Người Quen Gây Án

Chương 3: KTV



Tang Như gặp lại Chu Đình Trạo trong cuộc họp lớp cách đây hai tháng.

Người liên lạc cho cô là Tiết Lộ cán bộ môn ngữ văn

cao trung, cô và Tiết Lộ vẫn luôn là bạn bè trêи WeChat, sợ cô không xem tin nhắn trong nhóm, cô ấy còn nhắn tin riêng để báo tin cho cô.

Khi đó cô vừa

đổi việc chưa được bao lâu, Tiết Lộ liền mượn cái cớ này mà rủ bạn bè tụ họp để chúc mừng cô vừa đổi

công việc mới.

Nói thế, Tang Như cũng không thể từ chối

không đi.

Bạn bè lâu ngày gặp mặt, tâm sự với nhau tình hình gần đây, kể lại vài ba câu chuyện cũ, cũng không quên đùa giỡn

pha trò, một bữa cơm cứ thế trôi qua, ăn xong mọi người quyết định đi KTV.

Tang Như có chút muốn chuồn về, nhưng bạn cùng bàn

thời cao trung cũng là bạn tốt hiện tại của cô Lịch Thần Phi cứ ôm cánh tay cô không buông, làm nũng nói: “Cậu đừng đi mà ~ người ta ở lại một mình ngại lắm.”

Thấy Tang Như có chút lung lay, Lịch Thần Phi lại đến bên tai cô nhỏ giọng nói: “Chu Đình Trạo còn chưa đến mà, cậu không muốn gặp sao?”

“Chu Đình Trạo?” Tang Như sửng sốt một chút, trong trí nhớ xuất hiện

bóng dáng mờ hồ của một thiếu niên, vóc người cao lớn

thường đeo mắt kính, tuy ngũ quan không thể nhớ rõ, nhưng hình như lại vừa vẹn trùng khớp

với

bóng người cô tình cờ thấy được trong thang máy mấy ngày trước.

“Đúng rồi, họp lớp lần này do cậu ta

tổ chức đấy, lớp trưởng mà.”

“Cậu ta tổ chức? Thế sao cậu ta lại không đến?”

“Cậu nên

bỏ thói quen lười hóng tin tức đi!” Lịch Thần Phi mở khung chat nhóm lớp, kéo lại đoạn tin nhắn phía trêи, đưa đến trước mặt cô.

“Chu Đình Trạo: Xin lỗi mọi người, ở công ti vẫn còn chút việc không đến dùng cơm cùng mọi người được, để chuộc tội tôi mời mọi người đi KTV.”

Tang Như nhìn tên nhóm, phát hiện cô đúng là

đã tắt nhận thông báo tin nhắn mới của nhóm này từ lâu, “Ting” một tiếng, một tin nhắn mới được gửi đến, cô lướt lại tin nhắn mới nhất: “Có tin nhắn mới.”

Là Tiết Lộ nhắn gửi vị trí quán KTV và nhắc tên

@Chu Đình Trạo.

“Chu Đình Trạo:Được, mười phút nữa xuất phát.”

Chu Đình Trạo vẫn đến trễ hơn

so với dự kiến một lát, vừa vào đã bị mọi người vây quanh vờ chất vấn.

Lúc đó Tang Như đang cầm micro hát, một màn này khiến bài hát của cô bị cắt ngang,

tình hình lúc này có chút lúng túng, cô ngây ngốc đứng một bên

cầm micro, suy nghĩ nên hát tiếp hay thôi.

Vừa đến đã phá hỏng màn trình diễn của cô, cho dù không nhớ nổi mặt mũi ra sao, như cảm giác chán ghét kia lại rất quen thuộc.

Đây là phả ứng đầu tiên của Tang Như.

Phản ứng thứ hai chính là, người cô tình cờ thấy trong thang máy mấy hôm trước quả nhiên là anh.

Mọi người đều nói nữ sinh khi bước chân

lên đại học hoặc

ra ngoài xã hội

làm việc

sẽ có rất nhiều

thay đổi lớn, Tang Như nghĩ, Chu Đình Trạo không phải nữ sinh nhưng cũng thay đổi nhiều đó thôi.

