Khi tôi ở trường về đã thấy nửa chiếc bánh cà phê đặt sẵn trên bàn bếp. Hẳn là sáng nay mẹ và dượng Alan đã ăn món này nhưng chắc tôi không để ý vì còn mải lo lắng về việc dượng vừa phát hiện ra Cameron trên giường ngủ của tôi. Tôi đã thôi đánh chén say sưa kể từ tối hôm Chủ nhật ngồi ăn trong bãi xe của nhà hàng Crown Burgers. Nhưng giờ thì tôi ngắm nghía chiếc bánh cà phê và nghĩ đến việc chén nó cùng một cốc sữa. Rồi tôi lại nhìn thấy tách cà phê sữa ưa thích của mẹ trên bàn, và tưởng tượng ra việc sẽ ngồi cạnh mẹ và vừa ăn chung chiếc bánh ngọt vừa nói chuyện, dĩ nhiên là nói về những việc đã xảy ra vừa rồi.
Sự mong đợi mẹ lúc này khiến năm đầu ngón tay và tim tôi đau nhói, đau hơn tất cả những cảm giác tôi đã từng biết. Tôi muốn nói chuyện để kể ẹ nghe về những việc đã xảy ra trong nhà Cameron ngày hôm ấy và tất cả những gì đã xảy đến với tôi mà tôi đã giấu biệt khi mẹ bận rộn suốt ngày. Tôi muốn kể với mẹ cảm giác cứ phải bước vòng vòng quanh sân trường một mình trong khi Jordana và tụi bạn của nó đang chơi đùa chuyện tôi nhận được chiếc nhẫn của Cameron để trong hộp đồ ăn trưa đã có ý nghĩa đến như thế nào.
Cậu ấy đã cứu tôi ra sao và sau đó đã tự cứu chúng tôi như thế nào.
Nhưng giờ tôi lại vẫn đứng đây, một mình trong ngôi nhà vắng vẻ.
Nếu tôi gọi điện ẹ tôi thì mẹ sẽ trả lời ngay nhưng tôi phải nói gì bây giờ?
“ Chào mẹ, con phải kể ẹ nghe một số chuyện đã xảy ra hồi con chín tuổi, và thêm nữa, con thiếu mẹ, con đã thiếu mẹ suốt cả cuộc đời con.”
Đó không phải là nội dung mà bạn có thể nói chuyện qua điện thoại cơ quan. Dù sao thì tôi cũng đã học cách làm quen với việc không có mẹ khi tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nếu ta cứ coi đó là một thói quen thì sẽ dễ dàng hơn là phá tung nó ra. Dó đó thay vì làm cái việc đã định, tôi liền ăn hết chiếc bánh cà phê và dọn sạch sẽ mọi thứ rồi ngủ gật trước cái TV. Khi tôi thức giấc, mẹ và dượng Alan đang đứng trước mặt, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm ví đầm và chìa khóa xe.
– Con yêu. Bố mẹ đi bây giờ đây?
Tôi nhấc cái cổ cứng đơ lên.
– Mấy giờ rồi ạ?
– Khoảng bảy giờ kém mười lăm. – Mẹ nói. – Thấy con đang ngáy nên bố mẹ cứ để yên cho con ngủ.
Miệng tôi xít lại còn cánh tay tê dại vì nằm đè lên.
Dượng Alan nhìn tôi chằm chằm và hỏi.
– Mọi việc ổn chứ? Bố mẹ sẽ ở nhà nếu con muốn.
Tôi lắc đầu.
– Con ổn – Tôi rất muốn cả hai đi khỏi nhà nên làm ra vẻ vô cùng thoải mái. Tôi ngồi dậy và vươn vai. – Dượng nên đi luôn đi để còn tìm được chỗ đỗ xe.
Sau khi cả hai ra ngoài, tôi kiểm tra điện thoại xem Cameron có gọi không nhưng chẳng có cuộc gọi nhỡ nào. Tôi vào buồng tắm, đánh răng, rửa mặt, rửa tay. Tôi muốn tắm nhưng không có thời gian. Chuông cửa reo lên và Ethan đã đứng sẵn ở đó.
