Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 18



“Tôi có ấn tượng rất rõ về bọn chúng, cả hai tên đều đeo khẩu trang, ngồi ở ghế sau, gã cao vừa lên xe là bắt đầu nhắm mắt ngủ, gã thấp thì nói chuyện với tôi suốt.”

Trong một phòng làm việc của chi đội trinh sát hình sự, cảnh sát hình sự trong ban chuyên án đang ghi lời khai của lái xe taxi.

“Hắn nói với anh những gì?”

“Gì cũng nói, tên đó quá giỏi nói, tôi chả mấy khi xen vào được. Lúc thì nói chuyện cổ phiếu, tôi bảo tôi không chơi cổ phiếu, hắn lại nói chuyện nhà đất, bảo là chính sách kích cầu nhà đất không ổn, chẳng khác nào lột da những người trẻ, còn nói các lãnh đạo lớn có hiểu biết gì về đời sống người dân đâu, toàn làm việc theo kiểu vụn vật, không có tầm nhìn. Tôi bảo đó là bố cục chiến lược ở tầm quốc gia, quyết định có tầm nhìn xa của các lãnh đạo chắc chắn là đúng đắn. Vì chuyện này, hắn đã cãi nhau với tôi, còn chửi tôi là “hiểu cái cục cứt gì.” Hừm, ngày nào tôi cũng tiếp xúc với đủ loại nhân vật thuộc các tầng lớp xã hội, chẳng lẽ lại không hiểu biết bằng hắn? Sau đó biết hắn làm nghề gì, tôi cũng không thèm chấp nữa.”

Cảnh sát hình sự lập tức cầm chặt bút, lưu ý đến thông tin quan trọng: “Hắn làm gì?”

“Hắn nói hắn là nhà triết học, thảo nào đầu óc không bình thường.”

Đầu bút của cảnh sát hình sự dừng lại giây lát trên cuốn sổ, anh quay đầu nhìn lãnh đạo ngồi thẩm vấn cùng một cái, rồi miễn cưỡng viết “tự xưng là nhà triết học.”

“Hắn còn nói chuyện gì khác nữa?” Cảnh sát hình sự muốn nắm bắt mọi chi tiết để phác thảo chân dung của nghi phạm.

Người lái xe suy nghĩ giây lát, lại nhớ ra một số chuyện: “Tôi hỏi hắn, làm nhà triết học thì kiếm tiền bằng cách nào, hắn nói hắn không kiếm tiền bằng triết học, thu nhập của hắn dựa vào việc giúp người giàu chuyển nhà, công việc này kiếm được rất nhiều tiền. Mẹ kiếp, giúp người ta chuyển nhà, chẳng qua là cu li của công ty chuyển nhà nào đó chứ gì, nói chuyện cứ như là sướng lắm, còn kiếm được nhiều tiền hơn lái xe taxi như tôi? Cái xe taxi này là tôi tự mua, cắm vào hãng taxi, nhà tôi phá dỡ được đền bù năm căn hộ, tôi thích lái thì lái, không thích lái thì thôi, không ai có quyền ra lệnh cho tôi làm việc gì!”

“Tôi bảo anh chỉ nói về hắn là được, đừng nói liên thiên!” Cảnh sát hình sự ra lệnh.

“Rõ rồi thưa cảnh sát!” Lái xe đồng ý rất dứt khoát.

“Cuối cùng bọn chúng xuống xe ở đâu?”

“Dưới chân núi phía sau nhà máy gang thép ở phía bắc thành phố.”

“Xuống xe ở đó làm gì?”

Hắn nói là hắn đi leo núi rèn luyện sức khỏe, nhưng nhà máy gang thép đã bị dỡ bỏ từ lâu, bên cạnh đều là đất bỏ hoang, lúc hắn xuống núi, không thể gọi được taxi trong phạm vi bán kính vài ki-lô-mét vuông, thật sự không biết bọn chúng về bằng cách nào.”

