Nghe Chu Đình Trạo khen, Tang Như kiêu ngạo ‘hừ’ một tiếng, nhân cơ hội nói: “Thế có nên tặng tôi thứ gì đó xem như khen thưởng không nhỉ?”
Ánh mắt sáng lấp lánh chẳng khác nào đứa trẻ đòi ăn kẹo, Chu Đình Trạo không chút do dự đáp: “Được, cậu muốn thứ gì nào?”
“Bất cứ thứ gì cũng được hả?”
Rõ ràng đã dọn sẵn đường cho anh, thế nhưng anh chẳng chịu đi vào, mà chỉ nói: “Còn phải xem là muốn gì.”
“Keo kiệt.” Tang Như lẩm bẩm oán trách, sau đó càng lớn mật tiến đến gần anh hơn, ghé sát bên tai, thấp giọng hỏi: “Muốn cậu ‘cắm’ vào trong, được không?”
Bàn tay đang xoay bút của Chu Đình Trạo thoáng ngừng lại, một lúc sau anh mới chậm rãi ngước mắt lên, nhìn về phía cô.
Tang Như đang chớp chớp mắt, bỗng nghe anh vô tình nói: “Không được.”
Cứng đầu thật, hẳn vẫn là vì chuyện tuổi tác của cô nên anh nhẫn nhịn đến thế. Nhưng cô cũng đâu thể trực tiếp nói với anh rằng: “Bà đây lớn hơn cậu tận chín tuổi đó!”. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, Tang Như kìm nén sắp phát điên luôn rồi,
Cô nhíu mày, nửa đùa nửa thật, không vui hỏi: “Vì sao thế?”
Còn chưa đợi được câu trả lời của Chu Đình Trạo, thì đã có người gọi cô: “Tang Như, có người đến tìm cậu này.”
“Tới liền.”
Tang Như đứng lên, liền thấy Lạc Hà đang khoanh tay dựa người vào cửa, nhìn về phía cô với ánh mắt nghiền ngẫm.
Cô quay sang ‘hừ’ với Chu Đình Trạo thêm tiếng nữa rồi mới cất bước đi ra ngoài, không chú ý đến Chu Đình Trạo cũng quay đầu im lặng dõi nhìn theo bọn họ.
“Tìm em có việc gì không?”
“Không lễ phép gì cả.” Lạc Hà đứng thẳng dậy, lười biếng nói: “Đến xem em khỏi bệnh chưa.”
Tang Như nhìn anh rồi cố ý hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, nói: “Chưa khỏi.”
Lạc Hà không thèm để ý đến trò lừa bịp ấu trĩ của cô, trong lòng biết cô đã khỏi bệnh rồi nên mới thừa sức lực đối nghịch với anh thế này.
“Xem ra đã khỏe lại rồi.” Lạc Hà vừa nhếch hàm về phía cô vừa nói. “Bệnh chỉ vừa khỏi thôi, em đi học hay ra ngoài làm gì cũng nhớ phải chú ý đừng để bị trúng gió đấy.”
“Biết rồi.” Tang Như đáp qua loa lấy lệ, mắt thấy bóng người quen thuộc đang đi tới, cô lập tức đổi giọng, nhiệt tình nói, “À, phải rồi, em mới đạt giải đặc biệt trong cuộc thi viết văn toàn quận đấy. Cuối tuần này mấy bạn trong lớp mở tiệc mừng, anh cũng đến chơi nhé?”
Chu Đình Trạo không liếc mắt lấy một cái cứ thế đi ngang qua hai người, cũng chẳng biết là đang đi đâu.
“Ồ, đỉnh đấy, chúc mừng em nha.” Lạc Hà nhướng mày: “Có điều bữa tiệc mừng đó anh không đi được đâu, mấy đứa chơi vui vẻ.”
Chu Đình Trạo đã đi xa được vài mét, chắc hẳn anh cũng không nghe được câu trả lời của Lạc Hà, ngược lại ánh mắt của Tang Như vẫn dán chặt lên bóng lưng anh. Cô khôi phục lại giọng điệu lười biếng, nói: “Thôi vậy, anh đi hay không cũng thế thôi.”
Lạc Hà không bận tâm đến lời nói móc của cô, dù sao từ nhỏ đến lớn cô đều thế này, anh đã sớm quen rồi. Lạc Hà quay đầu nhìn người vừa đi qua, nhiệt tình ‘ăn dưa’, hỏi: “Cãi nhau với bạn trai nhỏ à?”
