Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Tiếng chuông tan học vang lên, đã đến lúc đi nạp thêm năng lượng. Tang Như đang chuẩn bị phóng xuống nhà ăn với Lịch Thần Phi thì bỗng nhiên bị anh ngăn lại.
Chu Đình Trạo không dùng quá nhiều sức nắm lấy cổ tay cô, để lộ ra chiếc vòng tay đỏ chói mắt.
Tang Như chớp mắt, nghe anh hỏi: “Ăn cháo không?”
Cô nâng mi, lòng bàn tay xoay một cái cầm ngược lại tay anh: “Ăn chứ.”
Lịch Thần Phi yên lặng trợn mắt nhìn hai người, sau đó nhanh chóng kéo Dương Phàm đi.
Trong ba lần đến nhà Chu Đình Trạo, đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô, xem ra cũng có tiến bộ rồi.
Tang Như vốn nghĩ bây giờ anh mới bắt đầu nấu thế nên vừa vào nhà, cô đã theo đuôi xuống bếp sẵn sàng làm chân sai vặt cho anh, nào ngờ vừa mở nồi cơm ra thì khói đã bay nghi ngút.
Tang Như sững sốt, hỏi: “Cậu nấu từ lúc nào vậy?”
“Lúc nhắn tin cho cậu,” Chu Đình Trạo rửa sạch hai cái bát, nâng cằm ra hiệu cho cô, “Rửa tay trước đi.”
“Ừm.”
Vậy tức là từ sáu giờ sáng đã có cháo nóng trong nồi…
Dòng nước tích tách chảy xuống cũng không lấp được âm thanh bát muôi chạm vào nhau lúc anh múc cháo.
Phía sau tòa ký túc xá là một con phố ăn vặt, từ lầu bốn nhìn xuống có thể thấy được mọi cảnh tượng náo nhiệt phía dưới. Một vài học sinh đã chán ngấy thức ăn ở nhà ăn cũng tụ tập ra con phố này tìm gì đó ăn tạm. Tiếng ồn từ dòng người huyên náo nhộn nhịp phía dưới như đi qua màng lọc, lúc truyền đến tai cô đã không còn quà ồn ào.
Tang Như nhìn đến ngây người, khung cảnh bên dưới thật giống với bầu không khí lúc pháo hoa được bắn lên trời. Ấm áp là thế nhưng khi vài năm nữa trôi đi, cảnh tượng ấy sẽ chỉ còn tồn tại trong kí ức như một cái chớp mắt mà thôi.
Sau lưng chợt cảm nhận được một luồng hơi ấm, là Chu Đình Trạo đang ở phía sau duỗi tay tắt vòi nước giúp cô, rồi nói: “Ngây người nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Không biết Chu Đình Trạo lấy đâu ra một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau vệt nước còn đọng trêи tay cô. Tang Như cứ như vậy được người ta ôm vào lòng, lưng cô dán vào ngực anh, lắng nghe tiếng hít thở của anh rót vào tai mình.
Vành tai Tang Như dần dần đỏ lên, còn hơi phát nóng. Trong lòng Tang Như thầm giận dỗi, Chu Đình Trạo làm cách nào mà ‘kỹ xảo’ lại tiến bộ nhanh như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn vờ như bình tĩnh, yên lặng nhìn anh lau tay cho mình.
“Được rồi, ăn cháo thôi.” Chu Đình Trạo lùi lại, rút đôi tay vừa trêu chọc cô về.
Tang Như nhấp máy môi, nhìn bóng lưng anh đang bưng hai bát cháo ra ngoài, cô cũng vội vàng rửa sạch hai chiếc thìa, rồi cất bước đuổi theo anh.
Ăn xong, Chu Đình Trạo tự giác đứng dậy thu dọn bát thìa chuẩn bị mang đi rửa, Tang Như ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên nói: “Chu Đình Trạo, tôi đau đầu quá.”