– Chào. – Tôi hôn Ethan một cái rất nhanh và cố tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh.
– Anh hi vọng là em đã làm xong bài tập rồi. – Anh bước sát vào tôi, hôn lên cổ và xiết lên ngực tôi. Tôi đẩy anh ra.
– Không, đừng. Thậm chí em còn chưa làm bài nào cơ.
Tôi bước lại chỗ chồng sách đang chất đống trên bàn bếp, rồi ngồi xuống và mở quyển bài tập lượng giác. Anh đi theo tôi.
– Ồ, anh làm xong bài tập của anh rồi. – Anh gặp sách đánh sầm và bắt đầu làm phiền tôi. – Anh xong xuôi rồi.
Tôi lật lật các trang sách khiến nó kêu loạt xoạt.
– Em đã nói với anh rằng em có cả đống bài tập rồi. Em đã nói thế rồi mà.
– Anh cứ nghĩ là em chỉ đùa thôi.
Tôi nhìn anh.
– Tại sao anh lại nghĩ thế? Nhìn này. – Tôi khoát tay về phía đống sách. – Em có một đống bài phải làm và em có thể thi trượt môn lượng giác. Em thực sự cần phải học bài.
Ethan dỗi, đứng dậy đi vòng vòng quanh bếp và mở bừa các tủ buýp phê.
– Em có cái gì ăn không? Đăt cái bánh pizza đi nào.
– Không.
– Anh trả tiền.
– Không. – Tôi gõ mạnh bút chì xuống bàn. – Ethan, anh có thể để ý đến người khác ngoài bản thân anh trong một phút được không?
Anh làm ra vẻ mệt lử.
– Sao cơ? Anh đói mà. Tha cho anh đi.
Có thể anh vẫn đáng yêu, chính xác thì vấn đáng hôn. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì nữa. Chúng tôi đã làm gì suốt ba tháng vừa qua? Ngồi cạnh nhau đùa ghẹo và thỉnh thoảng đi đâu đó hoặc nhắn tin vào mỗi đêm. Thậm chí chỉ nghĩ đến quãng thời gian tôi biết Ethan và mối quan hệ của chúng tôi cũng làm một điều hữu hạn. Khi người ta đã đong đếm thời gian nghĩa là mọi việc sẽ kết thúc. Nếu chúng ta chia tay, hàng ngày tôi cũng vẫn sẽ ngồi ăn ở bàn ăn trưa quen thuộc? Katy sẽ giận dữ. Steph sẽ nghĩ tôi dở hơi. Gil và Dave Một, Dave Hai thậm chí còn chẳng buồn ngó ngàng đến tôi nữa.
– Em đã bảo anh rằng em có nhiều bài tập rồi mà. – Tôi nói. – Và anh biết rằng em rất dốt lượng giác. Anh cũng chẳng đưa bản thảo Vợ chồng cọc cạch cho em trong khi anh nên làm như vậy. Thậm chí em còn không hiểu tại sao hôm nay em vẫn đến chỗ diễn tập trong khi anh hoàn toàn lãng quên sự có mặt của em.
– Bởi vì em là đạo diễn sân khấu.
– Đấy là anh đề cử em chứ em đâu có đòi hỏi.
– Bởi vì anh muốn em ở đó cùng anh. Anh biết là em sẽ không chịu thử vai, nên chí ít đó cũng là cách để chúng ta vẫn có thể làm việc bên nhau. – Ethan bước lại bên tôi và vuốt ve bờ vai. Tôi gần như quên hết tất cả những chuyện đó nhưng tự nhiên anh lại nói tiếp. – Đừng giận anh nữa. Nào bật nhạc lên và mình sẽ âu yếm nhau một chút nào. Tôi quay phắt đi.
– Lạy chúa tôi, Ethan. Anh không nghe em nói một từ nào hay sao?