“Không có.”
“Thế sao bầu không khí giữa hai đứa lại có hơi…”
Tang Như không trả lời, chỉ nói: “Thời gian rảnh rỗi ở đây ‘ăn dưa’ chuyện của em, sao anh không dùng để đi tìm bạn gái đi.”
Nụ cười trêu chọc trêи môi Lạc Hà cứng lại, anh im lặng một lúc rồi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường, phản kϊƈɦ lại Tang Như: “Đi thỉnh kinh thôi cũng phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn, tìm bạn gái sao dễ dàng thế được? Nhưng mà em yên tâm đi, sớm muộn gì cũng có ngày em gọi được hai tiếng ‘chị dâu’ thôi.”
Tang Như sáng mắt: “Thật à?”
Theo trí nhớ của cô, hình như lúc này Lạc Hà và chị Tần Hạ đã quen biết nhau rồi. Lần trước đi ngang qua chị ấy ở đồn cảnh sát, cô cứ cảm thấy chị gái này vừa xinh đẹp lại vừa có chút quen mắt, sau này về nhà rồi cô mới nhớ ra chị gái này là ai.
Tuy trước kia cũng chỉ gặp được chị ấy vài lần nhưng dù sao người ta cũng là chị dâu của mình mà!
Nhưng Lạc Hà còn chưa nói thì cô vẫn cứ tiếp tục giả vờ như không biết gì đi: “Anh nhớ nắm chặt vào đó, đừng để thua em.”
Lạc Hà vỗ vỗ đầu cô: “Học hành cho tốt vào, đừng chỉ mãi yêu đương thôi. Anh đi trước đây.”
“Ừm, anh đi đi.”
Chu Đình Trạo không tìm được mục đích nào để đi ra cửa cả, chỉ có thể giả vờ đi vệ sinh rồi bình tĩnh đi ngang qua hai người họ.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí cô còn mời anh trai hàng xóm kia đến tham gia buổi tiệc mừng của anh và cô nữa. Lúc nghe được lời đó, Chu Đình Trạo phải lập tức cố dằn sự không vui trong lòng lại, mới có thể vững vàng bước tiếp.
Khoảng thời gian đứng đợi trong phòng vệ sinh, nhìn dòng nước yên lặng chảy qua khẽ tay mà lòng anh chẳng thể yên được.
Bây giờ hai người họ có còn đang nói chuyện không nhỉ? Không biết đang nói đến chuyện gì? Anh ta đã đồng ý lời mời lúc nãy của cô ấy rồi sao?
…
Càng nghĩ càng bực bội. Rõ ràng anh đã từng trải qua vô số chuyện trêи đời rồi nhưng cứ gặp những chuyện liên quan đến cô, là anh vẫn không tài nào bình tĩnh được.
Phải quay lại xem xem.
Lúc anh quay lại, bóng dáng anh trai hàng xóm kia đã khuất dạng ở đầu cầu thang, cửa sau của phòng học vắng tanh, có lẽ Tang Như đã về chỗ ngồi rồi.
Cuộc trò chuyện khiến người ta bận lòng kia đã kết thúc, Chu Đình Trạo thầm thở phào một tiếng thế nhưng trong lòng anh vẫn chưa hết bất an.
Có lẽ cho dù anh và cô có thân thiết đến đâu thì Tang Như vẫn là một cánh diều mà anh không thể với tới được. Sợi dây nối hai người lại với nhau quá yếu ớt, chỉ cần một chút bất cẩn thôi sẽ đứt lìa. Lúc này đang có một trận gió thổi qua, dẫu biết rằng tất cả chẳng qua chỉ là do mình lo vớ lo vẩn, nhưng anh vẫn không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Mối ràng buộc giữa bọn họ quá mỏng manh, dù anh trêи thương trường lạnh lùng vô tình đến thế nào, nhưng một khi đã gặp cô thì sự tự tin của anh lại trở về với con số không tròn trĩnh. Giây phút đối diện với Tang Như, Chu Đình Trạo không còn là Chu Đình Trạo nữa, vì rất nhiều người ngoài kia đem lòng yêu tha thiết nàng công chúa kiêu kì này mà anh chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Đã được ôm cô, đã được hôn cô nhưng vẫn rất sợ hãi sẽ để lạc mất cô.