Hôm nay Lâm Kỳ rất không vui, hôm qua cứ tưởng tóm được manh mối xe taxi là có thể nhanh chóng phá được vụ án, không ngờ sau một buổi tối hi vọng hoàn toàn bị dập tắt.

Hai chiếc taxi chở bọn tội phạm đi và đến đã được điều tra rõ, lúc đến bọn chúng gọi xe ở một đoạn đường hẻo lánh thuộc phía tây thành phố, lúc rời đi, bọn chúng xuống xe ở dưới chân núi phía sau nhà máy gang thép ở phía bắc thành phố, xung quanh hai chỗ đó đều là một vùng đất trống rất rộng, không có camera giám sát. Một chỗ ở phía tây, một chỗ ở phía bắc, cũng không thể xác định được vị trí sào huyệt thật của bọn chúng.

Còn về lời khai của lái xe taxi, cũng chẳng có mấy thông tin có giá trị. Người lái xe chở chúng đến không có nhiều ấn tượng về chúng, chỉ nhớ là cả hai người đều đeo khẩu trang, trong thời tiết này, đeo khẩu trang cũng là chuyện bình thường. Còn lúc rời đi, gã đàn ông thấp rất tích cực nói chuyện, lái xe có ấn tượng sâu sắc, nhưng cũng không tìm ra manh mối có giá trị qua nội dung cuộc nói chuyện.

Như vậy, nhân chứng là lái xe taxi và vật chứng là camera giám sát, đều không có tác dụng, một lần nữa manh mối lại bị đứt.

Việc nghiêm trọng nữa là, ngay vào sáng sớm hôm nay, bọn tội phạm đã gây ra một vụ lớn hơn.

Buổi trưa, trung tâm thông tin mở một cuộc họp đặc biệt.

Trên ghế chủ tọa hội nghị, phó giám đốc phụ trách mảng trinh sát hình sự của Công an thành phố Triệu đích thân chủ trì, phó giám đốc Công an thành phố, người đứng đầu mảng trinh sát hình sự một thành phố thủ phủ của tỉnh chủ trì cuộc họp ban chuyên án, đủ để thấy tầm quan trọng của sự việc ngày hôm nay. Một bên là lãnh đạo trung tâm thông tin, bao gồm người đứng đầu là cục trưởng Lưu, người ở vị trí thứ hai là Vạn Tranh, và nhiều cốt cán như Trương Cường…, một bên là chi đội trinh sát hình sự, người đứng đầu là chi đội trưởng, phía sau là Lâm Kỳ và những thành viên chủ yếu của bạn chuyên án. Phía dưới còn có rất nhiều người của các đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, chủ yếu là hai công ty Đại Khang và Hải Hoa.

Vạn Tranh thuật lại cho các thành viên tham dự cuộc họp về sự việc xảy ra trước đó một tiếng đồng hồ, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Sáng sớm nay, trung tâm triển lãm Hàng Châu có một cuộc triển lãm kỹ thuật thiết bị an ninh với quy mô lớn, các doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhỏ toàn thành phố đều đặt gian hàng, trưng bày sản phẩm mới nhất. Các cơ quan chính quyền của rất nhiều thành phố trên toàn quốc đều cử người đến tham quan, với tư cách chủ nhà lãnh đạo Công an thành phố và trung tâm thông tin cùng tham dự sự kiện, kết quả khi đi ra, họ phát hiện thấy một mảnh giấy nhét trên tấm kính chắn gió ô tô của cục trưởng Lưu, lãnh đạo đứng đầu trung tâm, cục trưởng Lưu đang không hiểu xe của mình bị dán tem phạt vi phạm luật giao thông từ lúc nào, định thần đọc thì không phải là tem phạt, mà là mảnh giấy nhắn tin bọn tội phạm sử dụng mỗi lần gây án, trên mảnh giấy là dòng chữ: “NO.5, một vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản sắp xảy ra tại khu Tân Giang.”

