Tang Như nhìn gương mặt lúc đỏ lúc trắng như đang nhớ đến chuyện gì của Tiết Lộ, càng tin chắc rằng cô ấy đã bắt gặp cảnh mình và Chu Đình Trạo ‘đùa giỡn’.
Thật ra cô cũng không có ý muốn ép Tiết Lộ nói toạt ra, nhìn cô ấy sắp khóc đến tới, Tang Như liền nói: “Cậu thấy thì cũng thấy rồi, sau đó thì sao?”
Lần này Tiết Lộ đáp rất nhanh: “Hai cậu… hai cậu chỉ mới học cao trung thôi! Không thể làm thế được!”
Tang Như bật cười: “Ồ.”
Nhìn Tiết Lộ đang nghẹn ngào.
Tang Như bình thản, nói thêm: “Biết rồi.”
Tiết Lộ:…
Chẳng biết là dễ nói chuyện hay là đáp qua loa cho có lệ, dũng khí khó khăn lắm mới góp đủ của Tiết Lộ giờ đây lại chỉ như đá ném vào bông.
“Cậu không sợ tôi nói với người khác sao?”
“Sợ chứ.” Tang Như ngoài miệng nói sợ nhưng vẻ mặt lại bình thản vô cùng, “Thế cậu định nói hả?”
Tiết Lộ khẽ cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt, hồi sau chỉ nghe một cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
Không biết mình có vì thích một người mà trở thành kiểu người mình ghét nhất không. Nhưng chính mắt nhìn thấy người mình thích cùng cô gái khác thân mật, mùi vị thất bại này cũng không dễ chịu chút nào.
Bằng không cô đã không nóng nảy trực tiếp đến tìm tình địch để nói chuyện thế này.
“Cậu sẽ không nói.”
Bản thân cũng chẳng tỏ thế nên Tiết Lộ đã không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng, lúc này đột nhiên nghe Tang Như mở miệng, cô không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc.
Người đối diện cao hơn cô một chút, luôn giữ dáng vẻ tự tin xinh đẹp, tiếp tục nói: “Ngay cả nói với tôi cậu còn xấu hổ, thế thì lúc kể cho người khác cậu làm sao nói ra được đây?”
Tiết Lộ:…
Thấy vẻ bối rối của Tiết Lộ, Tang Như tự dưng cảm thấy hơi buồn cười nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc: “Huống chi tôi biết cậu không phải là kiểu người như vậy.”
Trong mắt Tang Như còn vương ý cười nhưng giọng nói lại mang một loại sức mạnh vô hình khiến người ta không thể không bị thuyết phục.
Ngực Tiết Lộ khẽ run lên. Đột nhiên cô hiểu được vì sao Chu Đình Trạo lại đối xử rất đặc biệt với cô gái này.
Cảm giác muốn hắt hơi lại đến, Tang Như vừa hé miệng ra, liền thấy Tiết Lộ vội vàng đưa khăn giấy tới. Cô lấy khăn giấy che lại rồi hắt xì một hơi, đồng thời nghe Tiết Lộ hỏi: “Vậy, vậy bây giờ hai cậu… có quan hệ gì?”
Tang Như nhướng mày: “Cậu nghĩ thế nào?”
“Hai cậu… yêu nhau rồi sao?” Sau hồi lâu im lặng cuối cùng Tiết Lộ cũng mở miệng.
Tang Như như nghĩ đến điều gì chưa chắc chắn, chỉ đáp: “Xem như vậy đi.”
“Hả… là sao cơ? Xem như vậy đi?”
“Đúng vậy.” Tang Như ngừng một lát, nói tiếp: “Mà cho dù có không phải thì cậu cũng không có cơ hội đâu.”
Mang theo những bài xích của tuổi trường thành thế nên giọng điệu của Tang Như lúc nói chuyện với Tiết Lộ không quá hòa nhã. Cô biết Tiết Lộ thích Chu Đình Trạo, càng biết rằng đây chẳng qua chỉ là một mối tình giấu kín không mấy sâu đậm của thiếu nữ mới lớn, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn nhắc nhở cô ấy thấy khó mà lui.
