Nó theo cô vào nhà, tới phòng khách, ngoài lão nhân gia vừa nãy đang ngồi xem báo còn hai người khác. Họ thấy cô thì mừng như pháo nổ. Nó lễ phép chào hỏi từng người có điều chưa giới thiệu thân phận đặc biệt.
Đang tiếp chuyện cùng hai người anh, giọng nói uy lực cất lên:
– Hai đứa ngồi xuống.
Nó và cô cùng giật mình, nhìn nhau trao đổi suy nghĩ. Nó kéo một đường nhỏ trên miệng, dáng vẻ tự tin bước tới trước mặt lão nhân gia.
Nó cúi gập người, trững trạc nói:
– Con chào bác, con là Trần Dương.
Lão nhân ừ nhẹ, phẩy tay nói nó ngồi xuốn đồng thời ra hiệu cho cô cùng ngồi. Hai người anh thấy không khí kỳ lạ cũng ngồi xuống, lâu rồi chưa thấy cha nghiêm túc như vậy, nhất định phải xem rốt cuộc đứa em gái bảo bối này gây ra chuyện gì đủ sức công phá.
– Tiểu Tố, thời gian qua thế nào?
Cô ngồi ngay ngắn, hai tay ở trên đùi, nghiêm chỉnh đáp:
– Con ổn. Nhờ Dương.
Lý cha gật đầu vài cái tỏ vẻ đã nghe, nhìn sang nó hỏi:
– Hai đứa quan hệ gì?
Nó nhìn sang cô, thấy cô nhẹ gật đầu thì hít hơi sâu đầy lồng ngực:
– Dạ, chúng cháu…
Nó chưa nói xong, bên ngoài đã có giọng phụ nữ vọng vào tiếp ngay sau đó là tiếng giày cao gót va đập vội vã xuống nền gạch.
– Chao ôi, bảo bối của mẹ về rồi sao? Màn Thầu của mẹ đâu rồi?
Nó kinh ngạc nhìn hai má tròn tròn của cô bị bóp đến thương tâm. Nó muốn can nhưng không dám. Không cần nói nó cũng biết đó là Lý mẹ, người quyền lực nhất của gia đình này, một lời nói ra tựa ngàn vàng.
Lý mẹ vừa xoa vừa bóp má cô vừa than vãn cô quá gầy cần tẩm bổ. Còn cô chỉ biết miệng cười nhưng lòng thầm gào thét, thật mất hình tượng. Cô cầm lấy tay Lý mẹ tách khỏi cặp má mình, tỏ giận dỗi:
– Mẹ~~ ở đây đâu phải có mình con~
Lý mẹ nghe vậy, ánh mắt tự động di chuyển lên người nó đánh giá. Nó làm tương tự với Lý cha. Lý mẹ trái ngược Lý cha, không ừ mà tiến tới ôm chầm lấy nó cứng ngắc, vỗ bồm bộp vào lưng nó:
– Ai cha, con nhà ai khéo nuôi như vậy? Cao ráo, khỏe khoắn. Màn Thầu, con phải học tập Tiểu Dương nha. Ôm thật thích.
Nó co giật khóe miệng nhìn cô cầu cứu, cô phải kéo Lý mẹ ra ngồi cạnh lão cha đang đen mặt trên ghế cầm tờ báo như muốn xé toạc làm đôi.
Sự xuất hiện của Lý mẹ làm nó tưởng đã tai qua nạn khỏi nhưng nào ngờ:
– Tiểu Dương, ta không thể đồng ý cho hai đứa quen nhau. Cháu nên suy nghĩ lại.
Nó và cô giật mình, đồng thanh:
– Tại sao?
Lý mẹ hú hồn, vỗ ngực trấn tĩnh lại. Biết mình thất thố, nó vội xin lỗi. Nó nhìn Lý cha, Lý mẹ cùng hai người anh, quỳ xuống, khẩn thiết xin cho nó cùng cô một chỗ. Cô thấy vậy không khỏi đau lòng, cũng quỳ xuống với nó, nước mắt từ lâu đã rơi.
Hai anh vốn thương em gái út nên thở dài rồi hùa vào nói giúp, kết quả nhận lại ánh mắt sắc lẹm của phụ huynh.
– Hai đứa đứng dậy. Không muốn đứng thì ta mặc. Có quỳ đến mai cũng không thay đổi được quyết định.
Đúng như lời Lý mẹ nói, nó quỳ hơn nửa tiếng vẫn không động tĩnh gì. Nhìn sang cô, vai run rẩy, tuy đã ngưng khóc nhưng lệ vẫn đọng nơi mi mắt. Nó cảm giác bản thân vừa rồi nhất thời vội vàng gây ra hệ lụy tới cô. Đau xót đưa từng ngón tay luồn qua tóc cô, tay kia chậm rãi lau từng giọt nước đọng lại.
– Chị đứng dậy đi, đừng quỳ nữa. Lâu như vậy chân sẽ tê.
Cô nắm tay nó, mắt ươn ướt:
– Em không đứng tôi không đứng. Tôi không nghĩ cha mẹ sẽ phản đối như vậy.
Nó cười nhẹ:
– Em cũng không ngờ bản thân ban nãy kích động. Xin lỗi. Chị đừng khóc, mắt sẽ sưng.