– Có chuyện gì thế Jenna? Em cứ như một mụ phù thủy thất thường suốt từ hôm sinh nhật em đến giờ. Kể Từ khi Cameron xuất hiện ấy. – Anh đi vào phòng khách và tôi bước theo. – Anh sẽ đi.
Vừa nói Ethan vừa mặc áo khoác. Anh dừng ở cửa ra vào và quay lại vẻ như chờ đợi tôi sẽ nói một câu gì đó. Tôi không thể nói gì, chỉ lắc đầu và đứng khoanh tay. Cuối cùng anh cũng bước ra ngoài. Còn tôi về thẳng buồng mình, bật đèn và để bật ra một tiếng kêu. Cameron đang ngồi trong ghế bành của tôi. Tôi quay lưng lại.
– Được rồi. – cậu nói. – mình đây mà.
– Không được rồi. – tôi nói, giọng run lên cả vì cuộc cãi nhau vừa rối với Ethan và vì cú sốc khi nhìn thấy Cameron – không ổn chút nào.
– Xin lỗi. Mình đã định bấm chuông nhưng lại nhìn thấy Ethan vào nên lánh tạm vào mé nhà.
– Và rồi cậu lại chui qua cửa sổ.
Cậu im lặng. Tôi tự hỏi liệu cậu có nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Ethan trong nhà bếp không và tự tin chắc rằng cậu đã nghe thấy, bởi vì mọi khi tôi vẫn có thể nghe mọi tiếng động trong nhà bếp khi ngồi trong phòng mình. Hơn nữa lúc đó chúng tôi lại còn nói rất to.
– Cậu muốn gì, Cameron?
– Đừng giận.
– Mình không giận.
– Cậu đang giận mà.
– Được rồi, mình giận. – Tôi thở dài. – Nhưng mình vui khi được gặp cậu.
Và đúng là tôi đã vui thật. Tôi ngồi xuống giường, nghĩ rằng thật tuyệt nếu như tôi lại được nằm cạnh Cameron một lần nữa. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác đó, chưa bao giờ trải qua cảm giác đó. Đấy là lần đầu tiên.
– Mình chỉ nghĩ là cậu nên đi vào lối cửa chính.
– Mình muốn mượn ô tô của cậu.
– Ừ, được rồi. – Tôi đáp chậm rãi. – Mình không định để người khác lái nó. Đó là vì sự an toàn và nguyên tắc của gia đình.
– Nhưng nếu là việc khẩn cấp thì sao?
– Cậu định đi đâu? – Tôi hỏi. – Mình có thể đưa cậu đi. Rõ ràng là tôi không có ý định muốn làm bài tập.
– Về nhà, mình muốn lấy vài thứ.
– Được rồi. Đi – Tôi đứng dậy, nhưng Cameron không nhúc nhích.
– Cậu không đi được. Nguy hiểm lắm. Những người bạn cùng phòng của mình không ổn đâu.
– Cậu định nói gì, nguy hiểm á?
– Mình vẫn chưa trả tiền thuê nhà. Bọn họ đang bị chủ hộ tróc tiến. – Cậu nhìn xuống. – Mình không muốn cậu phải dính dáng tới những chuyện rắc rối của mình. Không dính dáng thêm lần nào nữa.
– Cái gì khiến cậu tin rằng cậu chưa làm tổn thương cuộc sống của mình. – Tôi nói. – Không phải sau này, không phải bây giờ. Cậu đã làm rồi đấy thôi.
Cậu ta đưa mu bàn tay quệt mũi như một đứa trẻ nhỏ.
– Mình không biết.
Tôi ngồi ngả ra đằng sau.
– Cậu đã ở đó được bao nhiêu lâu rồi mà lại chưa trả tiền thuê nhà?
– Từ tháng Tám. Mình đã nghĩ rằng rồi mình sẽ tìm được việc làm, tìm được cậu và sẽ ổn định được chỗ ở. Rồi khi chưa tìm được việc, mình nghĩ rằng cũng chẳng chết nếu chỉ cần đảm bảo đi học được. Mình bắt đầu đi làm chỗ này chỗ kia nhưng không biết làm thế nào mà tiền hết nhanh thế. – Cuối cùng cậu đứng lên. – Vấn đề là mình vẫn để các thứ ở chỗ họ. Ảnh lưu niệm. Thư từ. Cuộc sống của mình. Tất cả những gì mình có.