Vụ đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản liên tiếp này, mặc dù Công an thành phố rất trọng thị, nhưng truyền thông chưa hề đưa tin cụ thể, trừ cảnh sát trong lĩnh vực trinh sát hình sự, những người khác trong ngành công an hầu hết đều không biết, kết quả lần này tất cả mọi người ở mặt ở đó, bao gồm đồng nghiệp trong ngành công an của rất nhiều thành phố khác đều biết.

Tội phạm dám dán mảnh giấy nhắn tin lên cả ô tô của cục trưởng Lưu, đây đúng là mối đe dọa đối với sự an toàn của lãnh đạo, hơn nữa lại nhằm vào người đứng đầu trung tâm thông tin – lực lượng phá án quan trọng nhất. Trong lần này, tính chất của mảnh giấy nhắn tin này còn nghiêm trọng hơn cả hành vi thông báo cho cảnh sát đến cứu người trước đó, sự việc này rõ ràng là một cú đá trực tiếp lên cánh cửa Cơ quan Công an thành phố Hàng Châu.

Mấy tiếng đồng hồ sau đó, một lực lượng lớn nhân viên trinh sát hình sự vào cuộc điều tra, làm giám định vật chất đối với mảnh giấy, lấy dữ liệu ghi hình của camera giám sát khu vực xung quanh, điều tra thẩm vấn hiện trường, loại trừ đối tượng khả nghi, nhưng không thu hoạch gì. Không có camera giám sát ở vị trí đỗ xe, lưu lượng người qua lại ở trung tâm triển lãm sáng nay vô cùng lớn, cũng giống như những lần trước, không tìm thấy vân tay trên mảnh giấy.

Sau khi Vạn Tranh thuật lại toàn bộ diễn biến sự việc, cảnh sát hình sự có mặt ở đó thi nhau rủa xả ầm lên.

Nhìn vào những vụ án trước đây, người ta chỉ nghĩ là có hai gã không biết mình là ai nhiều lần đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản, để lại mảnh giấy thách thức cảnh sát. Bây giờ còn dán thẳng mảnh giấy để lại tin nhắn lên ô tô của lãnh đạo đứng đầu trung tâm, mục đích quá rõ rệt, thách thức cả bộ máy nhà nước! Hai thằng khốn kiếp này, không muốn sống nữa đây!

Sau khi họ chửi đổng một hồi, cục trưởng Triệu hỏi cảnh sát có mặt trong cuộc họp suy nghĩ thế nào về phương án phá án, mọi người lập tức đều thể hiện thái độ im lặng là vàng.

Vụ án này thứ nhất là không có động cơ rõ ràng, cướp tiền cũng không cần phải làm ầm ĩ như vậy, cũng không giống kiểu trả thù xã hội, vì không làm ai bị thương, nếu bọn tội phạm chỉ muốn thể hiện sự tồn tại của chúng, thì loại tội phạm này vô cùng hiếm có. Thứ hai là không có đối tượng khả nghi rõ ràng, không giống một vụ mưu sát gϊếŧ người, có thể tìm ra manh mối qua các mối quan hệ xã hội, chủ nhà trong bốn vụ án không quen biết nhau, mối liên quan duy nhất là họ đều từng làm đại lý bán thiết bị an ninh, nhưng chuyện này thực sự không nói lên điều gì. Thứ ba là không có manh mối rõ ràng, không có DNA hay dấu vân tay của tội phạm, việc điều tra qua camera giám sát đứt đoạn, lời khai của nhân chứng cũng không có tác dụng.

Những vụ án ba không như vậy trong lịch sử hầu hết đều trở thành những hồ sơ phủ bụi, nếu may mắn, sau hay bị bắt vì những vụ việc khác, bọn tội phạm khai sẽ ra chuyện cũ.

Vạn Tranh nhìn một vòng, ánh mắt hướng về phía Hạ Minh: “Cậu nghĩ thế nào?”

“Ừm…” Hạ Minh chỉ giỏi về trinh sát điện tử, hiện tại mảng này vẫn gần như không có tiến triển gì, anh cũng bó tay, đành nói mấy câu đối phó, “Cần phải nhanh chóng điều tra ra danh tính của nghi phạm, bắt giữ chúng.”