Liệu sau này Chu Đình Trạo có thích cô gái này không? Sẽ đáp lại tình cảm của cô gái này chứ? Những câu hỏi đầy ẩn số ấy cứ lởn vởn trong tâm trí cô.
Làm sao không bận tâm cho được.
Sau vài ba câu nói, tình địch đã bị đuổi đi rồi. Nhìn bóng lưng đáng thương lúc rời đi của Tiết Lộ, Tang Như bỗng cảm thấy mình thật giống nữ phụ thâm độc trong mấy bộ phim truyền hình hay chiếu trêи TV, nghĩ thế cô không khỏi thở dài một hơi. Đang chuẩn bị rời đi thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười khẽ.
Tang Như quay đầu nhìn, không phải nam chính trong cuộc nói chuyện vừa rồi thì còn ai.
Mới vừa rồi còn tràn đầy khí thế, bây giờ gương mặt cô đã đỏ ửng lên. Tang Như ɭϊếʍ môi một cái, giọng điệu hơi mất tự nhiên:
“Nghe hết rồi hả?”
Khóe miệng Chu Đình Trạo cong lên: “Ừm.”
“Cậu cười cái gì?”
Chu Đình Trạo càng tiến đến gần hơn: “Vui nên cười thôi.”
“Xem kịch vui lắm sao?”
“Không phải,” Chu Đình Trạo nói: “Vì người khác cũng không có cơ hội.”
Gì đây trời…
Ánh mắt của anh nóng rực khiến Tang Như không cách nào đáp lời. Hiếm khi lép vế thế này, cô nhanh chóng chuyển đề tài khác, tầm mắt vượt qua bả vai Chu Đình Trạo nhìn phía sau anh: “Lúc nãy ở phía sau cái cây này hả?”
Là một cây bạch quả khác, tuy chưa đến trăm tuổi nhưng gốc cây rất to phải hai ba người ôm mới xuể. Nếu anh đứng ở đó thì chẳng tài nào nhìn thấy nổi.
“Ừm.” Chu Đình Trạo đáp.
“Cậu đứng đó từ khi nào?”
“Lúc cậu đến thì tôi đã đứng sẵn ở đây rồi.”
Tang Như bất ngờ: “Lâu thế mà cậu cũng không có động tĩnh gì?”
Chu Đình Trạo duỗi tay xoa xoa lên đầu cô, nói: “Không muốn làm phiền cậu.”
Ban đầu, anh vốn đang dựa vào gốc cây này lặng lẽ suy nghĩ một vài chuyện, nào ngờ cô bất chợt xông đến đây. Vì lúc đó Chu Đình Trạo không lên tiếng thế nên cô cũng không phát hiện, cứ thế yên lặng nghe cô và bạn mình vui vẻ nói cười, lại còn tình cờ nghe thấy cô và người khác ‘đọ sức’.
Bất kể là lúc nào cũng đem đến cho người ta cảm giác không thể làm phiền, mà dường như việc cứ yên lặng nhìn cô, lắng nghe cô đã sớm trở thành bản năng của anh rồi.
Cảm giác khi nghe cô nói chuyện với Tiết Lộ rất quen thuộc. Những lúc anh và cô gặp nhau, cô công chúa nhỏ bướng bỉnh này sẽ không bao giờ nhận thua. Cô thường sẽ dùng giọng điệu bình tĩnh để đấu khẩu với anh, có lúc anh sẽ bình ổn tiếp lời nhưng đôi khi cũng bị cô nói đến á khẩu không đáp được gì. Đây chính là khung cảnh giao tiếp quen thuộc giữa bọn họ.
Trong chớp mắt, anh dường như thấy được bóng dáng những năm tháng đã trưởng thành của cô.
Huống chi, lúc nãy anh đã nghe được đoạn đối thoại thế này:
— muốn xuyên không về lúc nào?
— về hiện tại.
Nếu đây không phải xuất phát từ suy nghĩ nhất thời của cô vậy thì suy đoán của anh giờ đã được xác minh thêm một bước.