Cao trung là độ tuổi ranh giới giữa trẻ con và người lớn. Bọn họ luôn nóng lòng muốn chứng tỏ sự trưởng thành của bản thân, và hành động nốc bia ừng ực được xem như biểu tượng của sự trưởng thành.
May là lần này tất cả đều là loại bia có nồng độ cồn không cao, Lịch Thần Phi dặn dò: “Đừng uống say nhé, không ai đưa các cậu về đâu.”
Những bạn học trong phòng ít nhiều đều đáp lại và tất nhiên trong số đó không có Tang Như và Chu Đình Trạo.
Chu Đình Trạo mở nắp bia ra, cụng chai với những bạn học đến chúc mừng, rồi ngửa đầu uống vài ngụm.
Tang Như không học theo anh. Cô lấy một cái ly sạch trêи bàn, đổ chất lỏng vàng óng vào đó, ngắm nhìn bọt khí trắng xóa cuồn cuộn nổi lên.
Người vừa cụng bia với Chu Đình Trạo lại bước đến cụng ly với Tang Như. Tiếng thủy tinh chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn giã, Tang Như cứ thế ung dung hé miệng, uống cạn nửa ly bia.
Thấy cả hai đều uống thoải mái, mọi người trong phòng cũng theo đó mà hào hứng hơn, từng người một đến nâng ly chúc mừng.
Một ly đã cạn lại thêm tiếp một ly nữa, Tang Như cũng không từ chối, mãi đến khi Chu Đình Trạo hơi nghiêng người che cô lại phía sau, nói: “Để tôi uống thay.”
Lịch Thần Phi vừa hát xong, quay về chỗ liền thấy cảnh tượng này, cô lập tức kéo Tang Như sang một bên: “Đây cũng đâu phải là rượu cưới, cậu uống vừa vừa thôi.”
Tang Như mặc Lịch Thần Phi kéo mình, gương mặt cô lúc này đã hơi ửng đỏ, thuận thế chậm rãi tựa đầu vào vai Lịch Thần Phi.
Cô biết tửu lượng của mình không tốt, uống được thế này đã là quá sức rồi và cô cũng biết tựu lượng của anh cũng như mình vậy.
Nhớ lại lần gặp anh ở KTV, anh đã chủ động và thụ động uống khá nhiều rượu. Tuy sau đó trông anh vẫn rất tỉnh táo, nhưng vào lúc tiệc tàn, khi cô và Lịch Thần Phi đã ngồi yên trêи taxi, chỉ trong một phút chốc lơ đãng quay đầu thì dáng vẻ thật sự của anh đã không thể chạy thoát.
Chu Đình Trạo – Người luôn gắn liền với hình ảnh chỉnh tề, rốt cuộc cũng lảo đảo bước chân dưới ánh mắt của cô. Anh bước từng bước loạng choạng tiễn mọi người ra về, hoàn toàn mất đi khí phách điềm tĩnh sau bộ âu phục, giày da.
Tang Như không biết lúc đó mình có bị ‘chạm mạch’ gì không, nhìn thấy cảnh tượng này cô liền mềm lòng, bảo tài xế quay xe đón thêm người kia nữa.
Phản ứng của Chu Đình Trạo lúc đó thế nào nhỉ?
Kinh ngạc.
Dường như anh cũng không ngờ cô sẽ quay lại đón mình, nhưng rất nhanh sau đó men rượu đã cắt đứt đi dòng suy nghĩ của anh. Anh cứ thế lên xe rồi cứ thế choáng váng tựa đầu vào vai cô.
Tang Như thầm bàng hoàng, hóa ra thời gian cô quay về quá khứ đã lâu như thế rồi. Mãi vùi mình vào sách vở, đến bây giờ quay đầu nhìn lại, những khoảnh khắc rung động lòng người như thế dường như đã là chuyện của kiếp trước.
“Cậu không sao chứ?”
Lịch Thần Phi lo lắng, cúi xuống hỏi cô. Nhưng câu nói ấy đã tự động biến mất, tất cả những tiếng ồn xung quanh cũng bị bỏ lại sau đầu, trừ tiếng thở dài của mình ra, Tang Như dường như chẳng còn nghe rõ được gì nữa.
