Bọn họ vừa đi, khác của cả sảnh đường bắt đầu chỉ trỏ Thư Vãn, tựa hồ đang nói cô tại sao lại trêu chọc loại người này.
Thư Vãn không để trong lòng, mà xoay người nhìn về phía Sam Sam và Giang Vũ đang đi tới.
“Vãn Vãn, đó là ai vậy?”
Sam Sam lo lắng nhìn Thư Vãn, trực giác nói cho cô biết, đám người kia không phải người tốt.
Thư Vãn cười vỗ vỗ tay cô: “Đó là tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, anh ấy tới tìm tôi đòi một phần văn kiện hợp đồng quan trọng.”
Khi cô nói điều này, cô cố tình tăng âm lượng lên đến mức lớn nhất.
Trên áo cưới của Sam Sam có gắn một cái micro nho nhỏ, cô dựa sát vào, âm thanh tự nhiên sẽ truyền ra từ trong micro.
Các vị khách nghe được lời giải thích của cô, lại bắt đầu nghị luận, nói bạn của Sam Sam thật lợi hại, ngay cả tổng giám đốc Lâm thị cũng biết.
Quê Giang Vũ ở ngoại ô thành phố A, mọi người không biết nhân vật lớn nào, nhưng danh hiệu người giàu nhất thành phố A vẫn nghe qua.
Thư Vãn giải thích như vậy, cũng là muốn mọi người không dị nghị nữa.
Nếu không thân thích của Giang Vũ, nhất định sẽ lầm tưởng bạn bè mà Sam Sam kết giao, là người không đứng đắn.
Dù sao vật hợp theo loài người chia theo bầy, đủ để đè bẹp thanh danh của một người.
Cô nhất định phải giải thích rõ ràng, như vậy Sam Sam mới không bị người ta nói này nói nọ.
Sự nghi ngờ của các vị khách đã tan biến, nhưng trong lòng Sam Sam lại rất bất an, cô luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu đúng như Vãn Vãn nói, chỉ là muốn một phần văn kiện hợp đồng, vậy tại sao tổng giám đốc Lâm thị lại mang nhiều người đến như vậy?
Tư thế kia tựa hồ là tới phá đám, hơn nữa anh ta còn ôm eo Vãn Vãn sờ loạn khắp nơi?
Động tác của anh ta, thoạt nhìn rất hèn mọn, không giống như là đang theo đuổi Vãn Vãn, mà là đang ép buộc uy hiếp cô.
Sam Sam càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát tháo micro cài trên áo cưới xuống, kéo tay Thư Vãn, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
“Vãn Vãn, nếu cậu gặp phải nguy hiểm, nhất định phải nói với tớ, coi như liều cái mạng này tớ cũng sẽ giúp cậu đòi lại công đạo!”
Trước kia có Tống Tư Việt che chở, không ai dám đến gần cô.
Hiện tại Tống Tư Việt không có ở đây, chỉ có thể do cô gánh vác trách nhiệm bảo vệ Thư Vãn.
Thư Vãn nghe được những lời này, trái tim ấm áp, trong mắt bắt đầu ửng đỏ.
Cô sợ Sam Sam nhìn thấy nước mắt sẽ càng thêm lo lắng, vội vàng đáp “Được”, liền đẩy cô đi tiếp tục cử hành hôn lễ.
Sau khi hai người trao nhẫn, rót sâm banh xong, hôn lễ tiến vào giai đoạn chúc rượu mọi người.
Nhìn Sam Sam đi theo Giang Vũ, cười kính rượu với các vị khách, cảnh giác của Thư Vãn lúc này mới hoàn toàn buông xuống.
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, chuyện kế tiếp phải làm, chính là giải quyết Lâm Trạch Thần!
Cô đi theo xe hoa, sau khi đưa bọn Sam Sam đến phòng cưới thì tự mình đón xe về nhà.
Cô đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo định thay quần áo phù dâu thì một tấm thẻ ngân hàng rơi ra.
Đó là của hồi môn cô đưa cho Sam Sam, không ngờ Sam Sam lại lén cất vào tủ quần áo của mình.
Thư Vãn nhặt tấm thẻ ngân hàng lên, nhịn không được nhếch khóe miệng.
Con người Sam Sam chính là như vậy, chỉ biết cho đi chứ không bao giờ đòi hỏi hồi báo.
Ngay cả Giang Vũ, cô cũng không chiếm nửa phần tiện nghi.
Căn phòng cưới kia, nhà Giang Vũ trả tiền đặt cọc, cô liền bao sửa sang lại.
Cho dù phòng tân hôn không viết tên cô, cô cũng không oán mà trả nợ cùng Giang Vũ.
Sam Sam giống như một ngự tỷ, luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Thư Vãn nắm chặt thẻ ngân hàng, nghĩ sau đêm nay, mình sẽ không còn nữa.
Nhưng không để lại cho Sam Sam một chữ, sau này Sam Sam nhất định sẽ rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, cô liền ngồi xuống trước bàn, cầm lấy bút, viết một phong di thư.