Edit: Bưởi vắt
Beta: Bưởi vắt
Lúc cắn cô không dùng sức vì thế vết cắn không những không đau mà còn khiến đầu lưỡi anh tê dại một hồi.
Chu Đình Trạo sâu xa nhìn cô, âm thanh bên ngoài càng lúc càng đến gần.
Tang Như đang định nhảy xuống, thì chợt có một bàn tay ôm lấy eo cô, nhấc cô lên khỏi rồi nhanh chóng vững vàng thả cô đứng xuống đất.
Chu Đình Trạo đợi cô đứng vứng mới buông tay ra, anh nói: “Đi đi.”
Nhịp tim của Tang Như vẫn chưa ổn định trở lại, cô vô thức nói: “Vậy còn cậu?”
Chu Đình Trạo nhẹ nhàng xoa đầu cô, trả lời lấy lệ: “Cậu đi đi, tôi tự lo được.”
Nói xong liền rảo bước đi về trước.
Tiếng Tưởng phu nhân gọi vẫn còn ở bên tai, Tang Như cầm lấy bài thi định đi ra ngoài bằng cửa sau. Lần thứ hai quay đầu nhìn lại, cô thấy Chu Đình Trạo đang ngồi xổm dưới bục giảng.
Vóc dáng anh cao như vậy, ngồi thế này rất khó khăn.
Một giây sau, Tang Như quay về chỗ ngồi, đặt lại bài thi đang cầm trêи tay về vị trí cũ.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng thì Tưởng phu nhân cũng đang đi đến. Thấy cô, bóng dáng đoan trang hiếm khi mất bình tĩnh kia thoáng khựng lại, sự lo lắng hiện rõ trêи gương mặt bà, rồi tựa như bắt được sợi rơm cứu mạng bà cất bước ôm chầm lấy cô.
Tang Như được bà ôm chặt trong lòng, Tưởng phu nhân thì thầm bên tai cô, giọng nghẹn ngào chực khóc: “Tìm được rồi, tìm được rồi… Con đi lâu thế không về, biết mẹ lo lắng thế nào không…”
Không hiểu sao Tang Như bỗng dưng cũng muốn khóc theo bà, khẽ vuốt vuốt lưng bà, cô nói: “Con xin lỗi mẹ.”
“Tìm được là tốt rồi.”
Tang Như nhìn qua người vừa nói câu ấy, thì ra là chú bảo vệ.
Cô vỗ lưng trấn an Tưởng phu nhân một cái, rồi từ tách mình ra khỏi cái ôm của bà, quay sang gật đầu cảm ơn chú bảo vệ: “Làm phiền chú rồi, cháu cảm ơn ạ.”
“Không sao đâu.” Chú nói, tiếp đó chú bảo vệ lại gãi gãi đầu rồi nói tiếp: “Nhưng lúc đó rõ ràng chú đã kiểm tra qua rồi, thấy trong trường không còn ai nên mới khóa cửa lại.”
“Chắc là lúc chú vừa kiểm tra xong lầu này thì con đến nên chú không thấy được con.”
“À à, phải rồi, chúng ta đi thôi.”
Chú ấy xoay người đi trước, Tang Như cầm tay Tưởng phu nhân đi theo sau.
“Sau này con mang điện thoại di động theo bên người đi, mẹ không lo ảnh hưởng đến chuyện học tập của con, mẹ chỉ lo lại có một ngày không tìm thấy con như hôm nay…”
Tang Như ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, bình tĩnh quay đầu lại nhìn phía sau.
Hành lang phía sau lại trở về với tĩnh mịch, nhưng không hề khiến người ta lạnh sống lưng như lúc nãy nữa.
Cậu ấy vẫn còn ở đó.
Cửa sắt lại lần nữa được khóa lại, Tang Như nhìn chằm chằm vào từng động tác của bảo vệ, kiên nhẫn chờ đợi.
Cô đang chờ đợi một thời cơ.
Còn chưa đến cổng trường, Tang Như đã dừng lại “Ôi.” Lên một tiếng.
Tưởng phu nhân: “Sao thế?”
“Lúc nãy đến lấy bài thi thì bị nhốt bên trong, con hoảng quá nên để quên bài thi trêи đó luôn rồi.”
Tưởng phu nhân:…
“Con quay lại lấy đây!” Tang Như khẽ cười, quay sang nói với chú bảo vệ,: “Chú cho con mượn chìa khóa được không ạ, con lấy xong lập tức trở về ngay.”
Suy nghĩ một lát, chú ấy lấy chìa khóa ra đưa cho cô: “Được, nhanh lên một chút.”
“Vâng ạ.”
