Nửa tháng trước, sau ba ngày lục soát ven bờ sông, cuối cùng cảnh sát đành bỏ cuộc, công việc truy tìm dấu vết của Hạ Minh cũng tạm thời kết thúc. Mặc dù ban chuyên án còn chưa giải tán, việc truy tìm dấu vết qua camera giám sát cũng vẫn đang tiếp tục, nhưng mọi người đều biết, công tác điều tra thông thường đã rất khó có bước đột phá.
Hạ Minh cuối cùng cũng được xả hơi, không cần tiếp tục cắm mặt làm thêm giờ ở trung tâm thông tin nữa, anh cũng muốn dành thời gian nghĩ cách giải quyết chuyện với Giang Văn Linh.
Vào đêm, anh trở về khu đô thị, vừa đi đến phía dưới khu nhà chung cư, bỗng có hai người thình lình xông ra, khiến anh giật nảy mình.
“Chu Linh Chi, hai người ở đây làm gì thế? Hai người đó chính là Chu Linh Chi và Nhâm Viễn.
“Đợi anh chứ sao nữa.” Chu Linh Chi cười đon đả với anh, Nhâm Viễn cúi đầu bẽn lẽn đứng bên cạnh.
“Đợi tôi làm gì, sao không gọi điện thoại cho tôi? Có việc gì nói qua điện thoại không được sao?”
“Nói qua điện thoại sợ anh lại từ chối luôn, đợi anh ở đây sẽ có thành ý hơn mà.”
“Có thành ý?” Hạ Minh lập tức cảnh giác, “Cô cậu định làm gì, không phải gặp tôi để vay tiền đấy chứ?”
“Sao anh biết?” Chu Linh Chi tròn mắt ngạc nhiên, rồi hì hì nói: “Thấy chưa, em đã bảo anh Minh là người thông minh nhất mà, không chuyện gì có thể giấu được anh ấy… Đi thôi, chúng ta lên nhà nói chuyện.” Cô kéo Nhâm Viễn, đi lên phía trước, như thể đã trở thành chủ nhà, kính cẩn nghênh đón Hạ Minh.
Thang máy xuống đến tầng 1, Chu Linh Chi đưa mắt ra hiệu cho Nhâm Viễn, hai người lập tức coi Hạ Minh như lãnh tụ quốc gia, một người bên trái, một người bên phải, hồ hởi thân mật vây quanh anh, Hạ Minh đành sầm mặt mở cửa cho hai vị khách không mời mà đến vào nhà.
Vừa ngồi xuống, hai cặp mắt sáng long lanh hướng về anh đầy nhiệt tình, khi vay tiền người ta luôn nhìn thấy mặt lương thiện tốt bụng nhất của con người.
Hạ Minh thờ ơ nhìn họ, lạnh lùng nói: “Xem ra, hai người đã bàn bạc xong xuôi rồi?”
Chu Linh Chi vội nói: “Anh Minh, em đã đi thăm chị gái anh ấy, đúng là anh ấy đã lấy tiền đưa cho chị gái làm phẫu thuật, không tiêu vào việc khác.”
“Thế thì sao? Có phải cứ có một lý do chính đáng cần dùng tiền, là có thể làm bừa?”
“Anh ấy cũng đã nhận thức được lỗi sai của mình rồi mà, lần này chúng em vay tiền sẽ ghi giấy vay nợ, nhất định sẽ tiết kiệm tử tế trả cho anh, chúng em đều có khả năng kiếm tiền, tối đa… tối đa hai ba năm chắc chắn là trả được nể mặt Văn Linh cho em vay nhé…” Chu Linh Chi làm ra vẻ nũng nịu.
Hạ Minh tuyệt tình lắc đầu: “Nể mặt cô ấy? Cô ấy chắc chắn sẽ không cho vay, nên cô mới chạy đến gặp tôi.”
“Anh khác cô ấy mà, anh kiếm tiền dễ, anh thoáng tính, lại tốt bụng.”
Hạ Minh cười nhạt: “Tôi rất xấu tính.”
