Chu Đình Trạo hoảng hốt, lập tức theo bản năng đem cô ôm lấy, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi sai rồi, cún con.”
Tang Như cũng không giãy giụa, nửa khuôn mặt giấu trong lòng ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh thật sự rất giỏi nha, Chu Đình Trạo.”
“Thực xin lỗi,” Số lần hôm nay Chu Đình Trạo nói xin lỗi tăng đột biến, bỗng nhiên đầu anh lại thấp một chút cọ lên tai cô nói, “Nhưng em cũng gạt tôi.”
“Lúc tôi không có ở đây, hay sau khi tôi tới, em cũng chưa từng nói với tôi, em là người trưởng thành.”
Trong giọng nói còn mang theo ủy khuất, Tang Như vừa nghe, lửa giận tiếp tục hừng hực thiêu đốt, nhưng lại cảm thấy anh nói hình như cũng không sai.
Suy nghĩ đánh nhau giữa khoảng cách, Chu Đình Trạo như là tìm kiếm ra được luận cứ: “Em còn sờ tôi, hôn tôi, còn có làm cái kia…”
Tang Như:?
Nói đến giống như cô đang làm bẩn “con trai nhà lành” vậy, Tang Như nói: “Tôi làm gì anh?”
Anh lại ôm chặt cô một chút, nhẹ nhàng gục đầu bên tai cô, thật sự mở miệng nói vài câu
Khuôn mặt Tang Như nhanh chóng nóng lên, giọng nói ấp úng nói: “Tôi thấy anh cũng rất hưởng thụ.”
“Đúng vậy.”
Không nghĩ tới anh lại có thể thừa nhận sảng khoái như vậy, Tang Như cau mày, lại nghe Chu Đình Trạo nói: “Tôi ước gì em đối với tôi như thế nào cũng được, nhưng không được không để ý tới tôi, tức giận cũng không thể không để ý tới tôi, đánh tôi mắng tôi đều được hết, nếu như em xa cách tôi…”
Tang Như nói: “Thế nào?”
“Lại có thêm mười năm, tôi vẫn sẽ bắt em trở về.” Chu Đình Trạo nói.
Anh gằn giọng nói như thế, giọng nói gợi cảm đến mức không thể khiến nhiệt độ trên mặt luo xuống, Tang Như chỉ cảm thấy tiếng tim đập trong lồng ngực lớn kinh khủng, quả thực sắp có thể bị anh nghe thấy.
Càng là như vậy, càng phải đánh đòn phủ đầu, Tang Như nói: “Tim anh đập thật nhanh a.”
Cô nghe thấy Chu Đình Trạo nhẹ nhàng cười một chút: “Ừm, bây giờ anh đang hồi hộp.”
“Hồi hộp cái gì?”
Hơi thở Chu Đình Trạo dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Tôi đang thổ lộ, em nghe không hiểu sao?”
Tay Tang Như vô thức nắm chặt góc áo anh, giọng điệu bình thường nói: “À.”
“À?” Chu Đình Trạo buông ra cô một chút, rũ mắt nhìn hai mắt cô, “Chỉ có như vậy?”
Tang Như nhấp nhấp môi: “Nếu không thì thế nào, anh cũng không phải chưa nói qua.”
“Em cũng từng nói rồi,” Chu Đình Trạo bỗng nhiên cúi người đến trước mặt cô, gằn từng chữ một mà cường điệu, “Em đã nói, em đặc biệt thích tôi.”