Người Quen Gây Án

Chương 28: Bị Nhốt



Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Đêm đó, Tang Như nằm mơ thấy Chu “lớn”, đã lâu không gặp nhưng chỉ cần một hơi thở thôi, cô vẫn có thể nhận ra.

Có lẽ là vì ban ngày ‘làm’ nhiều nhưng vẫn chưa thật sự thỏa mãn, thế nên cảm giác được anh lấp đầy trong giấc mơ đến lúc tỉnh dậy vẫn còn rõ ràng chân thật như cũ.

Tư thế anh đối diện tiến vào, cô đã ôm lưng anh khóc lóc cầu xin, còn nói lung tung rằng mười sáu tuổi thì đã làm sao, vì sao anh không vào trong chứ. Chu Đình Trạo dường như còn chưa kịp phản ứng, rất nhanh sau đó đã cùng cô đã chìm vào bể ɖu͙ƈ.

Sau khi tỉnh lại, Tang Như dậy rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, lấy nước vỗ vỗ lên mặt, phía trêи chỉ thiếu điều viết lên bốn chữ thật to: ɖu͙ƈ cầu bất mãn*.

(*) ɖu͙ƈ cầu bất mãn: Chưa thỏa mãn ȶìиɦ ɖu͙ƈ.

Chu Đình Trạo đúng thật là cố chấp tới nỗi khiến cô phát bực, tại sao vẫn không chịu buông bỏ thứ xiềng xích đó rồi cùng cô vui sướиɠ chứ, nhưng dù vậy cô vẫn không có cách nào tức giận với anh được.

Chu Đình Trạo thật sự quá dịu dàng, chỉ cần nhớ tới lúc anh nhỏ giọng thủ thỉ bên tai là cô lại cảm thấy trái tim mình mềm nhũn.

Từ góc nhìn của anh, đúng thật cô chỉ mới mười sáu tuổi, còn anh thì vừa tròn mười bảy. Cái độ tuổi lo cho mình còn chưa xong nào dám mơ đến chuyện gánh vác hết hậu quả của cả hai, dẫu hiện tại cô thật chất là lớn hơn mười tuổi.

Kế hoạch ban đầu chỉ là muốn ngủ cùng anh, hiện tại có thể xem như đã thành công được một nửa. Thế nhưng tình ý thì làm sao dấu được, lúc này Tang Như gần như chắc chắn rằng, Chu Đình Trạo đã nằm trong lãnh địa săn bắn của cô.

Ngày cuối tuần qua đi, sáng thứ hai điểm số đã nhanh chóng được công bố. Vì hai ngày trước đó mọi người còn đang nghỉ ngơi thả lỏng nên đến lúc công bố điểm, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng ngay.

Tang Như lấy giấy nháp liệt kê lại điểm của mình trong từng môn, cẩn thận nhớ lại một chút. Dù kết quả lần này của cô chưa được như ý muốn, nhưng vẫn tốt hơn so với lần bị lùi tận mười hạng trước đó, tạm thời có thể thư giãn một chút rồi.

Cảnh tượng này khi rơi vào mắt Chu Đình Trạo lại biến thành một hình ảnh khác.

Ngay khi bảng xếp hạng được công bố, anh liền theo bản năng tìm tên cô đầu tiên, hạng bảy, so với hạng hai trong lần trước thì tụt xuống không ít.

Mà dáng vẻ của cô bây giờ nhìn rất nghiêm túc, mím môi không nói lời nào, hệt như cô đang viết điểm của mình xuống giấy rồi thầm kiểm điểm.

Chu Đình Trạo có chút lo lắng, dù sao thì đối với cô chuyện này hẳn rất quan trọng. Nhưng anh cũng không dám tùy tiện nói ra, hơn nữa hôm trước còn không thể khiến cô thật sự ‘vui vẻ’…

Chu Đình Trạo dù được hạng nhất nhưng tâm trạng lại không mấy vui mừng, sau khi suy nghĩ một hồi, từ trong trang sách anh lấy ra mấy tờ giấy trắng sạch sẽ.

Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc thì trời cũng đã về khuya, Tang Như về đến nhà mới chợt nhớ ra mình để quên bài kiểm tra cần phụ huynh ký tên ở lớp. Không còn cách nào khác cô đành cất đồ đạc rồi quay bước trở lại trường.

Vốn dĩ những lớp học năm cuối của cao trung thường sẽ tan muộn nhất, vì thế sân trường bấy giờ đã vắng tanh, không một bóng người.

