Người Quen Gây Án

Chương 50: Ăn Miếng Trả Miếng



Edit: Bưởi vắt

Beta: Bưởi vắt

Sáng hôm sau, đến giờ nghỉ trưa Chu Đình Trạo và Tang Như cùng lên văn phòng nộp bài viết. Lúc chuẩn bị ra ngoài học tiết thể ɖu͙ƈ buổi chiều thì cả hai lại bị xách lên văn phòng nghe nhận xét.

Cô giáo dạy văn đang thảo luận gì đó với thầy giáo trước mặt, thấy bọn họ đến, liền nói: “Hai em đến đúng lúc lắm, cô với mấy giáo viên lớp khác đã xem qua bài viết của hai em rồi. So với những bài viết khác thì cũng không tệ tuy nhiên vẫn còn một số vấn đề cần lưu ý, cô sẽ nhận xét sơ qua một chút.”

Tiếng trống tập chạy từ sân thể ɖu͙ƈ inh ỏi truyền đến, cô Vương không chịu nổi nữa, đi ra đóng cửa văn phòng lại rồi quay về nói tiếp.

“Nhận xét bài Tang Như trước nhé.”

Tang Như ngoan ngoãn lắng nghe, thấy cô giáo cầm bài văn của hai người, vừa nhìn vừa nói: “Đề bài này quả thật rất thích hợp để viết văn tự sự. Câu chuyện mà em viết, văn phong rất tốt, cũng không lạc đề, nhưng có một vấn đề…”

Tang Như nháy mắt mấy cái: “Sao thế ạ?”

“Ừmmm… Cô sẽ tóm tắt câu chuyện của em, em nghe xem có đúng không nhé. Nhân vật chính là một nghệ nhân già, không vợ không con, sống dựa vào nghề điêu khắc ngọc bích. Những viên ngọc bích ông làm ra sống động như thật nên có rất nhiều người tìm đến mua. Nhưng dù khách khứa đông đến thế nào thì ông vẫn cảm thấy mình chỉ là một kẻ cô độc giữa đời. Sau đó,” Cô Vương ngẩng đầu lên nhìn Tang Như rồi nói tiếp, “Sau đó, ông nằm mơ, trong giấc mơ ấy ông đã quay trở về những năm tháng học nghề điêu khắc và gặp lại người con gái ngày xưa học cùng mình, đúng không?”

Tang Như gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ông mơ lại những chuyện mà mình và người con gái ấy từng trải qua, đại khái là vì mải miết chạy theo thành công mà bỏ lỡ người mình yêu thương nhất. Sau khi tỉnh mộng rồi, mọi thứ lặng thing, cuộc sống của ông lại quay về lẽ thường của nó. Đây là câu chuyện mà em viết.”

“Vâng.” Tang Như đáp.

“Cái kết như vậy thật sự rất hay, cô thích bài viết này lắm.” Như nghĩ đến điều gì đó, cô Vương không nhịn được bật cười, “Đây là một câu chuyện đại ý tập trung chủ yếu vào tình yêu, tuy không phải là không thể, nhưng dẫu sao đối với một cuộc thi xem trọng văn nghị luận nếu em viết thế này, giám khảo sẽ nghi ngờ em…”

Tang Như cũng cười, nói: “Nghi ngờ gì em vậy ạ?”

“Nghi ngờ em yêu sớm. Tất nhiên riêng cô thì cô không nghĩ thế, nhưng em vẫn phải chú ý một chút, đối với những cuộc thi thế này và cả thi đại học sau này cũng thế em nên xoáy sâu vào những thứ tình cảm khác trong cuộc sống, lấy tình yêu làm đề tài chính thì không ổn lắm đâu.”

“Vâng, em biết rồi ạ, em cảm ơn cô.”

Ngoài miệng Tang Như nói thế nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác: Em đúng thật đang cố gắng yêu sớm mà…

Cô âm thầm liếc mắt nhìn người bên cạnh. Ban đầu cô vốn rất tự tin về câu chuyện tình yêu mà mình viết ra nhưng giờ cô thấy hơi ngượng rồi. Vì cái vị Chu Đình Trạo kia nhìn thế nào cũng nhận ra anh đang nín cười, tuy giả vờ bình tĩnh nhưng khóe miệng cong cong đã sớm bán đứng anh rồi.

