Anh vẫy tay rồi vỗ nhẹ lên đùi, tỏ ý muốn cô lại gần rồi ngồi lên.
Cô dĩ nhiên chưa muốn chết nên đành làm theo, ghé vào tai cô, anh hỏi nhỏ: ” Tại sao lại muốn trốn, lại còn đi ra nước ngoài nữa.
Được sự cho phép của tôi chưa…
HẢ ” Cô run sợ, anh liền hạ giọng nhẹ nhàng: ” Em nói tôi nghe xem, nếu hợp lí, tôi sẽ để em yên ổn mà sống ” Cô khóc lớn: ” Tôi không phải búp bê tình dục, tôi là con người mà, con người đó.
Anh cứ tiêm thuốc vào người tôi rồi bắt tôi làm việc đó cùng anh nữa, lại còn bắt tôi nghe lại âm thanh kinh tởm, vẻ mặt dâm đãng của mình.
Tôi cũng là con người như anh mà…
sao lại bị đối xử như vậy? Tôi thực sự không chịu nổi thêm nữa! Xin anh, tôi chỉ muốn có cuộc sống bình thường như bao người.
Chỉ cần anh thả tôi đi, tôi sẽ đi thật xa để anh không thấy ngứa mắt nữa.
Xin anh mà Hạ Nam, tôi van xin anh bằng tất cả lòng tự trọng đấy! ” Anh bóp chặt tới nỗi ly máu trong tay vỡ vụn, là cô muốn thoát khỏi anh mãi mãi sao? Còn lâu anh mới để xảy ra chuyện đó.
Đem dây từng trói hai tay cô lại rồi treo lên chiếc đinh đóng trên tường, không nương tay xé rách bộ quần áo cô đang mặc, đến khi chỉ còn lại bộ nội y màu đen ren trắng, cô nức nở cầu xin anh tha cho cô.
Bỏ ngoài tai những lời cô nói, cầm chai máu đổ lên khắp người cô.
Nâng cằm cô lên rồi hôn thật mạnh, đôi môi cô dù chảy máu do bị cắn vẫn không chịu mở ra.
Xoa nắn đôi ngực trắng nõn mềm mại, khiến cô rên nhẹ khẽ mở miệng ra, nhân cơ hội đó chiếc lưỡi nóng bỏng của anh len vào hút hết mật ngọt từ chiếc lưỡi mềm mại bé nhỏ kia.