Hiếm khi Chu Đình Trạo buông thả thế này, hết chai này đến chai khác bị anh uống cạn đáy, tựa như những người khác thì uống bia để vui vẻ còn anh thì đang mượn men say để giải sầu.
Cô nhíu chặt lông mày, mơ màng nhìn quai hàm đã căng lên của anh, thầm nghĩ: Không muốn uống thì đứng uống chứ.
Tất cả âm thanh lại chậm rãi bật lên, dồn dập bên tai cô. Tang Như chợt đứng dậy, quay sang nói: “Uống từ từ thôi, giớ tôi đi gọi điện cho anh ấy.”
Cùng lúc đó, Chu Đình Trạo cũng vừa gọn gàng bật nắp một chai bia mới.
Cô bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, cắt đứt chuỗi âm thanh náo nhiệt bên trong phòng.
Thật ra vừa rồi cô chỉ muốn diễn trò mà thôi, cô không hề có ý định gọi điện thoại cho Lạc Hà. Tang Như tựa đầu lên tường thở hổn hển, thò tay vào túi, lấy điện thoại ra xem giờ.
Cũng trễ rồi, lúc đi cô đã quên nói với mẹ chuyện mình có thể sẽ về hơi muộn một chút. Tang Như lập tức bấm số gọi cho mẹ, vừa đưa điện thoại lên bên tai thì bỗng nhiên cổ tay cô bị ai đó nắm lại khiến Tang Như không khỏi giật mình. Cổ tay bị nắm chặt không cách nào dùng sức được, điện thoại di động của cô cũng theo đó mà rớt xuống.
Chu Đình Trạo nhanh tay bắt được, không thèm nhìn xuống cái tên đang hiển thị trêи màn hình điện thoại mà cứ thế bấm tắt máy.
Không biết anh đã theo ra ngoài từ lúc nào, bên khóe môi và hai bên tóc mai lúc này đều đã ướt, chân mày cũng nhíu chặt lại. Đã uống nhiều như thế nhưng ánh mắt của anh lại sắc bén vô cùng.
Chu Đình Trạo vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô. Nếu ánh mắt có thể trói người, thì có lẽ giờ đây cô đã bị anh trói thành trăm ngàn vòng luôn rồi.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ vây quanh khiến Tang Như vô thức càng lùi sát vào vách tường. Chu Đình Trạo rốt cuộc cũng mở miệng, trong giọng nói của anh dường như đang đè nén một thứ cảm xúc khó nói nào đó, anh hỏi: “Gọi điện cho anh ta sao?”
Tang Như hơi ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của anh: “Ừm, không được sao?”
“Cả một đêm rồi, nếu anh ta muốn đến thì đã sớm đến rồi.”
“Có thể anh ấy bận chuyện gì đó đột xuất thôi, tôi tin tưởng anh ấy.” Tang Như vừa nói vừa cố giật cổ tay ra khỏi tay anh: “Cậu buông ra đi.”
Hô hấp của Chu Đình Trạo trở nên nặng nề hơn, tựa như đang gằn ra từng chữ từ giữa hai khẽ răng đang nghiến chặt: “Thích anh ta đến vậy sao?”
Hơi thở nguy hiểm đến gần, Tang Như giả vờ dửng dưng, nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao?”
“Còn tôi đâu?” Không gian vốn đã chật hẹp giờ lại càng chật hẹp hơn, Chu Đình Trạo tiến thêm một bước, cúi đầu chất vấn: “Lúc trước cậu nói cậu thích tôi, cậu quên rồi sao?”
Nghe tủi thân làm sao, Tang Như tỏ vẻ đương nhiên, nói: “Thích cậu rồi thì không thể thích người khác được sao? Cậu không ngủ với tôi thì tôi không được tìm người khác ngủ với mình à?”
Chu Đình Trạo không tưởng tượng nổi, mở to mắt hai mắt nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, tức giận đến bật cười, dùng sức đẩy cô vào một phòng KTV đang trống bên cạnh.
Trong phòng KTV này không có ai, đèn đóm cũng không được bật lên, nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là ánh đèn yếu ớt từ ngoài hành lang hắt vào.
Tang Như lại bị anh áp lên tường, vành tai trắng nõn bỗng bị anh cắn nhẹ một cái, theo sau đó là một giọng nói giận dữ: “Cũng chỉ vì chuyện đó thôi đúng không?”