Cô nắm tay lại đấm từng cái lên người nó:
– Em là tên đáng ghét. Lúc nào cũng lo cho tôi là sao? Hức… hức…
Nó bối rối, ôm lấy cô xoa dọc lưng:
– Không lo cho chị thì em lo cho ai giờ? Chẳng lẽ lo cho mấy cô chân dài ngoài kia?
Cô vùng dậy, cắn môi, đe dọa:
– Em dám?
Nó cười lớn:
– Không dám. Không dám.
Bất chợt nó trở lên nghiêm túc nhìn xa xăm ra ngoài:
– Chị nói xem nếu như hai bác không đồng ý thì sao?
Không đợi cô trả lời, nó tiếp tục:
– Chị yên tâm. Em sẽ không bỏ đi nữa. Bệnh đã chữa, nhà đã có, tiền cũng có, em không tin không lo được cho chị. Chỉ cần chị bên cạnh em.
Tiếng vỗ tay chậm chậm vài nhịp vang lên:
– Nói hay. Nhưng lý thuyết là lý thuyết. Khua môi múa mép giỏi.
Nó quay lại, là Lý cha. Ông tiến lại:
– Hai đứa đứng lên, muốn quỳ thì vào trong. Nhà sắp có khách.
Nói rồi ông lạnh lùng quay đi. Nó nhìn cô rồi chống tay đứng dậy. Chân có cảm giác hơi tê, đứng vững, nó cúi người xuống đỡ cô dậy. Cô loạng choạng đứng lên, bám lấy tay nó để đứng dậy.
Nó khom người nhìn vết đỏ nơi đầu gối cô sinh đau lòng. Thấy ánh mắt nó, cô gõ đầu nó:
– Em đừng có tự trách, tôi đâu phải thủy tinh.
Giọng nó mềm nhũn:
– Nhưng chân cô trắng như vậy lại xuất hiện mấy vết đó. Cô không lo sao?
Cô lại cốc đầu nó, cười nhẹ:
– Em ngốc sao? Bộ đầu óc em chỉ dùng kinh doanh à? Mấy vết này sẽ tự mất.
Nó như đã hiểu, gật gật đầu. Cô vỗ tay nó:
– Lên phòng tôi đi. Lát khách đến, cha mẹ thấy hai đứa đứng đây không biết làm sao?
Nó khom người xuống, đặt tay qua eo cô đỡ lấy. Nó là sợ chân cô bị tê khó di chuyển. Cô chỉ biết nhìn nó lắc đầu cười. Nhóc con đầu gỗ ít nói nhưng được hành động bù lại.
Nó đỡ cô lên phòng. Nó gào thét trong lòng, nếu ở nhà nó đã một mực bế cô lên rồi. Không phải. Nếu ở nhà thì đâu có chuyện khiến cô phải quỳ.
Đang oán thán trong lòng thì má nó vụt đến cảm giác mát lạnh. Nó ngạc nhiên nhìn cô:
– Sao lại thơm em?
Cô ngoảnh mặy đi chỗ khác:
– Thích!
– Ông nhìn gì?
Lý mẹ từ đâu xuất hiện đứng sau lưng Lý cha. Ông giật mình suýt hét lên. Ông ra hiệu ngón tay im lặng, chỉ chỉ vào trong nhà. Bà theo đó mà nhìn. Mặt đanh lại:
– Ông bao nhiêu tuổi còn rình mò chúng nó. Ra ngoài tiếp khách đi.
Lý cha thở dài:
– Bà nó à, sao bà không đồng ý. Tôi thấy có hơi nhỏ hơn Tiểu Tố nhưng tạo cảm giác rất đáng tin, là nữ nhân nhưng tôi thấy nó còn chắc chắn hơn mấy thằng công tử gì đó ngoài kia.
Lý mẹ hừ nhẹ:
– Ông đó, có phải vừa gặp nó đã đưa gì cho ông không? Tôi thấy trong phòng có bộ tranh cổ lạ. Nó mua chuộc ông rồi chứ gì?
Lý cha tỏ vẻ không biết chuyện gì, chối bay chối biến. Lý mẹ nguýt dài:
– Ông để đó cho tôi. Dâu rể gì cũng phải qua ải mới bước vào nhà họ Lý này.
– Bà đừng làm khó nó quá. Hai đứa nó…
– Ông sợ mất “rể” hiền chứ gì? Ông nghĩ mình ông sợ? Không làm thế để người ta nghĩ con mình như giá ngoài chợ mất vài đồng mua là có được. Tôi cũng ưng từ lần đầu gặp rồi. Mà ông đừng có rình mò bọn nó. Muốn xem bật camera lên mà xem. Lớn từng ấy tuổi mà phải rình rình mò mò trong nhà mình. Mất hình tượng quá rồi.
Lý cha nghe vậy cười lớn:
– Bà nó à, từng ấy năm bà vẫn thích làm khó vậy a~ nhớ lúc trước bà thử tôi làm tôi lên bờ xuống ruộng mấy phen.
Lý cha vừa ôm Lý mẹ cười, ôn lại chuyện cũ vừa tiện quăng cẩu lương cho đám con cháu, cũng may khách chưa đến chứ đến thì được phen no bụng khỏi ăn.