“Câu định làm thế nào?” Tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

Tất nhiên là anh không biết phải làm thế nào, đành đá quả bóng sang cho Lâm Kỳ: “Tôi không phải là cảnh sát, không hiểu gì về việc phân tích vụ án, bên tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với sự chỉ huy của đại đội trưởng Lâm.”

Trên mặt Ứng Văn Bác thoáng hiện một nụ cười nhạt, nếu là trước đây, anh ta hẳn sẽ thừa cơ chế nhạo một hồi, nhưng lúc này các lãnh đạo có mặt tại cuộc họp đều có cấp bậc cao, anh ta không dám làm loạn, liền quay đầu đi chỗ khác, lại phát hiện thấy Lý Trung Hậu đang nhìn mình, vừa chạm phải ánh mắt anh ta, Lý Trung Hậu liền quay đầu đi.

Lâm Kỳ thầm chửi rủa trong bụng, miễn cưỡng nhận quả bóng, tuy nhiên thái độ lại rất tích cực: “Chúng tôi lập tức đi điều tra luôn!”

Phó cục trưởng Triệu hỏi vẻ quan tâm: “Định điều tra thế nào, bây giờ đã có tiến triển gì chưa, cậu dự đoán còn bao lâu nữa thì phá được vụ án?”

Cả ba vấn đề đều rất nan giải, Lâm Kỳ không trả lời được câu nào, anh ta nhanh chóng suy nghĩ vài giây, nghĩ đến chuyện manh mối xe taxi đã bị đứt, lãnh đạo còn chưa biết, cứ đối phó cho qua hôm nay trước đã rồi tính sau: “Chúng tôi đã điều tra ra chiếc xe taxi chở nghi phạm, định tiếp tục tìm theo manh mối này.”

“Đã điều tra ra xe thì sẽ nhanh chóng phá được vụ án thôi.” Phó cục trưởng Triệu vui mừng nói, trước kia ông cũng làm trinh sát hình sự, mặc dù đã là lãnh đạo lớn của Công an thành phố, nhưng ông vẫn hiểu rất rõ về những thứ mang tính kiến thức trong công tác phá án, định cho Lâm Kỳ thêm một liều tăng lực, “Tôi cho anh ba ngày để phá án, được chứ? Đến lúc đó thành phố sẽ tổ chức tiệc mừng công cho các anh.”

Vừa nghe thấy lời lãnh đạo, Lâm Kỳ suýt nữa thì nhảy lên bàn họp, anh ta hoàn toàn không muốn có tiệc mừng công, lúc này chỉ muốn dập bớt ngọn lửa kỳ vọng của lãnh đạo, bây giờ mà tờ lệnh phá án trong vòng ba ngày bung ra, thì sự nghiệp trinh sát hình sự ngắn ngủi của anh ta sẽ đặt dấu chấm hết, vội bình tĩnh đáp: “Ừm… bây giờ mặc dù đã điều tra ra xe, nhưng bọn tội phạm vô cùng giảo hoạt, còn sử dụng nhiều biện pháp phản trinh sát điều tra, hiện giờ chúng tôi muốn điều tra rõ danh tính thực của bọn tội phạm, vẫn có chút khó khăn.”

Phó cục trưởng Triệu thấy thái độ trả lời không dám chắc của Lâm Kỳ, biết là việc điều tra xe chắc chắn có vấn đề, có điều ông cũng hiểu rằng ban chuyên án mới tiếp nhận vụ án được mấy ngày, cũng không thể trách Lâm Kỳ về sự việc mảnh giấy dán trên ô tô sáng nay, bèn không nhắc đến thời hạn phá án nữa, chỉ có một yêu cầu: “Các anh cần sự phối hợp của bất cứ nguồn lực nào, đơn vị nào, cứ đề đạt, nhưng tuyệt đối không được để xảy ra vụ án thứ năm như lời trên mảnh giấy!” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.