Động tác dọn dẹp của anh thoáng khựng lại, hơi nhíu mày nói: “Tạm thời cậu cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến phòng y tế.”
Tang Như nghe vậy vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi nằm đây là được rồi.”
Thấy lông mày của Chu Đình Trại vẫn nhíu chặt, Tang Như càng ám chỉ thẳng thừng hơn, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể mượn phòng dành cho khách không?”
Kí túc xá là do nhà trường cấp cho giáo viên thì lấy đâu ra phòng thừa cho khách chứ?
Chu Đình Trạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu cậu không ngại thì có thể vào phòng tôi nằm một chút, còn nếu vẫn thấy khó chịu, thì lát nữa tôi đưa cậu đi truyền nước.”
“Biết rồi.”
Đạt được mục đích, Tang Như đỡ trán làm bộ như không thoải mái, đi vào phòng anh.
Cả chăn và ga đệm của Chu Đình Trạo đều là màu xám tro, cảm giác vô cùng xa cách, nhưng cả căn phòng lại được bao phủ bởi hơi thở nhàn nhạt của anh, thế nên dễ dàng khiến người khác an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa truyền đến âm thanh “cạch cạch”, sau đó có tiếng mở cửa, là anh đang đi vào.
Tang Như tiếp tục nhắm mắt, cơn buồn ngủ vừa tan ngược lại còn khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, lúc đến mép giường thì hoàn toàn dừng hẳn, sau đó là âm thanh anh đặt thứ gì đó lên đầu giường, nghe tiếng va chạm thì có lẽ đó là một cái ly.
(Pass chương 52: 167)
Kẻ đi săn lấy thức ăn ngon làm mồi nhử là chuyện thường tình, lấy thân mình làm mồi mới là điều đáng sợ nhưng lòng háo hức muốn thử không ngừng thôi thúc, Tang Như cảm thấy ngay cả nhịp tim của mình cũng đang reo hò cổ vũ.
Đang vật lộn với dòng suy nghĩ ngổn ngang, thì hơi thở của anh đã từ từ đến gần.
Tang Như cố gắng bình ổn nhịp thở, nhưng lúc ước chừng anh đã đến ngay trước mắt, cô lại vô thức nín thở.
Thình thịch… Thình thịch…
Cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, rồi tựa như một cơn gió thổi qua cánh đồng hoang, một nụ hôn nhẹ như cánh bồ công anh khẽ rơi xuống trán cô. Nhịp tim Tang Như đập chậm lại, đợi đến lúc có phản ứng thì cô đã nhanh chóng duỗi tay giữ tay áo của anh lại.
“Cậu đang làm chuyện xấu gì đấy?” Cô cất giọng, hệt như dáng vẻ của một thiếu nữ ngây thơ vừa mơ màng tỉnh giấc.
Nhưng thiếu nữ đang say giấc nồng thì làm sao biết run mi, biết nín thở lúc anh đến gần được. Nếu cô đã biết rõ mà còn cố tình hỏi, vậy thì anh sẽ phối hợp cùng cô. Chu Đình Trạo vờ như đang lúng túng vì bị phát hiện, quay đầu đi, nói: “Không có gì . . .”
Tang Như không so đo với anh nữa, buông tay áo anh ra, ung dung nói: “Cậu đã đánh thức tôi nên giờ cậu phải có trách nhiệm dỗ tôi ngủ.”
Chu Đình Trạo theo bản năng nắm lấy tay cô, hỏi: “Dỗ thế nào đây?”
Cô vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh: “Cậu lên đây đi.”
Trái tim Chu Đình Trạo vô thức đập loạn. Bỗng nhiên cô tăng lực tay khiến anh choáng váng, đến khi phản ứng lại, thì một tay của anh chống trêи người cô, còn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.
Tang Như nở một nụ cười ranh mãnh, cố ý xuyên tạc, nói: “Nói cậu ngồi lên giường chứ không phải là đè lên người tôi.”