thư ủy ban Chính pháp của Thành phố nên con đường làm quan của ông ta lên như diều gặp gió và Lý Vệ Bình cũng được thơm lây… ơ, ông Cao đó là lãnh đạo của các anh à? Thôi được, coi như tôi chưa nói gì cả, nói tiếp về Lý Vệ Bình vậy, các anh còn muốn biết chuyện gì nữa?…

“Tính cách anh ta à, phải nói là rất cẩn thận, làm gì cũng rất thận trọng. Có lần mấy tên lừa đảo đến phòng chúng tôi lừa tiền, đám người này miệng mồm rất lanh lợi, cũng không biết làm thế nào, lại dụ được đám sinh viên khoa Tâm lý bọn tôi, suýt chút nữa là móc tiền ra cho bọn chúng rồi. Nhưng Lý Vệ Bình cảnh tỉnh mọi người và nhanh chóng vạch trần trò lừa bịp, đưa đám người này lên phòng bảo vệ của nhà trường. Đám lừa đảo đó lúc ấy định bỏ chạy, còn định đánh người nữa, gã Lý Vệ Bình này xưa nay siêng năng tập thể thao, một mình đánh cho ba tên bò lăn ra đất…

“Anh nói về tình cảm yêu đương của anh ta à, ừm, chuyện này thì, anh ta vốn rất thông minh nhưng lại dường như rất ngốc nghếch trong chuyện này. Năm thứ ba đại học, anh bắt đầu theo đuổi một người đẹp học năm hai ở đại học Y, tên gì tôi quên rồi, dạo đó anh ta theo đuổi điên cuồng, suốt ngày viết thư tình, gọi điện thoại, đứng dưới lầu chờ, làm đủ mọi cách nhưng người ta đâu thèm đếm xỉa đến. Cô sinh viên đó tôi gặp rồi, rất xinh đẹp và có rất nhiều người theo đuổi, đặt trường hợp ai đó đổi thành cô ấy thì cũng sẽ không tới lượt anh chàng Lý Vệ Bình này đâu. Cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu anh ta bị chập mà cứ bảo với chúng tôi rằng chỉ cần có tình cảm thật lòng thì sẽ được báo đáp, lần nào bị từ chối anh ta cũng tự động viên tinh thần rồi còn thể hiện một cách đầy tự tin nữa chứ. Anh ta cứ lải nhải mấy câu vớ vẩn nào là những gì không dễ có thì càng quý giá. Lúc đó tôi không thể nào hiểu nổi là tại sao cái đám người xấu xí trên đời lại tự tin vào mình đến như vậy được chứ? Sức mạnh tâm lý lớn đến mức mà tôi nghĩ tiến sĩ tâm lý cũng không thể nào lý giải được. Sau đó anh ta còn có một lần điên cuồng hơn đó là lúc tổ chức hội thao, Lý Vệ Bình đại diện cho viện chúng tôi lên diễn thuyết trên sân khấu, bài diễn thuyết mới được một nửa, đột nhiên anh ta hét lên “ABC, anh yêu em”, tên người này tôi quên rồi, xin lỗi. Lúc đó cả sân vận động sôi sục cả lên, anh ta tưởng làm như vậy sẽ làm cô gái kia cảm động, ha ha. Kết quả, ngay ngày hôm đó người ta trả lại tất cả thư tình cho anh ta. Anh ta về đến phòng, thấy thư của mình vẫn chưa được bóc ra, lần này dường như đã từ bỏ ý định thật sự rồi, cả mấy ngày không nói lời nào và kể từ hôm đó anh ta dường như đã biến thành một con người khác, trở nên trầm tính hơn. Ngày nào cũng lao vào đọc sách học hành, làm ra vẻ mình rất cầu tiến…

“Anh hỏi mối quan hệ hiện giờ của Lý Vệ Bình và cô gái đó à? Chuyện này thì tôi không rõ lắm. Năm kia họp lớp không thấy anh ta nhắc đến, bây giờ anh ta là Phó Công an Huyện nên việc tìm bạn gái có lẽ không phải là chuyện khó, cô gái đó cũng đã hơn 30 tuổi, chắc cũng đã kết hôn lâu rồi. Tôi chỉ biết có thế.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.