Tháng Tám. Cameron đã ở Salt Lake ít nhất là hai tháng trước khi liên lạc với tôi. Cậu ấy đã ở đây trước khi tôi bắt đầu mối quan hệ nghiêm túc với Ethan. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi liên lạc với nhau sớm hơn?
– Mình sẽ đưa cậu đi. – Tôi nói. – Còn sau khi cậu lấy được đồ thì sao? Mình không thể để cậu trên phố được.
– Mình lại ngủ trong xe của cậu được không? Và mình vào nhà cậu sớm để tắm một cái trước khi bố mẹ cậu thức giấc?
Có thể cậu ấy rất to cao và khỏe mạnh. Có thể cậu rất tự lập, cậu bỏ nhà đi để sống một mình và làm việc để tự nuôi sống bản thân. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy ở Cameron lúc này chỉ là một con người đang cần được chăm sóc. Và sẽ không ai làm điều đó ngoài tôi.
– Đi thôi. – Tôi nói. – Khi về nhà, mình sẽ chờ bố mẹ và nói cho họ biết về… tất cả.
* * *
Trời đã tối sẫm và hơi có mưa phùn. Chúng tôi đi xuống đồi Đại lộ và vào trung tâm thành phố. Cameron chỉ đường, tôi cứ thế rẽ, rẽ và lại rẽ.
– Đằng kia. – Cậu kêu lên khi chúng tôi đến khu vực tiếp giáp với công viên Rose. Nơi này khét tiếng vì bọn lưu manh và những hầm bỏ hoang hôi thối mà chính phủ liên bang đang phải tiến hành dọn dẹp.
– Đi xuống cuối phố một chút nữa. – Cameron chỉ vào khu nhà bốn căn hộ với đống lốp xe trước cửa. – Chờ trong xe nhé.
Cậu mở cửa xe và bắt đầu bước đi.
– Đợi đã. Mình sẽ chờ cậu trong bao lâu đây? Mình sẽ phải làm gì nếu như cậu không quay lại đúng giờ đã định? Mình có nên gọi điện cho cảnh sát không?
– Đừng làm gì hết. Đừng gọi cho ai hết. Mình sẽ ổn thôi.
– Nhưng mình sẽ làm gì nếu lỡ có chuyện xảy ra.
– Thì cậu về nhà.
Và Cameron quay người đi rồi chạy bộ xuôi xuống phố như thể nếu tôi có nghe thấy tiếng hét, tiếng súng nổ hay bất cứ thứ gì tương tự thì chỉ việc quay xe về nhà như không có chuyện gì xảy ra. Ồ, tốt rồi, tôi nhủ thầm khi quan sát cậu trèo lên một cầu thang xi măng thấp và tra khóa vào cửa. Không có ai cả. Tốt.
Tôi nhìn đồng hồ. Ba phút trôi qua, rồi bốn phút. Tôi đã nghĩ đến việc lên gõ cửa cho dù chẳng biết nếu lên đó thì tôi sẽ làm được gì. Có lẽ tôi sẽ phải phá cửa vào rồi đánh nhau với lũ côn đồ để lôi được Cameron ra và mang cậu đến nơi mà những người bị những vết thương lớn trên người cần phải đến. Trong đầu tôi lúc này hiện lên hình ảnh của Cameron bé nhỏ được tôi cứu, đang mặc quần soóc và áo sơ mi kẻ sọc, tay quàng vắt vẻo qua cổ tôi.
Nhưng Cameron kia rồi, cậu đang vội vàng chạy té khỏi ngôi nhà và rầm rập xuống cầu thang, tay xách một túi đựng đồ rất to. Cậu chạy nhanh về phía ô tô, rất nhanh. Tôi cũng lái xe về phía cậu, mở sẵn cửa bên kia và Cameron nhảy tót vào.
– Đi thôi.