Buồn cười đến vậy sao?

Cô Vương mở bình giữ ấm ra uống mấy ngụm nước, rồi nói tiếp: “Bây giờ đến bài của Chu Đình Trạo.”

Cơ hội ăn miếng trả miếng đến rồi, Tang Như cố gắng vểnh tai nghe cho rõ.

“Chu Đình Trạo bình thường cô thấy em viết văn nghị luận rất tốt, nhưng bài văn này… em đổi phong cách viết rồi à?”

Chu Đình Trạo có vẻ hơi ngơ ngác: “Dạ?”

“Luận điểm chính, luận điểm phụ, luận cứ, kết luận đều không có vấn đề gì, nhưng mà…” Cô Vương bất lực nhìn anh, “Phong cách viết này của em sao lại giống phong cách viết trong kinh doanh thế? Tuy dẫn chứng số liệu rất quan trọng nhưng em cũng đâu cần trình bày nhiều số liệu thị trường thế này, ai không biết còn tưởng em đang viết báo cáo kinh doanh đấy.”

Tang Như xấu xa “Phụt” cười ra tiếng. Bên kia, Chu Đình Trạo như suy nghĩ gì đó rồi “Vâng.” một tiếng.

“Cô thấy được ở lĩnh vực này em đã tích lũy được kha khá tư liệu thực thế, tuy nói cuộc thi này xem trọng văn nghi luận, nhưng em cũng không nên dài dòng dẫn chứng nhiều số liệu như thế, mà chỉ nên chọn lọc ra một vài cái quan trọng rồi trình bày súc tích trong bài viết thôi.”

“Được ạ.” Một câu trả lời cực kỳ ngoan ngoãn.

“Tang Như em cũng đừng cười trêu em ấy nữa, chú ý xem lại câu chuyện tình yêu của em kia kìa.”

Tang Như nín cười, lập tức đáp: “Vâng ạ.”

“Được rồi, hai em về lớp đi. Nhớ chuẩn bị thật tốt để cuối tuần này thi, địa điểm tổ chức cuộc thi là ở trường chúng ta, thi trêи ‘sân nhà’ thế nên hai em cũng đừng căng thẳng quá.”

Vừa ra khỏi cửa văn phòng chưa được năm mét, Tang Như rốt cuộc cũng chẳng thế tiếp tục nín cười nữa, thoải mái cười ra thành tiếng.

Chu Đình Trạo kéo cô ra xa lan can, bất lực nói: “Nhìn đường kìa.”

Mãi một lúc sau Tang Như mới chịu thu nụ cười lại, hỏi anh: “Sau này cậu muốn trở thành CEO hả?”

Chu Đình Trạo trong lòng thoáng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp: “Chắc thế, cảm thấy hơi hứng thú.”

“Có định hướng nghề nghiệp cho tương lai là tốt rồi,” Tang Như bỗng dừng lại, Chu Đình Trạo cũng dừng lại theo. Cô hơi khiễng chân xoa xoa lên đầu anh, rồi nghiêm túc nói: “Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một CEO xuất sắc.”

Cô đã thu tay về đứng ngay ngắn lại, nhưng xúc cảm lúc nãy vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay. Chu Đình Trạo khựng lại, hỏi: “Thật không?”

“Thật đấy, Chu tổng ‘nhỏ’.” Tang Như nửa thật nữa đùa, nói.

Hình ảnh của Chu ‘lớn’ và Chu ‘nhỏ’ chồng lên nhau.

Xem ra quãng thời gian ở đây, cô cũng không phải là không nhớ đến anh, nhỉ?

Đôi mắt Chu Đình Trạo đẫm ý cười, nói: “Vậy xin mượn chút may mắn của tiểu thuyết gia tình yêu nha.”

Tang Như vì cách xưng hô này mà ngây người một hồi. Lúc anh đã đi về phía trước một đoạn, Tang Như rốt cuộc mới định thần lại, lập tức đuổi theo, không đau không ngứa đá anh một cái.

“Ai cho cậu mượn chứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.