Chu Linh Chi van nài: “Anh thông cảm cho anh ấy, Nhâm Viễn cũng là vì bất đắc dĩ, cũng giống như Văn Linh trước đây, cô ấy cũng là vì muốn chữa bệnh cho mẹ nên mới…” Cô thấy mặt Hạ Minh đột ngột biến sắc, vội ngậm miệng lại.
Hạ Minh thẫn thờ nhìn về phía trước, nhớ lại mấy năm đầu của Giang Văn Linh, nhờ có Chu Linh Chi, cô bạn thân này đỡ đần mới vượt qua được, bất giác mềm lòng, một lúc sau, anh hỏi: “Cô cậu muốn vay bao nhiêu?”
“Anh ấy nợ bên ngoài tổng cộng gần 400 nghìn, tháng này phải trả ngay 300 nghìn, nếu không, anh cũng biết cảnh sát sẽ bắt anh ấy. Mấy chục nghìn nữa chúng em sẽ tự nghĩ cách, anh cho chúng em vay 300 nghìn nhé, chúng em thực sự không nghĩ ra cách nào khác nữa.” Chu Linh Chi dịu dàng làm nũng, Nhâm Viễn không quen Hạ Minh lắm đành cố nặn ra một nụ cười, nhìn anh vẻ cầu khẩn.
Hạ Minh cười: “Cô thích cậu ở cái điểm gì, vì cậu ta đẹp trai? Mà giúp cậu ta như vậy! Cô cũng không nghĩ xem, thu nhập của mình cũng chẳng có bao nhiêu, đã dốc cả một trăm nghìn tiền tích lũy, lại còn gánh thêm món nợ mấy trăm nghìn, ngoại hình của cô như thế này, hoàn toàn có thể sống theo cách khác.” Dứt lời, anh cảm thấy nói vậy cứ như khách làng chơi, vội nói thêm: “Ý tôi là, trông cô rất xinh xắn, rất nhiều kỹ thuật viên trong công ty bọn tôi, thu nhập cao, tính tình lại thật thà, cũng có người đẹp trai, tôi có thể giới thiệu cho cô.”
Nhâm Viễn cúi đầu, mặt đỏ dừ.
“Anh Minh, anh cũng biết mà, em không phải là người coi trọng vật chất, hai người đến với nhau, quan trọng nhất vẫn là có tình cảm thực sự với nhau, gặp khó khăn tất nhiên phải cùng gánh vác.”
Nhâm Viễn cảm kích nhìn cô một cái, khẽ nắm tay cô, cô nắm tay Nhâm Viễn chặt hơn, mỉm cười rất tự nhiên.
Hạ Minh thở dài: “Cái ngữ cậu, phải trân trọng cô nàng đại ngốc Chu Linh Chi này đấy.”
Hai người nhìn nhau một cái, lại mỉm cười ngọt ngào, quay đầu tiếp tục nhìn Hạ Minh đầy hi vọng, anh tỏ thái độ như vậy, chuyện vay được tiền đã chắc như đinh đóng cột.
Không ngờ, một giây sau, Hạ Minh bỗng nói: “Số tiền này, tôi tuyệt đối không cho vay!”
Nụ cười của Chu Linh Chi chợt tắt ngấm, như thể đang hớn hở đến trung tâm thương mại mua quần áo, kết quả vừa đi lên thang cuốn thì bị người ta đá một cú ngã lộn xuống, phải đưa đến bệnh viện để cấp cứu.
Hạ Minh mỉm cười, nói: “Nếu hai người đồng ý giúp tôi một việc, tôi sẽ đưa cho 500 nghìn, hai người không những có thể trả được hết toàn bộ số nợ, mà vẫn còn dư 50 nghìn, để dành cho việc tổ chức cưới, số tiền 500 nghìn này là tặng cho hai người, không cần trả.”
“Thật không?” Trên đời này, người tốt vẫn nhiều, Chu Linh Chi vui mừng cảm động, “Việc gì, chỉ cần anh nói có nước sôi lửa bỏng, chúng em cũng không từ chối!”
“Giúp tôi một việc, để tôi cưới được Giang Văn Linh suôn sẻ.”