Cameron thở gấp, ôm chặt chiếc túi vào ngực.
– Chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi đã lái xe quá tốc độ cho phép tới mười lăm dặm(4) một giờ, tin rằng chúng tôi đang bị những người ở cùng phòng với cậu nổi giận cầm súng đuổi theo.
– Không có gì. Cậu có thể lái chậm lại được rồi.
Nhưng tôi vẫn giữ nguyên tốc độ.
– Không có gì ư? Không có gì xảy ra cả ư?
– Thậm chí còn chẳng có ai ở đó.
Tôi đi chậm lại.
– Không ai ở đó? Không ai hết à?
– Ừ. – Hơi thở cậu gần như đã trở lại bình thường.
– Thế cái gì đã làm cậu sợ đến thế này. – Giọng tôi kích động đến nỗi tự tôi cũng nhận ra một cảnh tượng nguy hiểm mà Cameron đang phải tìm cách thoát thân, một pha lặp lại của cái ngày kinh hoàng trong ngôi nhà của cậu.
– Mình không biết. Mình đã tưởng rằng có một đứa đẩy cửa vào và nhìn thấy mình ở đó, nên mình… sợ. Cậu giận dữ lục tìm chiếc túi đang ôm trong lòng. – Dụng cụ của mình bị lấy đi rồi. Chắc là bọn nó đã bán mất.
– Dụng cụ á?
– Những thứ kiếm cơm của mình. Cả khi ở California nữa. Những dụng cụ thủ công, để làm thuê cho các nhà thầu phụ. Đại loại là như thế.
Tôi lại nhớ đến ngôi nhà đồ chơi. Tôi muốn nói một câu gì đó.
“Ừ, cậu luôn giỏi những món đó, giống như cậu đã từng làm ngôi nhà cho búp bê ấy.”
Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện cụ thể về những chuyện xảy ra ngày hôm ấy nên tôi không nói gì. Còn Cameron lại hiểu sự im lặng của tôi sang một nghĩa khác.
– Mình biết là công việc của mình không giống y tá hay giáo sư trường đại học như ba mẹ cậu, nhưng đó là tất cả những gì mình có thể làm được và người ta luôn cần một thứ gì đó để ổn định và làm ra tiền. Và cho dù mình sẽ vẫn làm công việc đó suốt quãng đời còn lại thì cũng không có gì đáng xấu hổ cả. Cậu có thể kiếm ra tiền nhờ nó. Cậu biết thế mà.
– Mình nghĩ điều đó là rất tốt. Mặc dù vậy cậu đủ năng lực để học tiếp đại học. hãy cứ xem cậu đã theo kịp chương trình ở trường Jones Hall như thế nào. Cậu có thể làm được bất cứ việc gì cậu muốn.
– Thế còn cậu thì sao? Cậu định sẽ làm gì?
Tôi nhún vai.
– Mình học tiếp đại học. Nhờ dượng Alan mà mình sẽ được giảm học phí. Có thể sau này mình sẽ làm giáo viên tiếng Anh hoặc một việc gì đó tương tự.
Đó không phải là những điều mà tôi nghĩ đến trong thời gian gần đây. Tôi chỉ ước chừng những gì tôi sẽ làm được mà thôi. Tiếng Anh là môn học duy nhất mà tôi quan tâm và học tốt.
– Chí ít thì cậu cũng biết rằng mình muốn gì. Còn mình chẳng biết mình muốn gì nữa. – Sau đó Cameron im lặng rất lâu. Mãi cho đến khi gần về đến nhà cậu mới nói. – Mình chỉ muốn được ở bên cậu thôi. Như thế này này.
Tim tôi đập rộn lên. Tôi pha trò.
– Có thể đó không phải là một kế hoạch hướng nghiệp khả thi đâu.
– Ừ. – Cậu cũng cười. – Chắc thế.