Lúc trước, anh trầm lặng, suốt ngày

đeo mắt kính chỉ biết

đọc sách, sau này đi làm rồi, tháo cặp

mắt kính dày cộm

ra, một thân

tây trang chỉnh tề, tay cầm ly rượu, dáng vẻ cụng ly này

thật sự… có chút đẹp mắt.

Bài hát tiếp theo vang lên, người đã chọn bài này lúc này vẫn còn đứng bên cạnh Chu Đình Trạo, nghe thấy bài hát của mình thì nhìn về phía cô vội vàng nói: “Của tôi, của tôi! Tang Như, cậu nhấn tạm dừng giúp tôi với.”

“Được.” Tang Như ấn tạm dừng, lướt qua ánh mắt của mọi người quay về ngồi bên cạnh Lịch Thần Phi.

Cô cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn theo cô, rồi nhanh chóng dời đi, sau đó cô nghe Chu Đình Trạo nói: “Ngại quá tôi đến trễ, tự phạt ba ly.”

Vừa mới kính rượu người khác, giờ lại uống liên tiếp ba ly, Tang Như thầm nghĩ,

uống chết anh đi.

Sự thật chứng minh Chu Đình Trạo bất tử, anh uống xong ly đầu tiên mọi người bắt đầu reo hò, uống xong ly thứ hai, Tiết Lộ ngăn tay anh lại, lắc lắc đầu.

Không nhìn lầm thì hình như Chu Đình Trạo đã khẽ cười một cái, tuy rằng rất nhẹ nhưng Tang Như vẫn thấy được, như muốn trấn an, rồi lại tiếp tục uống ly thứ ba.

Mọi người reo hò mỗi lúc một to, tiếng vỗ tay cũng vang lên

không ngừng, Tang Như cũng theo đó mà vỗ tay vài cái.

Chu Đình Trạo nhìn

về phía cô, ánh mắt không dao động, vỗ đến khi tay bắt đầu

thấy đau, Tang Như thuận thế đặt tay lên đùi, bắt gặp ánh mắt không chịu rời đi của Chu Đình Trạo, cô chọn mỉm cười nhướng mày

đáp lại.

Chỉ có điều cái nhướng màu này không chỉ đơn thuần là nhướng mày thôi, mà còn mang ý khiêu khích.

Sau đó Chu Đình Trạo cũng quay đầu đi tiếp chuyện với người khác, không nhìn cô nữa.

Lịch Thần Phi ở một bên chứng kiến màn liếc mắt của hai người, nhất thời thấy có chút kϊƈɦ động, quay sang kề

vào tai Tang Như nói: “Cậu xem có phải Tiết Lộ còn thích Chu Đình Trạo không?”

Ánh mắt cô nhìn về phía hai người họ đang đứng, nói: “Chắc là thế.”

“Khoan đã.” Tang Như quay đầu nhìn Lịch Thần Phi, nói: “Còn? Cô ấy trước kia thích Chu Đình Trạo sao?”

Lịch Thần Phi nhìn cô như sinh vật

ngoài hành tinh: “Bạn bè

cao trung ai cũng biết cả, lúc đó cậu làm gì mà không biết!”

Tang Như không kịp phản bác, cô

như tự độc thoại

nói: “Học chứ làm gì.”

Phải rồi, cô đúng là học thật, mấy chuyện hóng hớt ăn dưa này, đến khi cô vào

đại học học ngành

truyền thông mới bắt đầu bị tiêm nhiễm

mấy

thói xấu.

Lịch Thần Phi đột nhiên quay sang,

ép sát hỏi: “Còn chuyện kia, cậu

có biết không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện Chu Đình Trạo thích cậu đó.”

Tang Như: “?”

Cô theo bản năng quay sang nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, chính mình cũng

không thể tưởng tượng được: “Hả?”

Lịch Thần Phi vỗ đùi: “Cậu thế mà lại

không biết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.