Sắc mặt vui mừng của Chu Linh Chi lập tức chuyển thành lúng túng. Cô nói giọng nhờ vả: “Anh biết đấy, vấn đề của anh và Giang Văn Linh không nằm ở Giang Văn Linh, mà nằm ở phía người thân của anh. Nếu anh thu xếp được chuyện trong gia đình mình, Giang Văn Linh tất nhiên rất bằng lòng lấy anh, nhưng vấn đề trong gia đình anh, chúng em giúp làm sao được?”
“Tôi đã nói chuyện với bố mẹ tôi không biết bao nhiêu lần, nhưng vì chuyện trước đây, họ không thể tha thứ cho Giang Văn Linh. Bố mẹ tôi cũng không phải là người xấu, chỉ là về vấn đề này…”
“Em biết mà.” Chu Linh Chi gật đầu, “Nếu em là mẹ anh… À, em chỉ lấy ví dụ thôi, ý em nói là nếu đứng ở lập trường của bố mẹ anh, đúng là rất khó có thể tha thứ cho cô ấy”
“Cho nên gần đây tôi nghĩ mãi, chỉ dùng lời nói để thuyết phục họ chấp nhận Giang Văn Linh, là không thực tế. Gốc rễ của chuyện này là do trước đây Giang Văn Linh phạm sai lầm, bây giờ, cũng chỉ còn cách dùng hành động thực tế, mới có thể thay đổi được cách nhìn nhận của bố mẹ tôi về cô ấy.”
“Dùng hành động thực tế như thế nào?”
“Thời gian trước, tôi vừa gặp một vụ án, ông chồng và nhân tình hẹn hò, bị bà vợ bắt quả tang, đúng lúc đó, hai tên tội phạm bắt cóc đột nhập vào nhà trộm cướp tài sản, bắt cả ba người. Khi gặp nguy hiểm, cả hai vợ chồng đều tiến, lùi cùng nhau, nhưng cô nàng nhân tình đã bán đứng họ. Sau khi ba người được giải cứu, hai vợ chồng nhận ra đó mới là tình yêu đích thực, tình cảm lại tốt đẹp như thời chưa cưới.”
Chu Linh Chi không hiểu, hỏi: “Chuyện này nói lên điều gì?”
“Nói lên một câu, trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật.” Hạ Minh nhìn hai người, tiếp tục nói, “Nếu nhà tôi gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó, kết quả phải nhờ Giang Văn Linh liều mạng mạo hiểm, chúng tôi mới được cứu thoát, cô nói xem, ở tình thế đó, trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật, liệu bố mẹ tôi có hoàn toàn tha thứ cho cô ấy không?”
“Nếu thế tất nhiên sẽ tha thứ chứ. Nhưng nhà anh làm sao gặp nguy hiểm được, cho dù có gặp nguy hiểm, Giang Văn Linh có khả năng gì giúp được mọi người?”
Hạ Minh cười cười: “Cô cũng cảm thấy, trong tình thế đó, bố mẹ tôi sẽ tha thứ cho cô ấy đúng không?”
“Đúng thế, chắc chắn rồi. Nhưng làm gì có chuyện xảy ra tình thế như vậy?”
Hạ Minh nhẹ nhàng đáp: “Trong hoạn nạn mới thấy tình cảm thật, bây giờ còn thiếu một chữ “nạn”, thế thì tôi sẽ tạo ra một cái nạn.”
Vẻ mặt Chu Linh Chi đầy ngơ ngác: “Tạo ra bằng cách nào?”
“Nói ra cũng đơn giản, chỉ cần bắt cóc cả bố mẹ tôi và Giang Văn Linh, sau đó thêm một bài toán thử thách là được.” Ha Minh khoát tay một cái, như thể chuyện đó chỉ một câu nói là xong.
Chu Linh Chi và Nhâm Viễn nhìn nhau, bật cười: “Anh Minh, anh cứ thích đùa.”
“Tôi không đùa đâu, tôi nói thật đấy, nhiệm vụ này thao tác thực tế chỉ cần một hai ngày, toàn bộ hậu quả do tôi chịu trách nhiệm, thù lao là 500 nghìn, có cần khoản tiền này hay không, hai người tự quyết định!”