* * *
Khi mẹ và dượng Alan về nhà, Cameron vẫn ngủ trên đi văng còn tôi đã cố gắng làm được một ít bài tập. Tôi không thể tập trung được nên chỉ làm vài bài tập tiếng Anh.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ và dượng Alan ở cửa sau và nhìn thấy cả hai trong nhà bếp. Trông hai người có vẻ rất phấn khởi và yêu đời. Tôi vội cất lời.
– Cameron đang ngủ trong phòng khách. Cậu ấy không có nhà ở.
Mẹ tôi chớp mắt mất vài giây.
– Gì cơ?
– Cameron bỏ nhà đi. – Tôi bắt đầu liệt kê sự kiện, như mẹ đã từng làm khi kể cho tôi nghe câu chuyện gia đình nhà Quick. Dù sao thì những chuyện phức tạp này cũng đã rõ ràng công khai rồi, những chuyện mà tôi đã kiệt sức vì nó. Tôi tự cắt ngang suy nghĩ của mình. – Bây giờ cậu ấy không có khả năng trả tiền thuê nhà. Bởi vì cậu ấy muốn được đi học.
– Thế còn mẹ của Cameron thì sao? – Mẹ hỏi. – Còn các em và cả gia đình cậu ấy nữa?
– Họ ở California. Bố cậu ấy cũng ở đó cùng họ.
– Con đang đùa đấy à?
– Hừm. – Dượng Alan chen vào. Khi dượng nói “hừm” nghĩa là hình ảnh Cameron ngủ trong phòng tôi lại hiện lên trong đầu dượng.– Dượng không chắc chắn lắm về những chuyện này.
– Thôi, chúng ta phải để cậu ấy ở lại đây đêm nay. – Mẹ nói, mắt liếc về phía phòng khách. – Bây giờ thì muộn rồi. Mọi người đã mệt và chúng ta sẽ thảo luận việc này vào ngày mai.
Dượng Alen nhìn mẹ, vẻ nghi ngờ.
– Xem nào em yêu, Cameron đã là một thằng con trai trưởng thành và chúng ta biết rất ít về thằng bé. Còn con gái mình thì cũng đã lớn rồi.
– Em biết rõ cậu bé này. – Mẹ cương quyết. – Và không có gì đáng lo đâu.
Dượng Alan mở miệng như muốn kể ẹ nghe về sự cố trong phòng ngủ hôm nọ. Tôi vội vàng cắt ngang.
– Đúng đấy, dượng ơi. Không có chuyện gì đâu. Nhưng dượng vẫn tiếp tục, giọng bắt đầu đã có chút giận dữ.
– Chúng ta chưa biết nguyên nhân Cameron bỏ nhà đi. Chúng ta còn chưa biết có phải cậu ta chỉ đơn giản là bỏ nhà đi hay không? Và nếu để cậu ta ở lại đây ta cũng phải có trách nhiệm về việc đó.
– Cứ tin em. – Mẹ nói, tháo chiếc khăn quàng cổ rồi gấp lại như gập tờ giấy. – Nếu trên thế giới này có đứa trẻ nào có lý do chính đáng để bỏ nhà đi thì đó chính là Cameron Quick. Em không thể tin được là Lara lại để cho người đàn ông đó quay lại sống cùng họ.
– Chỉ một tối thôi mà. – Tôi thêm vào. – Đó là tất cả những gì chúng ta cần quyết định ngay bây giờ.
Dượng Alan khoát tay.
– Tốt thôi. Tối mai chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện này. Bây giờ tất cả cần phải ăn tối. – Dượng nhìn mẹ – chấm dứt nhé.
Bà gật đầu và đi về phòng. Tôi nhìn bà bước đi, biết rằng cuộc nói chuyện của chúng tôi sẽ sớm quay trở lại. Nếu tôi cảm thấy điều gì đó, tôi sẽ sẵn sàng nói ra. Dượng Alan vẫn ở lại nhà bếp, nhìn tôi nghiêm khắc.
– Đêm nay dượng sẽ để mắt đến con đấy. – Ông nói. Dượng sẽ kiểm tra rất bất ngờ.
– Con đồng ý.
(4) Đơn vị đo lường Anh-Mỹ, 1 dặm = 1,609344km.