Tang Như cầm được chìa khóa liền chạy nhanh về phía phòng học, bên tai nghe tiếng nhắc của Tưởng phu nhân: “Chậm một chút! Hay để mẹ đi cùng con nhé!”
“Không cần đâu ạ!” Tang Như vừa chạy vừa quay đầu lại nói.
Sao có thể để mẹ đi cùng được.
Chạy đến dãy phòng học, nhịp tim của cô đã đập dữ dội liên hồi, nhưng còn chưa kịp ổn định hơi thở, cô đã nhanh nhẹn tra chìa khóa vào ổ rồi chạy vội lên lầu.
Ba tầng không xa, mệt nhất chính là lúc đi qua ngã rẽ. Tang Như dừng lại dựa vào tay vin cầu thang thở dốc mấy giây rồi tiếp tục chạy về phòng học.
Cửa sau của lớp học được khép hờ, chừa lại một khe hở nhỏ.
Rõ ràng lúc nãy rời đi cô đã cố tình không đóng nó lại, cứ để nó mở rộng hai cánh cơ mà.
Tang Như đẩy cửa đi vào, ngập ngừng gọi anh: “Chu Đình Trạo?”
Không có tiếng trả lời.
Cô lại gọi thêm lần nữa, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của anh.
“Tôi ở đây.”
Tang Như quay đầu nhìn thấy người mình tìm kiếm đang đứng phía sau, lồng ngực anh phập phồng thở dốc như vừa mới vội vã chạy đến đây.
Cô đến gần anh: “Cậu đi đâu vậy?”
Chu Đình Trạo không trả lời, nâng tay lên đưa thứ gì đó cho cô. Lúc này Tang Như mới nhận ra thứ anh đang cầm trêи tay chính là bài thi kia của cô.
Cô đưa tay nhận lấy bài thi mình đã cố tình để lại.
“Cậu để quên này, tôi đang định đem xuống cho cậu.” Chu Đình Trạo nói.
Tang Như nghi hoặc hỏi: “Nhưng sao lúc nãy lên đây tôi không nhìn thấy cậu?”
“À.” Chu Đình Trạo khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi đi ra nhưng thấy cậu quay lại nên tôi cũng quay lại theo.”
“Cậu ra khỏi đây bằng cách nào?”
Chu Đình Trạo mím môi, im lặng không nói.
Tang Như biết rõ, nhàn nhạt hỏi: “Lại trèo từ tầng hai xuống?”
Chu Đình Trạo nhìn cô một cái, rồi mất tự nhiên dời tầm mắt xuống dưới nền đất, khẽ: “Ừm.”
Trèo lên như nào thì trèo xuống hẳn cũng vậy. Tang Như bình an trở về là tốt rồi, vậy còn anh thì sao?
Cầm theo bài thi của cô rời đi, anh trèo nhanh xuống dưới lầu rồi chạy men theo con đường mòn thông với cổng trường. Con đường này cây cối um tùm, ban đêm thường không có ai đi qua cả.
Anh đuổi theo cô, tuy rằng không nghĩ ra cách nào để đưa nó cho cô, nhưng anh vẫn muốn đi theo sau, vì may đâu nếu trêи đường tìm được cơ hội anh sẽ nhân đó đưa bài thi này cho cô. Thế nhưng, cô bỗng đột ngột đổi hướng, chạy ngược về phía phòng học, hình như cũng không thề thấy anh, cứ thế một đường chạy thẳng đi.
Chu Đình Trạo nhìn bóng lưng vội vàng của cô, trong lòng thầm đoán cô đang quay về lấy lại bài thi.
Vì thế, anh đuổi theo phía sau cô. Lúc đến tầng ba, anh bất giác bước chậm lại, lắng nghe tiếng cô đang lo lắng gọi tên mình.
Lúc cô gọi tên nghe rất êm tai, nhất là cái tên “Chu Đình Trạo”. Mỗi một tiếng gọi cứ như sợi lông tơ khẽ chạm lên tim anh, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
“Tôi ở đây.”
Tang Như biết anh lại làm chuyện nguy hiểm, nhưng nhớ lại anh làm thế cũng chỉ mình nên giờ có muốn mắng cũng không được, có cảm ơn cũng không xong. Cô do dự một hồi, rồi cất bước đi đến ôm lấy anh.
Cô đứng trước mặt Chu Đình Trạo, đầu chỉ đủ dựa vào hõm vai anh.
Tang Như vòng tay ôm thật chặt, nhỏ giọng thủ thỉ: “Sau này, không được như thế nữa.”
Đợi một hồi mới nghe Chu Đình Trạo khẽ đáp lời: “Được.”