Gió đêm bắt đầu nổi lên, cảnh cửa sắt cũ kỹ ở lối ra vào vốn luôn mở rộng nhưng lúc này đã bị gió đêm thổi đến hơi khép lại, Tang Như nắm chặt lấy áo khoác đồng phục rồi đi lên tầng ba. Cửa phòng học không khóa, bài kiểm tra được đặt lên chồng sách trêи bàn cũng không khó tìm lắm thế nên Tang Như không cần bật đèn mà trực tiếp đi vào, quay lưng lại với ánh trăng ngoài cửa.

Khi đóng cửa lại, hành lang vẫn còn mờ mờ sáng, nhưng cầu thang bộ thì lại không có đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ biển báo cửa an toàn. Ánh sáng mờ nhạt khiến người ta thấy hơi lạnh gáy, Tang Như bước đi nhanh hơn, xuống đến lầu một thì phát hiện ra cửa sắt ra vào đã bị khóa.

Sau này, khi trường học được sửa sang lại thì đã không còn cánh cửa sắt này nữa, nhưng bây giờ nó vẫn còn ở đây. Hai cánh cửa sắt được khóa lại sau giờ tan học, có lẽ là để ngăn người khác lẻn vào trong, hoặc đi qua chỗ này để tới tòa nhà phía sau.

Hàng ngày bảo vệ đều sẽ kiểm tra lần cuối trước khi đóng cửa, nhưng bởi vì lúc nãy cô không bật đèn mà bảo vệ thì đã kiểm tra xong khu này trước, vì vậy họ nghĩ rằng trong trường không còn ai nên cứ thế mà đóng cửa lại.

Cô vốn nghĩ chẳng sao đâu, mãi đến lúc không có cách nào trèo ra được, cô mới nhận ra cái cửa này được thiết kế kì lạ đến nhường nào.

Tang Như đập đập vào thanh cửa, nhiều lần hỏi “Có ai không?”, nhưng không có ai trả lời cả, chỉ có ánh đèn đường lặng thing đang chiếu ánh sáng mờ ảo lên những cành cây.

Phía trước là khoảng đen vô tận, phía sau là khoảng không trống trải. Gió đêm lại bắt đầu thổi, Tang Như cảm thấy cả người mình ớn lạnh, không còn cách nào khác liền xoay người chạy thẳng lên tầng hai.

Phòng bảo vệ cách chỗ quá xa, có la lớn đến mấy cũng chẳng thể nghe thấy, Tang Như thì lại không mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào, chỉ có thể bất lực ngồi đây chờ người đi qua. Đáng tiếc là không có một bóng người nào qua đây cả, cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi hét lên: “Có ai không?”

Có vài tiếng động phát ra, nhưng vẫn không có ai trả lời.

Tuy rằng, Tang Như không sợ trời không sợ đất nhưng trong tình cảnh này thì sao mà không ớn lạnh cho được. Lớp học này rõ ràng ban ngày tràn đầy sức sống biết bao thế nhưng giờ phút này, lại đem lại cho người ta cảm giác nơi đây chứa đầy những sinh vật vô danh không ai biết tới. Cô cầm chặt bài kiểm tra, chạy trở lại lớp học trêи tầng ba. Mãi đến khi ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc thì cô mới có cảm giác nhịp tim mình bình ổn trở lại. Cô nhìn qua chỗ ngồi hiếm khi nào trống bên cạnh mình, Chu Đình Trạo không có ở đây.

Nếu có anh ở đây thì tốt rồi . . .

Tang Như siết chặt cánh tay của mình thêm một chút. Dù lúc trước cô cũng một thân một mình đi về, nhưng trong lòng sẽ không mang cảm giác cô độc như lúc này.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mong có ai đó phát hiện ra mình, Tang Như hít thật sâu để giữ bản thân mình bình tĩnh, quyết định quay lại ban công xem có ai đi ngang qua đấy không.

Cô mang đầy mong chờ, nhưng đổi lại chỉ có ánh đèn sáng rực ở đằng xa.

Sau một thời gian chờ đợi, cảm giác sợ hãi cũng phai đi một chút, cô cảm thấy ở đây cũng không tệ, cùng lắm thì cứ ngủ lại một đêm.

Gió thổi cứ thôi mải miết, đôi mắt của Tang Như bị thổi đến khô khốc, cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập tới. Ánh đèn đường mờ nhạt biến thành những đốm sáng nhỏ, cũng có thêm một đốm đen nho nhỏ được ánh sáng chiếu vào, hệt như đang tiến lại gần nơi đây.

Trong nháy mắt cả người Tang Như bừng tỉnh, hai mắt mở to nhìn bóng người cách đó không xa.

Lúc này có thể chắc chắn rằng, có người đang từ hướng gió đi tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.